Trác Viễn Phong đã về nước một mình để giải quyết công việc ở tập đoàn. Hằng ngày, sau khi làm việc mệt mỏi thì anh dành thời gian để gọi điện cho tiểu Minh và tiểu Viên Viên nói chuyện. Anh làm việc ngày đêm, quên ăn quên ngủ để nhanh chóng qua Mỹ cùng hai con.
Anh và Diệp Dĩ Hiên một tuần nay cũng không nói chuyện với nhau. Anh thấy giữa mình và cô khoảng cách ngày một xa, rất có thể sẽ không nối lại được.
Bà Trác rất mong qua bên Mỹ thăm hai đứa cháu nội nhưng Trác Viễn Phong ngăn lại. Anh muốn cho Diệp Dĩ Hiên một khoảng thời gian để suy nghĩ, nhìn nhận lại bản thân và quyết định.
Cả hai không thể nào cứ dây dưa mãi, anh cần một mối quan hệ rõ ràng.
* Cốc cốc cốc *
Trác Viễn Phong hiện tại đang làm việc, anh đang duyệt giấy tờ.
" Vào đi"
" Ba "
Cánh cửa mở ra, tiểu Minh và tiểu Viên Viên chạy vào phòng làm việc của anh. Tiểu Viên Viên ngay lập tức leo lên đùi của anh ngồi chễm chệ.
Trác Viễn Phong khuôn mặt hạnh phúc khi nhìn thấy hai thiên thần nhỏ đáng yêu, những mệt mỏi, áp lực đều tan biến hết.
" Tiểu Minh, Viên Viên, có nhớ ba không? "
Trác Viễn Phong bế cả hai đứng lên và hôn vào gò má, với sức của anh thì dù Diệp Dĩ Hiên có sinh chục thì anh cũng bế nỗi.
" Nhớ ạ, mẹ cũng nhớ ba nữa "
Tiểu Viên Viên hôn lung tung khắp mặt của Trác Viễn Phong. Cả tuần nay cô bé luôn khóc nhè đòi gặp anh.
Trác Viễn Phong nhìn qua Diệp Dĩ Hiên, lúc này cô đang cúi mặt không dám nhìn anh. Một tuần nay cô đã suy nghĩ rất nhiều. Từ lúc yêu anh, đến bên anh, cô chưa làm được gì cho anh hết. Lúc trước cô cứ nghĩ mình bỏ đi sẽ tốt cho anh, nhưng không ngờ lại khiến anh đau khổ tột cùng như vậy. Vì muốn bù đắp cho anh, cô bằng lòng cam chịu mọi thứ.1
Trác Viễn Phong lấy điện thoại gọi cho thư ký của anh vào phòng đưa tiểu Minh và Tiểu Viên Viên đi chơi để anh và cô nói chuyện.
Hiện tại cả hai có rất nhiều chuyện để nói.
Diệp Dĩ Hiên ngồi xuống sofa nhìn xung quanh căn phòng làm việc của Trác Viễn Phong. 4 năm qua đi nhưng căn phòng làm việc này không thay đổi gì cả, đến bàn làm việc của cô lúc trước vẫn còn ở đây.
" Em có gì muốn nói với anh không?"
Trác Viễn Phong cũng ngồi xuống sofa.
" Viễn Phong, em xin lỗi "
"......"
Trác Viễn Phong trầm ngâm không nói gì. Xin lỗi? Xin lỗi thì có lợi ích gì? Xin lỗi thì có quay lại thời gian được không?.
" Viễn Phong, em không đi nữa, em và con không rời xa anh nữa. Anh ở đâu, em và con sẽ ở đó..hức "
Diệp Dĩ Hiên ôm chầm lấy Trác Viễn Phong khóc nức nở. Một tuần nay nhìn thấy tiểu Viên Viên khóc đòi ba mà làm cô xót xa.
Trác Viễn Phong cảm xúc rất khó diễn tả. Anh vừa vui vừa lo lắng. Anh không biết mình phải chiều theo ý cô như thế nào để duy trì hạnh phúc.
" Phong, đừng giận em nữa được không? Em nghe theo ý của anh hết, anh muốn gì cũng được "
Trác Viễn Phong vòng tay ôm chặt Diệp Dĩ Hiên vào lòng. Anh mặc kệ mọi thứ sau này sẽ như thế nào, chỉ cần bây giờ anh và cô được ở bên nhau.
" Em nói đấy nhé, anh chỉ có thể tha thứ cho em lần này. Nếu sau này em còn ôm con bỏ đi thì đừng trách anh, anh sẽ không tha thứ và còn bắt con "
" Em không như thế nữa đâu. Em thề đấy "
" Anh chỉ trao niềm tin cho em lần này. Đừng để anh lại phải thất vọng. Nhưng Dĩ Hiên à, anh thật sự rất mong em có thể thay đổi. Anh không cần em phải như thế nào cả, anh chỉ cần em chuyện gì cũng chia sẽ để chúng ta cùng nhau giải quyết. Anh không muốn chúng ta lại lạc mất nhau một lần nữa. Trái tim anh không chịu nỗi đâu "1
" Vâng, em sẽ thay đổi "
Diệp Dĩ Hiên khóc lớn hơn, tay ôm chặt lấy eo anh. Anh lúc nào cũng tốt với cô, mọi thứ đều nghĩ cho cô vậy mà cô cứ bỏ rơi anh hết lần này đến lần khác.
...
Sau đó Trác Viễn Phong đã bỏ hết công việc đưa Diệp Dĩ Hiên và tiểu Minh, tiểu Viên Viên về biệt thự của anh nghỉ ngơi. Căn biệt thự này là căn lúc trước mà anh và cô từng ở, 4 năm qua anh vẫn luôn sống ở đây.
4 năm Diệp Dĩ Hiên mới về lại nơi đây. Nơi đây có rất nhiều kỹ niệm vui buồn của anh và cô.
" Đây là nhà của hai đứa, có thích không? Ba sẽ cho người sửa lại phòng ngủ theo ý thích của hai đứa "
Trác Viễn Phong vui vẻ bế tiểu Minh và tiểu Viên Viên trên tay. Mỗi ngày được chơi đùa cùng con, được ở bên người mình yêu thì thật sự rất hạnh phúc, hạnh phúc này anh đã ao ước, mong chờ từ rất lâu.
" Anh đừng chiều con quá, sẽ hư đấy "
" Anh chỉ sợ em hư thôi, chứ con thì anh có cách dạy "1
Trác Viễn Phong mỉm cười nhìn Diệp Dĩ Hiên. Chỉ có cô là không nghe lời, khó dạy bảo, cố chấp chứ con của anh rất ngoan, rất nghe lời.
Diệp Dĩ Hiên nghe anh nói mà mặt xụ xuống. Cô đã biết lỗi rồi mà anh cứ thích nhắc lại.
Trác Viễn Phong muốn dùng tình yêu, sự ấm áp của mình để thay đổi Diệp Dĩ Hiên. Cô là người ít nói, nội tâm, chuyện gì cũng giấu trong lòng, không chia sẽ với ai hết. Nhưng cuộc sống hôn nhân đâu thể như thế. Hôn nhân cần sự chia sẽ, bao dung, nhường nhịn...thì mới có thể dung hòa mà sống hạnh phúc bên nhau được.
Rất nhiều các cặp đôi họ rất yêu nhau nhưng vì mâu thuẩn, cái tôi quá lớn và không chia sẽ, nhường nhịn...nên dẫn đến ly hôn.
Tình yêu mà, phải có thử thách, sống gió. Liệu Diệp Dĩ Hiên có vì anh, vì con, vì một gia đình hạnh phúc mà thay đổi hay không?.
Thay đổi để hạnh phúc, để hoàn thiện bản thân.