• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô ngay lập tức hiểu được ý trong câu nói của anh. Cô biết rõ anh đang muốn ám chỉ chuyện vừa rồi. Những gì anh nhìn thấy đã khiến anh hiểu lầm, cô dịu dàng nói nhỏ với anh:
– Mọi chuyện không như anh nghĩ đâu. Về nhà em sẽ giải thích với anh có được không ?
Anh là người rõ ràng trong việc công và tư nên trong tình cảnh hiện tại quả thật không thích hợp để làm rõ mọi chuyện. Anh khẽ mỉm cười, nụ cười đẹp say đắm nhưng lại gây cảm giác dè chừng, lo lắng cho người đối diện. Anh từ tốn đáp:
– Được, anh rất muốn nghe em nói.
Những nhân viên có mặt ai cũng đang rất tò mò và thắc mắc về sự việc khi nãy nhưng tất nhiên là chẳng ai dám hỏi anh và cô về việc đó, vì suy cho cùng đó là việc riêng tư của gia đình anh, nếu người trong cuộc không chủ động nói thì nhân viên như họ cũng chẳng dám đề cập đến.
Bầu không khí có chút căng thẳng, may mắn khi vừa lúc đó vài nhân viên phục vụ bước đến để dọn món ăn lên bàn, Châu Tấn mỉm cười cất lời nhằm xoá tan sự im lặng:
– Món ăn dọn ra rồi, chúng ta bắt đầu thưởng thức nào mọi người!

Mọi người nghe vậy liền cùng nhau vui vẻ cất tiếng để bữa ăn trở lại không khí vui vẻ. Nghi Viễn nhìn anh nói:
– Rất hiếm khi chủ tịch dùng bữa cùng chúng ta, hôm nay vừa ăn mừng trợ lý Châu hợp tác cùng chúng ta, vừa có mặt của chủ tịch. Bữa ăn này quả thật rất nhiều ý nghĩa.
Mọi người lần lượt tỏ ý đồng tình:
– Kha tổng nói rất đúng.
– Quả thật rất hôm nay rất ý nghĩa.
– Bữa ăn hôm nay thật đặc biệt.
-…
Anh khẽ mỉm cười:
– Vậy thì cùng nhau dùng bữa thôi.
Cô thật sự đang lo lắng khi thấy thái độ bình tĩnh của anh, một người che giấu cảm xúc đầy cứng rắn như anh khiến cô cảm thấy hoang mang vô cùng. Cô im lặng vì đang rối bời với những suy nghĩ trong đầu thì tiếng gọi của mọi người khiến cô chợt “tỉnh” lại. Nghi Viễn nhận thấy có điều gì đó khiến cô không thoải mái:
– Trợ lý Châu, sao cô không ăn ? Thức ăn không hợp khẩu vị cô à ?
Cô vội đáp:
– Không phải, tại tôi đang suy nghĩ một số việc thôi.
Anh gắp thức ăn đưa vào chén của cô, giọng nói từ tốn:
– Em cứ lo suy nghĩ đến khi nghĩ xong thì mọi người ăn hết rồi.
Tuy vẻ mặt của anh vẫn rất nghiêm túc nhưng mọi người biết rõ rằng anh đang nói đùa để trêu họ. Ai cũng mỉm cười vì chưa bao giờ họ được nghe một câu nói đùa từ anh. Nghi Viễn liền đáp:
– Chủ tịch khéo lo, mà nếu có ăn hết thật thì lại gọi thêm bao nhiêu chẳng được.
Một nhân viên phấn khích nói thêm:
– Đi với chủ tịch thì chúng ta cứ thoải mái gọi món chẳng cần nghĩ ngợi.

Bỗng mọi người im lặng, vẻ mặt ai cũng hơi hoang mang sau khi nghe cậu nhân viên kia nói vậy. Cậu ta cũng nhận ra sự quá khích trong câu nói vừa rồi. Hai người ngồi bên cậu nhân viên ấy khẽ đá nhẹ vào chân cậu ta như một lời cảnh báo nguy hiểm. Mọi người nhìn cậu ta rồi cẩn trọng đưa mắt nhìn về phía anh. Nhưng trái với những gì họ nghĩ, anh mỉm cười nhẹ rồi nói:
– Anh nói đúng, cứ thoải mái vì hôm nay tôi mời.
Nghe vậy ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm, cậu nhân viên mừng rỡ ra mặt. Cô cũng rũ bỏ được sự hồi hộp như mọi người vì thật sự trông anh rất nghiêm túc và khó gần gũi.
Họ cùng nhau dùng bữa vui vẻ, mọi người vừa ăn vừa trò chuyện rôm rả, sôi nổi, cùng nâng ly chúc mừng sự hợp tác của cô cùng những đồng nghiệp có mặt. Cô tuy tỏ ra vui vẻ nhưng lại cảm thấy trong lòng lo lắng vì không thể hiểu được suy nghĩ của anh khi anh đã chứng kiến sự việc xảy ra vừa rồi.
Sau khi dùng bữa xong thì mọi người cùng quay trở về công ty. Vì số lượng người khá đông nên không thể cùng lúc vào chung một thang máy được. Mọi người nhìn nhau rồi cùng thống nhất nhường anh và cô vào thang máy trước.
– Chủ tịch và trợ lý Châu cứ vào trước đi, chúng tôi sẽ sang những thang máy khác.
Anh lạnh lùng nhìn mọi người đáp:
– Làm việc tốt.
Mọi người mỉm cười đầu hơi cúi chào anh. Cô chưa kịp phản ứng gì thì anh đã nắm tay cô bước vào thang máy. Cửa thang máy đóng lại, anh im lặng không nói gì cả. Cô nhận thấy luồng sát khí u ám đang tồn tại xung quanh mình. Trông anh nghiêm nghị như lúc này quả thật rất khó gần và đáng sợ, cô cũng vì thế mà không nói một lời nào. Đến tầng làm việc, trước khi bước ra khỏi thang máy, cô khẽ cất tiếng:
– Em đi trước đây.
Vẻ mặt anh không chút biến sắc nhưng giọng nói trầm ấm vẫn dịu dàng đáp:
– Gặp em sau.
Đến chiều khi cô làm xong việc ở bộ phận mình phụ trách thì sẽ ra về, còn nếu là ngày thứ 7 thì cô sẽ phải đến phòng làm việc của anh để báo cáo tình hình tiến triển công việc của bộ phận sau một tuần.
Trong lúc cô đang sắp xếp lại bàn làm việc ngăn nắp trước khi ra về với mớ suy nghĩ bâng khuân về chuyện xảy ra ở nhà hàng thì cô bỗng bất ngờ nghe mọi người trong văn phòng đồng thanh cất giọng:
– Chào chủ tịch!
Cô ngạc nhiên vội ngước nhìn thì thấy anh từ phía cửa phòng đang bước thẳng đến bàn làm việc của cô. Cô ngây người ra nhìn anh, anh đứng trước mặt cô, nở nụ cười nhẹ nhàng nói:
– Tan làm rồi, chúng ta về nhà thôi.
Không chỉ riêng cô mà mọi người trong văn phòng đều ngạc nhiên khi lần đầu thấy anh ân cần, dịu dàng với người khác như vậy. Lại còn đích thân đến phòng làm việc đưa cô về. Nhìn là biết anh u mê cô đến mức nào.
Cô hơi ngượng ngùng đáp:
– Em xong rồi, chúng ta đi thôi.
Tất cả mọi người cũng ra về trong sự ngưỡng mộ tình cảm của họ. Trên đường về, xe chạy ngang qua trạm xe buýt, anh cất tiếng:
– Sau này em không cần phải chờ đợi xe buýt nữa rồi.
Nghe anh nói vậy cô chợt nhớ đến chuyện cô muốn hỏi anh, cô liền đáp:

– Anh vẫn chưa trả lời em vì sao anh biết em đi làm bằng xe buýt.
Anh vừa tập trung lái xe vừa từ tốn đáp:
– Anh không yên tâm khi để em đi một mình.
Dù anh không nói thẳng ra nhưng cô đã lập tức đoán được. Cô khá bất ngờ nói:
– Anh theo dõi em?
Anh nở nụ cười mị hoặc:
– Không thể gọi là theo dõi mà là anh quan tâm em. Vài ngày đầu em còn đi taxi nhưng đột nhiên em lại có hứng thú đi xe buýt. Em có biết rằng mình có thể gặp những kẻ không đàng hoàng bất cứ lúc nào khi đi làm bằng xe buýt ?
Cô không nghĩ anh quan tâm đến mình như vậy, cứ ngỡ trước đây anh không mảy may quan tâm đến việc cô đến công ty như thế nào nhưng hoá ra lại không phải thế. Cô vô tư đáp:
– Anh lo xa quá rồi, những ngày qua đi xe buýt em có gặp vấn đề gì đâu chứ.
Anh nhìn sang cô một thoáng rồi đôi môi lại tạo nên một đường công quyến rũ:
– Do em may mắn thôi chứ anh đã từng đọc rất nhiều thông tin về những vụ quấy rối trên xe buýt.
Nhưng điều quan trọng khiến anh suy nghĩ từ lúc trưa đến giờ vẫn chưa có câu trả lời. Anh đang định cất lời thì cô đã phú nhận trước. Cô lấy hết can đảm nói:
– Chuyện xảy ra lúc dùng bữa trưa có lẽ đã khiến anh hiểu lầm.
Anh nhẹ nhàng đáp:
– Anh tin em là người rõ ràng và thấu đáo trong mọi chuyện nên anh sẽ không vội kết luận bất kỳ điều gì khi chưa nghe em giải thích. Nhưng có điều…anh ghen thật đấy!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK