• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mọi người trở về văn phòng của bộ phận để xem xét lại bản vẽ thiết bị điện tử. Giây phút vấn đề xảy ra đã quá rõ ràng và lời nhận định trước đó của cô khiến mọi người lúc này rất sững sờ.

Nghi Viễn từ tốn ngồi đối diện với cô trong khi Minh Nim đã trở về phòng chủ tịch của anh ấy và đang âm thầm quan sát camera. Kha tổng cất giọng:

– Trợ lý Châu, tôi và tất cả mọi người muốn biết rằng vì sao cô có thể nhận ra được vấn đề trong bản vẽ khi cô chỉ mới đến công ty chưa bao lâu và cô cũng chưa từng tham gia vào dự án của chúng tôi.

Cô điềm tĩnh nhìn mọi người rồi nhìn thẳng vào mắt Kha tổng:

– Thưa Kha tổng tôi học về chuyên ngành điện tử nên tôi có thể nhìn thấy được khuyết điểm của bản vẽ đó.

Câu trả lời như không của cô khiến tất cả mọi người càng thêm phần tò mò xen lẫn chút hụt hẫng.

Nghi Viễn lắc đầu, có lẽ anh ta nhìn thấu được một chút gì đó mà cô không muốn tiết lộ hay nói đúng ra là đang che giấu.

– Nếu như lời cô nói thì tất cả những người ở đây đều học về chuyên ngành điện tử, thậm chí họ còn rất tài năng. Nhưng họ vẫn không thể nhận ra, lời nói của cô không thuyết phục.

Cô vẫn không có một chút động thái giải thích cặn kẽ hay phân trần rõ ràng. Cô nhẹ nhàng đáp:

– Có lẽ do tôi may mắn.

Nghi Viễn và tất cả mọi người ngạc nhiên vì câu trả lời của cô. Châu Tấn vội nói:

– Trợ lý Châu, lần trước cô chỉ nhìn bản vẽ một lát đã nói được những thiếu sót rất chi tiết và chính xác. Tôi tin là mọi người đều không nghĩ đó là do cô may mắn được.

Cô vẫn một mực đáp:

– Tôi không có gì để giải thích nữa. Tôi xin phép về vị trí làm việc.

Mọi người vẫn không khỏi suy nghĩ về những biểu hiện của cô và những lời cô nói. Họ cảm thấy cô là người con gái xinh đẹp lại vô cùng “bí ẩn”, một sự mơ hồ nào đó về cô trong suy nghĩ của họ mà chưa có lời đáp.

Sau khi tan sở cô và anh trở về nhà. Buổi tối sau khi dùng cơm xong cả hai cùng nhau nghỉ ngơi trong phòng. Nhưng tâm trạng của anh có vẻ bất thường, anh ngồi xuống cạnh cô trên chiếc ghế sofa dài rồi nói:

– Tại sao cô không kể với tôi chuyện bản vẽ ?

Cô nhìn anh, ánh mắt lúc này của anh khiến cô rất sợ, chính là ánh mắt lạnh lùng, nghiêm nghị đến lạnh lẽo.

Nhưng cô vẫn cố mạnh mẽ nói hết những điều trong lòng muốn giải bày:

– Anh muốn em phải kể với anh như thế nào ? Nếu em nói với anh, anh sẽ làm gì ? Anh có tin em không ? Hay em trở thành một trợ lý Châu chỉ biết dựa dẫm vào chủ tịch Noach.

Anh có chút im lặng trong vài giây. Đồng tử trong veo của anh vẫn hướng về cô, anh hằn giọng, đã lâu rồi anh chưa hằn giọng với cô như trước đây.

– Nếu Nghi Viễn không về kịp lúc test máy thì sẽ ra sao ? Nếu thiết bị chưa hoàn thiện đó được chính thức sản xuất với số lượng lớn rồi mới phát hiện vấn đề thì tổn thất về chi phí và đặc biệt là sự suy giảm uy tín của công ty nghiêm trọng như thế nào cô tưởng tượng được không? Cô rất thông minh, cô phải nhận ra điều này chứ Him Lam ?

Cô buồn bã nhìn anh:

– Tại thời điểm đó Châu Tấn là người có quyền đưa ra quyết định cuối cùng. Anh ấy nói ổn và ký duyệt, em là cấp dưới, em thật sự không có quyền hạn ngăn cản anh hiểu không ?

Minh Nim cương quyết với quan điểm của anh:

– Lúc nãy cô hỏi tôi có tin cô hay không ? Nhưng cô có từng nghĩ dù tôi tin hay không cô vẫn phải nói cho tôi biết vì chí ít đó là cái tâm với công việc. Cô có tự vấn rằng bản thân đã làm tròn trách nhiệm chưa hả ?

Cô mệt mỏi nhìn anh, nếu tiếp tục cãi nhau như vậy cô sợ bản thân sẽ không thể kiềm chế được mà rơi lệ. Cô đứng dậy rồi nói:

– Em ra khỏi phòng một lát.

Nói rồi cô rời khỏi phòng, anh nhìn theo cô rồi tự dưng cảm thấy có chút hối hận và tự hỏi bản thân mình liệu có quá khắt khe hay nặng lời với cô hay không.

Cô bước xuống phòng bếp, mở tủ lạnh lấy chai nước ngọt, vừa nhâm nhi vừa suy nghĩ. Cô nghĩ đến những lời anh nói, quả thật anh nói rất đúng. Cô bỏ ra khỏi phòng cũng vì một phần anh nói đúng nên cô không muốn và cũng cũng thể tiếp tục phân trần với anh. Cô cảm thấy mình chưa thật sự làm tròn trách nhiệm, cô mỉm cười như đang tự mỉa mai chính bản thân.

Bỗng anh cũng đi xuống bếp, thấy cô đang uống nước anh cũng thở phào nhẹ nhõm. Anh cứ lo lắng cô vì buồn bực mà bỏ ra khỏi nhà. Anh bước đến bên cạnh cô, đưa tay “giật” lấy chai nước ngọt cô đang cầm uống một ngụm. Cô ngây người nhìn anh, anh cất giọng, giọng nói lúc này rất nhỏ nhẹ:

– Tôi xin lỗi, cô đừng nghĩ đến chuyện lúc nãy nữa.

Cô đưa mắt nhìn anh rồi mỉm cười:

– Anh nói đúng mà, em nên tự kiểm điểm lại bản thân.

Đột nhiên anh ôm cô vào lòng trong sự ngỡ ngàng và bối rối của cô. Anh dịu dàng nói:

– Sau này có chuyện gì cô phải nói cho tôi biết. Hai người cùng giải quyết vẫn tốt hơn.

Cô khẽ gật đầu, trong lòng cô hạnh phúc và nhẹ nhõm hơn rất nhiều:

– Em biết rồi.

——————————–

Sáng hôm sau, Nghi Viễn đến phòng làm việc của chủ tịch Noach để bàn về một vấn đề quan trọng. Trên bộ ghế sofa màu đen trang nhã, hai chàng trai ngồi đối diện nhau. Nghi Viễn cất tiếng:

– Bản vẽ sơ đồ thiết bị điện tử đang được điều chỉnh lại với sự giám sát của tôi và sẽ sớm hoàn thành. Tôi muốn bàn với chủ tịch về việc tìm người cộng sự cho dự án thứ hai của bộ phận chúng tôi.

Dự án thứ 2 này là một dự án mang tính quy mô hơn dự án vừa rồi rất nhiều vì thiết bị tiếp theo được chế tạo sẽ rất tân tiến và mới mẻ. Nếu thành công sẽ giúp danh tiếng của công ty và cả tập đoàn vương xa và dẫn đầu thế giới về ngành công nghiệp ôtô trong tương lai.

Minh Nim điềm đạm đáp:

– Tôi đã đọc qua tài liệu về kế hoạch cho dự án thứ hai của bộ phận bên anh. Trong đó có một điều mục yêu cầu tuyển chọn “Người cộng sự” để cùng anh hoàn thành dự án. Vậy anh đã có sẵn lựa chọn chưa ?

Kha Tổng mỉm cười:

– Chính vì phải cần người hợp tác làm cộng sự nên bây giờ bắt đầu tuyển chọn là vừa lúc. Tôi muốn cùng chủ tịch và một vài người trong hội đồng tuyển chọn “Người cộng sự” này. Vì người này phải thật sự tài năng và chuyên nghiệp nên cần lựa chọn thật kĩ.

Với mức độ làm việc dứt khoát, rõ ràng, Minh Nim đã quyết định mở một cuộc họp tuyển chọn vào ngày mai.

– 2 giờ trưa mai chúng ta sẽ họp để quyết định chọn Người cộng sự. Bây giờ tôi sẽ cho người lập danh sách tất cả các nhân vật tài năng trong ngành điện tử học trong và ngoài nước để chuẩn bị cho cuộc họp ngày mai.

Chính cách làm việc nhanh chóng, hiệu quả này của Minh Nim nên Nghi Viễn rất vừa ý. Anh ấy liền đáp:

– Được. Cứ quyết định như vậy.

Trước khi rời đi Nghi Viễn bỗng nói:

– Vợ của chủ tịch…ý tôi là trợ lý Châu, cô ấy là người “bí ẩn” về tài năng mà chúng tôi chưa khám phá được.

Câu nói của Nghi Viễn khiến anh bâng khuâng nhưng vẫn không tài nào có lời giải thích thỏa đáng. Có lẽ mọi thứ nên để thời gian trả lời.

—————————-

Trưa hôm sau đã đến, cuộc họp trong lịch trình được diễn ra. Rất nhiều người “cộm cán” trong hội đồng của công ty đã có mặt. Trên chiếc bàn hội nghị lớn với hàng chục ghế ngồi. Một nam thuyết trình viên tên An Đông đang đứng trên bục cao có lắp đặt sẵn máy chiếu. Thuyết trình viên bắt đầu nói về nhân vật đầu tiên trong danh sách những ứng viên được lọt vào tầm ngắm vì phù hợp với dự án này.

Máy chiếu bắt đầu hiển thị thông tin của người đầu tiên, nhưng điều đặt biệt là thông tin của người này hoàn toàn không có đính kèm thêm bất kỳ hình ảnh về ngoại hình. An Đông dựa vào đó và cung cấp thêm thông tin:

– Đây chính là Hadara. Cô ấy là một thần đồng người Việt Nam về điện tử học từ khi còn nhỏ. Khi chưa đầy 16 tuổi cô ấy đã tham gia vào cuộc thi “Electronic Genius” (thiên tài điện tử học) của học viện điện tử học Sigourney tại Mỹ bằng cách gửi bản vẽ và những tài liệu có liên quan đến học viện. Thiết bị cô ấy muốn chế tạo chính là máy đo nhịp tim, huyết áp theo từng ngày và có thể so sánh để đưa ra lời khuyên về sức khỏe. Chính bài dựa thi này đã giúp cô ấy gây ấn tượng mạnh với những bậc thầy có kinh nghiệm ở học viện Sigourney. Sau đó học viện đã tiến hành chế tạo thiết bị điện tử theo bản vẽ của cô ấy, hiệu quả của thiết bị đó vượt ngoài mong đợi và đã được áp dụng trong rất nhiều bệnh viện ở nhiều quốc gia.

Một số hình ảnh khác tiếp tục xuất hiện trên máy chiếu để cung cấp thông tin về nhân vật Hadara. An Đông nói tiếp:

– Tài năng hơn người của cô ấy đã được học viện điện tử học Sigourney tiếng tăm công nhận và nhận cô ấy trở thành thành viên chính thức của học viện. Suốt 3 năm cấp 3 cô ấy du học tại Mỹ, mọi sinh hoạt và chi phí học ở trường phổ thông tại quốc gia này đều được học viện Sigourney chi trả. Cô ấy đã phát minh và chế tạo ra rất nhiều thiết bị độc đáo, mang tính áp dụng cực cao. Tiêu biểu như thiết bị điều khiển xe đạp bằng giọng nói, giày cảnh báo chướng ngại vật cho người khiếm thị,…đã đoạt giải nhất trong cuộc thi “Electronics Specialist” toàn thế giới.

Nghe đến đây, Nghi Viễn bỗng cất giọng:

– Tôi có một thắc mắc, cậu vừa nói suốt 3 năm cấp 3 cô ấy du học tại Mỹ, vậy có nghĩa là bây giờ cô ấy không còn ở Mỹ nữa, đồng nghĩa với việc cũng không còn làm việc ở học viện Sigourney ?

An Đông liền gật đầu và nói tiếp:

– Quả thật cô ấy đã ngưng mọi hoạt động ở Mỹ hay nói đúng hơn là ngưng hoạt động ở học viện Sigourney khoảng 5 năm nay rồi. Năm 18 tuổi, cô ấy mở một cuộc triển lãm đầu tiên và cũng là cuối cùng cho đến thời điểm hiện tại về những thiết bị điện tử do chính cô ấy phát minh được, rất nhiều bậc cao nhân trong giới tham dự và nhiều người đã ngỏ ý mua lại các phát minh ấy. Điều đặc biệt là cô ấy chưa từng xuất hiện trước truyền thông, kể cả trong cuộc triển lãm cô ấy cũng chỉ đứng phía sau sắp xếp rồi cử người đại diện ra mặt mà thôi. Dù chúng tôi đã cố liên lạc với học viện Sigourney để biết thêm thông tin về cô ấy nhưng họ một mực không tiết lộ.

Minh Nim nhìn về phía Nghi Viễn:

– Anh có muốn xem thông tin người kế tiếp ?

Nghi Viễn lắc đầu rồi nói:

– Tôi chọn cô ta, không cần xem nữa.

An Đông liền nói thêm:

– Vì đã mất tích suốt thời gian dài nên việc tìm kiếm và liên lạc với cô ấy tôi nghĩ sẽ khá khó khăn. 5 năm qua nhiều công ty lớn trên khắp thế giới luôn tìm cách liên lạc với cô ấy nhưng hoàn toàn bất thành.

Nghi Viễn kiên quyết:

– Chính vì khó khăn nên nếu chúng ta mời được cô ta về công ty hợp tác thì sẽ có ý nghĩa rất lớn. Với tài năng đó cô ấy hoàn toàn xứng đáng để tự đưa ra yêu cầu hợp đồng. Đích thân tôi sẽ gửi Gmail mời cô ấy hợp tác và đến công ty ký hợp đồng.

Sau đó Nghi Viễn nhìn Minh Nim:

– Chủ tịch, anh nghĩ sao ?

Minh Nim khẽ mỉm cười:

– Cô ấy sẽ hợp tác với bộ phận của anh nên mọi chuyện tôi để anh hoàn toàn quyết định. Anh thấy ổn là được.

Tất cả mọi người trong hội đồng cũng tỏ ý đồng thuận với quyết định của Nghi Viễn về việc Hadara là lựa chọn thích hợp và xuất sắc nhất.

Nghi Viễn rất phấn khởi:

– Được thôi. Tôi nghĩ Hadara là lựa chọn tốt nhất cho dự án thứ 2 này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK