Trôi qua gần hai mươi phút, Tuấn Minh nói chuyện với thầy Hiệu trưởng. Anh đi xuống cùng ông thì ông cũng ngờ ngợ nhận ra Yến Linh. Ông đến gần chào hỏi:
- Yến Linh phải không? Sinh viên khoa Ngôn ngữ Anh?
Yến Linh ngẩng lên đứng dậy nhìn ông cũng vui vẻ chào lại:
- Em chào thầy ạ.
Cả hai thầy trò ấy nói chuyện với nhau đến mức quên luôn người cả người đi cùng. Khi Yến Linh cùng thầy Hiệu trưởng nói chuyện hỏi han thì Tuấn Minh cứ nhìn chằm chằm vào Mộc Miên. Cô cũng nhìn anh với sự ái ngại nhưng cũng chẳng ai lên tiếng. Anh nhìn vào bộ đồ cô đang mặc khẽ nhíu mày vì nó không hợp với thời tiết bây giờ. Mùa đông tuy chẳng đã dịu lại nhưng cũng chưa qua cô lại ăn mạc như thế này khiến anh cũng thắc mắc.
Cứ đứng nhìn nhau như vậy mãi đến khi thầy Hiệu trưởng dừng chuyện thì mới nhận ra là bỏ quên anh và quên để ý đến cô. Ông nhìn lại Tuấn Minh và Mộc Miên thì khá giật mình rồi hơi ngại. Nhưng khi nhìn qua anh thì ông phát hiện cả anh và Mộc Miên đang nhìn chằm chằm nhau. Ông gọi Tuấn Minh:
- Này cháu, sao thế?
Anh nghe ông gọi thì cũng bừng tỉnh rồi đáp:
- Hả? Sao vậy ông?
Ông nhìn anh rồi quay sang Mộc Miên, cô thấy vậy liền chào:
- Thầy ạ.
Ông mỉm cười "Ừ" với cô một tiếng rồi giới thiệu:
- Đây là cháu ngoại của thầy. Tên là Tuấn Minh, là người các em đã gặp trong buổi hướng nghiệp đấy.
Cả hai cô gái đều nhìn anh rồi lần lượt gật đầu đáp:
- Chào anh ạ.
Anh cũng gật đầu đáp lại.
Sau đó thì thầy Hiệu trưởng cũng tiếp lời:
- Đây là Mộc Miên là cô bé mà con đã gọi trả lời hôm trước đấy. Còn đây là Yến Linh cũng là sinh viên trường của ông.
Anh cũng à ờ cho qua chuyện. Cả hai như thế cứ chào hỏi một cách tạm bợ như không quen biết gì nhau. Anh dửng dưng cô thì cũng chẳng có biểu cảm gì.
Chào hỏi được một hồi thì cả Tuấn Minh cùng thầy Hiệu trưởng ra về. Mộc Miên cùng cô bạn mình ngồi xuống. Vừa ổn định được một hồi thì Yến Linh hỏi cô:
- Nhìn anh ấy thế nào?
Cô đáp:
- Thế nào là thế nào?
Yến Linh lại gặng nói:
- Thì đánh giá thử đi.
Cô cũng đành đánh giá qua loa:
- Cũng được.
Yến Linh bĩu môi:
- Đúng là không biết thưởng thức báu vật trời cho. Người ta ngời ngời thế mà bà chả có biểu cảm gì. Chán thật.
Ngừng một lúc thì cô bạn lại chu môi hỏi:
- Thế bà nghĩ anh ấy có làm người yêu tôi được không?
Cô trợn tròn mắt. Cô bạn này của cô cũng dám nghĩ lắm rồi đấy. Cô đáp:
- Có thể.
Yến Linh vui mừng cẫng lên:
- Thật sao?
Cô nói:
- Trong giấc mơ của bà.
Yến Linh giơ tay lên đánh nhẹ cô vài cái rồi giận dỗi đáp:
- Hừ! Có ngày cậu cũng phải gọi mình là Vũ thiếu phu nhân.
Mộc Miên cười nắc nẻ:
- Dạ, Vũ thiếu phu nhân.
Ngồi mãi thì cũng đến buổi trưa. Mộc Miên cùng Yến Linh rời quán cùng nhau đi ăn. Khi đang trên đường đi thì cả hai cô gái bắt gặp Tuấn Minh cùng một cô gái ăn mặc sexy cũng có phần sang chảnh bước ra từ một nhà hàng cao cấp. Nhìn thấy họ Yến Linh trừng mắt tức giận nói với cô:
- Cô gái kia sao lại đi với anh Minh của mình. Lại còn hở trên hở dưới nữa chứ. Đúng là không ra gì mà.
Vừa nói Yến Linh toan kéo cô về phía bọn họ thì Mộc Miên kịp ngăn cản:
- Này, chuyện của người khác mình xen vào để làm gì. Lỡ như là bạn bè hay anh em trong nhà gì đó thì sao. Đi thôi. Đừng quan tâm.
Kéo được cô bạn thân đến quán ăn, Yến Linh vẫn còn bận tâm chuyện hai người họ. Mộc Miên cũng tò mò nhưng dẫu sao cũng không liên quan đến cô. Nhìn thấy Yến Linh cứ bực tức chau mày, Mộc Miên gọi:
- Này, sao đấy?
Yến Linh nhìn cô đáp:
- Lúc nãy sao cậu cản mình? Nhìn cái con ấy lúc nãy cười đùa nói nói như thể anh Minh là người yêu của nó ấy.
Mộc Miên vẫn bình tĩnh đáp:
- Lỡ thật là như thế thì sao. Nếu mình không cản cậu thì có khi cậu đang đóng vai trà xanh đấy.
Yến Linh bực tức nói lại:
- Anh ấy không có người yêu. Nếu mà có chắc chắn báo chí đã ầm ầm lên rồi.
Mộc Miên lại bảo:
- Người ta là người nổi tiếng. Chuyện hẹn hò giấu nhẹm đi thì cũng là chuyện bình thường. Có bao nhiêu người nổi tiếng giấu kín chuyện hẹn hò tới mức paparazzi không khui ra được. Cậu cứ bực mình như thế để làm gì. Anh ấy xét đến cùng cũng chỉ là những người thoáng qua giữa cả vạn người vậy.
Yến Linh nghe vậy thì cũng gật đầu À ờ rồi không nói gì cả.