Anh đang chăm chú làm việc thì có người bước vào. Anh tức giận lên tiếng nhưng không ngước lên:
- Đi vào mà không gõ cửa. Muốn nghỉ việc sao?
Một giọng nữ dịu dàng vang lên:
- Anh sao thế?
Tuấn Minh ngước lên, là một gương mặt mà anh không muốn nhìn thấy. Là Cố Minh Châu.
Anh tức giận gọi thư ký Trần vào. Minh Châu thấy anh như vậy thì lên tiếng:
- Anh không muốn em đến đây sao?
Tuấn Minh cười như không:
- Cô có vẻ mặt dày hơn rồi nhỉ? Mà tôi thấy đúng hơn là vô liêm sỉ.
Minh Châu nghe vậy thì cảm thấy tổn thương:
- Anh, sao anh lại nói em như thế?
Cô ta lại bắt đầu sụt sùi nước mắt.
Tuấn Minh nói:
- Thế cô muốn tôi nói thế nào đây? Biết tôi đã có vợ mà cô vẫn bám lấy. Hay là nhân cách cô…
Anh nhếch môi cười.
Minh Châu thấy anh phũ phàng như vậy thì tức giận nhưng kiềm chế bắt đầu cao giọng:
- Anh nói nhân cách của em có vấn đề, vậy vợ của anh thì sao? Chẳng lẽ cô ta không có?
Tuấn Minh tức giận lạnh lùng lên tiếng:
- Cô ngậm miệng lại cho tôi. Vợ tôi không phải là người cô muốn nói gì thì nói.
Minh Châu thấy anh tức giận như vậy thì nhếch môi:
- Hoá ra anh yêu vợ anh thật lòng. Nhưng anh hiểu được vợ anh bao nhiêu?
Tuấn Minh bừng bừng sát khí nhìn thẳng vào mắt cô ta:
- Cô muốn nói gì?
Thấy anh như vậy, cô ta cảm thấy sống lưng lạnh ngắt nhưng vẫn cố kìm lại sự sợ hãi mà nói:
- Thật ra, vợ anh là người yêu cũ của người em cùng cha khác mẹ với anh đấy. Cô ta từng có khoảng thời gian yêu em của anh, người mà anh luôn ghét đấy.
Tuấn Minh nhíu mày không tin tưởng. Nhưng cô ta rút trong túi một xấp ảnh đưa anh:
- Có lẽ anh không tin nhưng đây là bằng chứng đấy.
Tuấn Minh lật ra xem, anh tức giận nhưng kiềm lại cảm xúc của mình không đáp.
Minh Châu thấy anh không lên tiếng thì nói:
- Anh xem người vợ mà anh cho là dịu dàng, hiền thục của mình xem. Trước là người yêu của em sau là vợ của anh. Cô ta quả thật biết diễn mà.
Tuấn Minh nghe Minh Châu xúc phạm Mộc Miên như vậy anh bật dậy tát cho cô ta một cái đau điếng rồi chỉ thẳng mặt cô ta:
- Vợ tôi trước đây là yêu ai cũng không liên quan đến cô, hơn nữa đó còn là quá khứ. Cho dù cô ấy yêu ai trước kia cũng không bằng hạng phụ nữ sẵn sàng vứt người yêu sang một bên để đi cặp kè nhiều người đàn ông để lấy lợi ích. Cô, thua cô ấy rất nhiều. Nếu cô còn dám điều tra cô ấy, còn dám sỉ nhục cô ấy thì tôi không nương tay đâu.
Minh Châu bị anh tát rồi nói thẳng mặt khiến cô ta như bị sỉ nhục nhưng càng sợ hãi hơn. Quen nhau nhiều năm cô ta cũng hiểu anh như thế nào.
Lúc này, thư ký Trần lẫn bảo vệ đi vào, nhìn thấy họ anh nói:
- Sau này, cấm cô ta vào đây nửa bước. Nếu cô ta vào đây thì các cậu cứ đuổi thẳng. Còn bây giờ lôi cô ta ra khỏi đây ngay cho tôi.
Bảo vệ nghe vậy đi đến lôi cô ta ra ngoài. Cô ta hét lớn sỉ nhục Mộc Miên lần nữa:
- Tuấn Minh, vợ anh là một con đàn bà vô liêm sỉ. Cô ta sẽ phản bội anh, cô ta sẽ đá anh. Haha.
Cô ta như con điên bị bảo vệ vứt ra ngoài đường như một món đồ vô giá trị.
Cô ta đứng lên rồi che mặt lại. Dù sao cũng là người nổi tiếng, cô ta không thể nào để mất mặt như vậy.
Sau khi tống cổ Minh Châu ra khỏi đây anh cầm những tấm ảnh mà cô ta đưa không khỏi nghi ngờ. Anh nói với thư ký Trần đi điều tra. Sau đó anh ngửa đầu ra ghế ổn định lại tâm trạng.
Một tiếng sau, thư ký Trần đi vào nói với anh:
- Quả thật, thiếu phu nhân đã từng qua lại với nhị thiếu gia nhưng cả hai đã chia tay. Tổng giám đốc định giải quyết như thế nào ạ?
Anh tức giận nhưng đầu tiên là phải bảo vệ Mộc Miên, anh nói:
- Cậu đem hết những gì mà Cố Minh Châu đã điều tra hủy hết đi. Cô ta sẽ đưa những tấm hình này cho báo chí như thế sẽ khiến Mộc Miên tổn thương. Còn nữa cậu hãy ra tay khiến cho Cố Minh Châu biết điều im lặng.
Thư ký Trần nghe vậy gật đầu rồi quan sát nét mặt của anh, cậu ấy biết anh đang tức giận nói:
- Anh ạ, em biết anh đang tức giận nhưng chuyện của phu nhân và nhị thiếu gia đã là quá khứ. Cô ấy là một người tốt, anh đừng làm tổn thương cô ấy.
Tuấn Minh nhìn cậu ta:
- Quả nhiên chỉ có cậu là hiểu tôi.
Thư ký Trần gật đầu:
- Em đã đi theo anh nhiều năm sao mà không hiểu được ạ. Em đi đây. Anh hãy bình tĩnh lại.
Cả buổi chiều hôm đó anh không thể nào tập trung làm việc. Tan tầm, anh không muốn về nhà đối diện với cô. Đúng là anh biết cô không có lỗi nhưng trong lòng anh không tráng khỏi khó chịu. Em trai anh là con của người phụ nữ đã gián tiếp khiến mẹ anh qua đời, từ nhỏ đến lớn anh luôn cảm thấy tổn thương khi phải sống chung với kẻ khiến gia đình anh tan nát.
Tối hôm đó anh uống say về nhà cũng đã muộn.