Bách Bách ngủ thẳng tới tối, chuyện đầu tiên khi tỉnh lại là đi tìm Quỷ Vương, quỷ tì dẫn nó tới chính điện, đã thấy Quỷ Vương đại ca ca mặt không còn nét cười, ngồi thẳng trên vương tọa, thấy nó liền ném một lá hưu thư tới gót chân mới vừa bước vào của Bách Bách.
“Hưu ngươi chính là không cần ngươi. Bổn tọa đã cùng tiểu yêu hồ ngươi, chơi đủ trò ‘Thành thân’ này rồi, ngươi từ đâu tới, liền chạy trở về đó đi.” Quỷ Vương nhìn Bách Bách nói ra những lời cay đắng, hai tay lại nắm chặt vương tọa, gần như muốn đem tay vịn bóp nát.
“Bách Bách không phải đang đùa, Bách Bách…”
“Đủ rồi! Bổn tọa không muốn nhìn ngươi nữa, ngươi đi đi.” Quỷ Vương lớn tiếng quát lên.
“Đại ca ca… Ngươi thật sự ghét bỏ Bách Bách sao? Đại ca ca không phải mới vừa nói không ghét bỏ Bách Bách sao?”
Chất vấn đầy run rẩy giống như lưỡi dao sắc bén cắt nát tâm Quỷ Vương, Quỷ Vương sợ mình nhìn thấy biểu tình nước mắt chợt rơi của Bách Bách, sẽ ích kỷ đem Bách Bách lưu lại, hoàn toàn giữ lấy Bách Bách!. Truyện Đoản Văn
“Đúng, bổn tọa chán ghét ngươi, hơn nữa còn chán ghét ngu xuẩn của ngươi.”
Đôi mắt to trong suốt lần đầu tiên chảy nước mắt, tiếp theo là nhiều hơn nữa, Quỷ Vương lần đầu tiên nhìn thấy sự tuyệt vọng đau khổ như thế trên mặt Bách Bách, mà tất cả chuyện này đều do hắn tạo ra. Chính điện yên lặng một hồi, chúng quỷ đa số cúi đầu không dám ngẩng, lại không ai dám nói câu gì vì Bách Bách, Quỷ Vương ra dấu hiệu, hai quỷ hầu liền tiến lên giữ lấy Bách Bách.
“Vĩnh viễn không được tiến vào Quỷ giới nửa bước!”
Bách Bách bình tĩnh nhìn Quỷ Vương, thẳng đến khi bị mang ra chính điện, rời khỏi Quỷ giới, hai mắt đều mở to rơi lệ, cố chấp nhìn nơi kia. Quỷ hầu đem Bách Bách mang về chân núi Thanh Vân sơn, cũng không dám ở lại an ủi, để Bách Bách một mình một cõi, vội vàng trở lại Quỷ giới.
Bách Bách từ từ đi về nhà của mình, vẻ mặt hoảng hốt, mỗi bước đi đều rơi xuống từng giọt nước mắt, lúc Bách Bách đi bộ trở lại đỉnh núi Thanh Vân, thân thể sớm đã bị gió lạnh ban đêm làm cho run rẩy, khuôn mặt tái nhợt đầy nước mắt, đôi môi lại không hề có tí máu nào, toàn thân không còn sinh khí như ngày thường.
Chín mươi chín huynh tỉ đều xuất hiện, bọn họ kinh ngạc nhìn hưu thư trong tay Bách Bách, tức giận hận không thể lập tức đi tới Quỷ giới tìm Quỷ Vương tính sổ, vừa làm ấm người Bách Bách vừa ân cần hỏi han. Bách Bách lại giống như không thể nghe được gì, nước mắt vẫn tiếp tục rơi xuống, nhưng một câu cũng không phát ra.
“Trở về là tốt rồi.” Thái độ âm trầm công lại khác thường, không vì hành vi của Quỷ Vương mà tức giận, chỉ thản nhiên nói một câu.
Bách Bách lại lần nữa trở về nhà ở Thanh Vân sơn, lại không chịu vào phòng, không nằm trên giường của mình, chỉ là tự ôm chăn, ngồi tùy tiện ở trên một cái ghế, để gió thổi qua hoặc mặt trời chiếu tới mà ngẩn người. Nó cũng không đi nhặt xương chơi nữa, không nói lời nào, trên mặt cũng không còn nét cười vốn có. Ngốc hồ thụ vì đứa con nhỏ mà lo lắng mỗi ngày đều khóc, âm trầm công chỉ là kiên nhẫn an ủi vợ, không có ý muốn truy cứu.
Thấy phụ thân kỳ quái như vậy, chín mươi chín huynh tỉ nào dám tùy tiện đi tới Quỷ giới, bọn họ chỉ cảm thấy việc này không tầm thường nhưng cũng không dám nói gì.
Mười ngày trôi qua, Bách Bách đột nhiên giống như quên đi chuyện cũ, một lần nữa lấy lại sức sống. Nó mặc vào đạo bào màu trắng, trên lưng vắt một cây trường kiếm, mang theo bao hành lý đơn giản, quyết định rời nhà đi xa. Bách Bách nói phải đi khắp nơi nhặt xương cốt, còn phải hàng ma trừ yêu, Bách Bách nói, không cần ca ca tỷ tỷ hoặc ai đi cùng, nó phải trở nên thông minh hơn, không thể để người ta khinh bỉ nói nó ngu ngốc.