Tôi cẩn thận đánh giá chiếc xe này vài lần, nghĩ thầm siêu xe quả là siêu xe:
Đệm ngồi làm bằng da thật, tay vịn cũng bằng da thịt, có cửa sổ trời, còn có khu điều khiển cỡ trung, tất cả đều vô cùng sang trọng.
Sau khi xác nhận đám người kia sẽ không đuổi theo nữa, tôi chỉ vào một chỗ không xa lắm phía trước, nói: “Tổng giám đốc Tô, anh thả tôi xuống ở đằng kia là được rồi. Mới nãy thật sự cảm ơn anh.”
Anh ta lại như không nghe thấy.
Tôi ngạc nhiên, không biết anh ta có ý gì.
Phản ứng đầu tiên trong đầu tôi là, mới ra khỏi ổ sói đã lên nhầm thuyền giặc.
Quả nhiên, Tô Thanh Phong lái xe một đường đưa tôi đến một khách sạn sang trọng ở gần đó.
Tôi còn chưa kịp phản ứng, anh ta đã kéo tôi xuống xe.
Tôi nói: “Tổng giám đốc Tô, tôi có nhà mà.”
Anh ta liếc tôi một cái: “Lúc này rồi mà còn giả vờ thuần khiết?”
Tôi ngẩn cả người.
Đôi môi mỏng của anh ta hơi mím lại, nói lời sâu xa: “Miệng một đường lòng một nẻo.”
Sau đó mạnh mẽ nắm lấy cổ tay tôi.
Tôi bị anh ta kéo thẳng lên thang máy.
Lúc này không có ai cả, trong thang máy chỉ có tôi và Tô Thanh Phong, đầu óc tôi rối bời, sao lại thế này?
Tôi giơ tay muốn tát một cái lên mặt anh ta, anh ta lại nắm lấy cổ tay tôi rồi ấn cả người tôi lên vách tường.
Xúc cảm lạnh như băng kích thích da gà tôi nổi lên khắp người.
“Anh buông ra, anh làm gì đấy! Tô Thanh Phong, anh đừng có——”
Câu chữ phía sau đều bị anh ta nuốt hết vào.
Anh ta cắn môi tôi, lòng bàn tay rộng rãi trùm lên bờ mông mặc váy ngắn, mạnh bạo xoa bóp.
Tôi nghĩ thầm điên rồi, điên thật rồi, trong thang máy khách sạn có camera, không biết đang có bao nhiêu đôi mắt nhìn vào tôi đâu đấy.
Tôi bị anh ta kéo tới một căn phòng tổng thống ở khách sạn, quần áo của tôi đã bị xé sạch ngay khi bước vào phòng.
Tôi chửi thề cả một đường, không địch lại nổi kỹ năng của Tô Thanh Phong, anh ta không những có thể lực tốt, mà kỹ năng hôn cũng rất tốt, lúc này anh ta không hề cho tôi một cơ hội thở dốc nào, liên tiếp lột sạch tôi rồi đưa tôi lên giường.
Mặt trời còn chưa ngả đằng tây, nhưng đêm đã tới trong phòng.
Cũng không biết bị lăn qua lộn lại tới khi nào, đến khi thân thể nổi lên phản ứng khác thường thì cảm giác đau đớn mới dần giảm bớt.
Trong căn phòng tối mờ lại càng thêm xa hoa đầy nhục dục.
Điều buồn cười là thân dưới của tôi vẫn ra máu, chảy thành một vũng nhỏ trên giường.
Chờ đến khi tất cả đều im lặng rồi, tôi nằm đó chỉ thở thôi cũng cảm thấy mệt.
“Cô làm gì mà sao vẫn chảy máu vậy? Bỏ tiền đi vá màng trinh đấy à?” Anh ta mắng một câu.
“Có phải rất sướng không?” Trong bóng tối, anh ta đột nhiên khinh miệt hỏi tôi, bộ dáng không có chút mệt mỏi nào, lập tức đứng dậy đi tắm rửa.
Tôi bị anh ta hỏi cho hoang mang.
Cảm giác nhục nhã lập tức dâng lên từ dưới đáy lòng.
Anh ta cho rằng tôi là cái gì?
Tôi cũng ngại chen vào cùng một phòng tắm với anh ta, đành đứng dậy cầm quần áo mặc vào luôn.
Đầu óc rối bời.
Nhìn vào điện thoại, giờ đã là rạng sáng.
Tôi nghĩ thầm tiết kiệm điện cho ai chứ, làm sao không bật đèn lên.
Đến khi tôi bật đèn phòng lên ——
Tôi ngớ cả ra, đồ vật trong phòng này đều dâm vô cùng.
Tất cả đều là quần áo, chỉ là đống quần áo này ——
Tất, đồ lót và váy nữa, đều rất hở hang, ngoài ra còn có các loại trang phục của... Y tá, tiếp viên hàng không, gái gọi.
Tôi mặc quần áo vào rồi đứng đó, nghĩ thầm không biết tên Tô Thanh Phong này đã mang bao nhiêu người tới đây rồi, chắc hẳn lần trước tôi cũng bị đưa tới đây.
Bởi vì tôi kéo ra được một cái quần lót viền ren lần trước tôi mặc từ bên trong đống đồ kia. Chiếc quần lót viền ren bị vùi phía dưới vài món đồ lót khác, có thể thấy rằng sau tôi, đã có rất nhiều người khác tới đây.
Chắc anh ta đã đặt cái phòng tổng thống này từ lâu rồi.
Tôi lại tùy tiện đá chân hai cái, lôi ra được hai cái quần lót kiểu nam...
Mẹ nó, khẩu vị nặng tới cỡ nào vậy?
Quần áo trong phòng nhiều thì thôi, trên tường còn bị viết chữ.
Mặc dù tôi không phân biệt được rốt cuộc những ký tự đó là do đàn ông hay phụ nữ viết về, nhưng có thể nhìn ra là có rất nhiều...
Vừa nhớ tới việc anh ta khinh thường hỏi tôi có phải sướng lắm không, là tôi lại tức tối. Anh ta cho rằng tôi là cái gì? Mẹ nó tên Tô Thanh Phong này có bệnh hả.
Mới ra tay giúp tôi một chút thôi đã đưa tôi tới khách sạn rồi, cho dù là gái gọi cũng đâu có mức giá rẻ như vậy được?
Cảm giác nhục nhã càng thêm mãnh liệt.
Sau khi mặc quần áo xong, tôi lại ném lên bàn mấy tờ tiền, trị giá 50: Năm tờ mười tệ.
Tôi mỉm cười hài lòng, mở cửa rời đi.
Trời mới tờ mờ sáng, bên ngoài không có người.
Rõ ràng đang mùa hè, tôi lại cảm thấy có hơi lạnh.
Tôi vừa chạy một mạch về căn nhà thuê, vừa có chút lo lắng đám lưu manh kia sẽ mò tới vào sáng sớm.
Tôi phải đổi chỗ ở thôi, nếu cứ như vậy mãi, có ngày tôi chết trong phòng thuê cũng chưa biết chừng.
Sau khi nghĩ kỹ, tôi bèn lên kế hoạch, hôm nay phải thu dọn hết đồ đạc trong phòng rồi chuyển nhà.
Đến khi tôi tới được con ngõ nhỏ dẫn vào nhà thuê, đột nhiên thấy ven đường có một chiếc Maybach đang đỗ, màu bạc.
Tôi chép miệng, nghĩ thầm tình huống này là sao, Tô Thanh Phong đuổi tới nhanh như vậy cơ à?
Tôi liếc chiếc Maybach thêm vài cái, trong xe không có ai.
Tôi đứng ở đằng kia nghĩ, chẳng lẽ Tô Thanh Phong lên cửa nhà tôi chờ?
Tôi đi vào trong theo con ngõ nhỏ, kết quả thấy được Lâm Hải.
Đầu tôi như phình to gấp đôi.
Anh ta đen mặt đi về phía tôi: “Bạch Băng, tối qua em đi đâu, có phải cả đêm em không về hay không?”
Tôi trợn mắt trừng anh ta một cái: “Liên quan gì đến anh.”
Anh ta nắm lấy cánh tay tôi, hung dữ tát tôi một cái: “Mày lêu lổng với thằng nào?”
Tôi đã kịp che lại khi cái tát kia đánh tới.
“Lâm Hải cái đồ khốn nhà anh, anh dựa vào đâu mà đánh tôi!” Lúc ấy tôi gào lên.
Nhưng lúc này trong con ngõ nhỏ vốn chẳng có ai cả, thậm chí còn không có camera hay bất cứ hộ gia đình nào, cho dù anh ta bóp chết tôi ở đây cũng sẽ chẳng một ai hay.
“Bạch Băng, con mẹ nó em là của anh, mà em dám lêu lổng với thằng khác!” Lâm Hải nắm lấy cánh tay tôi hung tợn ấn tôi lên tường, bóp chặt cổ tôi, rồi liều mạng đập đầu tôi vào tường.
Người tôi coi trọng năm đó là một con chó điên à?