Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ kính chiếu hậu, tôi không thấy rõ ngoại hình của người đàn ông kia.

Người đàn ông có khí chất cực cao, ăn mặc chỉnh tề, chắc chắn không phải người có gia cảnh bình thường.

Toàn thân anh ta tản ra hơi thở lạnh lùng.

Tôi như đã chết tâm, nghĩ hôm nay cứ bất chấp tất cả đi!

Tôi nói: “Anh không cần phải giả vờ lạnh nhạt với tôi, thật ra trong lòng anh đang nghĩ muốn đè trinh nữ lắm chứ gì? Chỉ cần phụ nữ cởi đồ thôi là đám các anh đã hết dùng đầu óc được rồi. Giả bộ thế cũng có khác gì đâu, cuối cùng còn chẳng phải là muốn làm thế nào là làm thế đó hả?”

Khi nói đến đây, nước mắt tôi cũng dần trượt xuống theo khóe mắt.

Có lẽ tôi cũng điên rồi, tôi che mặt gào khóc trong xe anh ta.

Thế mà trong xe im ắng đến không ngờ.

Tận đến khi tôi cảm thấy cũng ổn rồi, mới tức giận mở cửa xe bước xuống.

Lâm Hải vẫn còn đang đứng bên ngoài, thấy tôi xuống xe, anh ta lộ ra vẻ mặt vui sướng khi thấy người ta gặp họa.

“Nếm mùi thất bại rồi nhỉ? Bạch Băng, em thật sự cho rằng mình đẹp đến mức ai cũng muốn hả? Chỉ có anh thôi, biết mẹ em vô liêm sỉ như vậy mà vẫn còn thu lưu em.”

Tôi sầm mặt nhìn anh ta, cái loại chó ghẻ này, đuổi cũng không đuổi đi nổi.

Hai mắt tôi sưng đỏ, mặc kệ anh ta, tiếp tục đi về phía ngõ nhỏ dẫn tới căn nhà thuê.

Anh ta đuổi theo tôi, còn luôn miệng nhắc lại, trong lòng tôi mất kiên nhẫn, quay đầu quát: “Lâm Hải, anh có biết xấu hổ hay không thế, có thể đừng đi theo tôi nữa được không.”

Anh ta lại chẳng nghe vào tai câu nào, ấn tôi lên tường, cúi xuống muốn hôn.

Thế mà còn chơi trò ép buộc!

Tay tôi đang chuẩn bị tát qua lại bị anh ta giữ chặt lấy, không thể nhúc nhích được mảy may.

Ngay lúc bất lực ấy, vai Lâm Hải đột nhiên bị bẻ ra, sau đó —— là một đấm vào mặt, một đá vào giữa đũng quần, cuối cùng anh ta bị bẻ cánh tay nhấn lên tường.

Người cứu tôi chính là người đàn ông ngồi trong chiếc Cadillac ban nãy.

Bây giờ tôi mới thấy rõ mặt anh ta.

Người đàn ông này đẹp trai quá mức.

Mặt mày anh tuấn, sống mũi cao, khóe môi và độ cong của sườn mặt đều đẹp đến không chê vào đâu được. Vừa nhìn đã thấy là con cưng của thượng đế.

Chỉ là quanh thân anh ta mang theo hơi thở lạnh lùng, khiến người ta không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng.

Lâm Hải bò dậy, lau khóe môi mình như một con chó, chỉ vào người đàn ông nói: “Mày là ai, dám làm hỏng chuyện của ông đây.”

Người đàn ông cười như không cười, môi mỏng hơi nhấp, anh ta chỉ vào tôi: “Tôi muốn cô ta. Cậu —— cút!”

Có lẽ Lâm Hải không người người đàn ông này lại nghiêm túc thật, nghi ngờ nhìn anh ta, sau đó nhìn về phía tôi.

Đã có người tiếp thêm can đảm cho tôi, tôi lập tức thay đổi.

Tôi giữ chặt cánh tay người đàn ông kia, nhổ một ngụm vào mặt Lâm Hải: “Phi! Còn không mau cút đi!”

Lâm Hải đoán rằng mình không thể đánh lại người đàn ông, anh ta hoảng hốt hai giây rồi hùng hổ đi mất.

Tôi vẫn còn chửi anh ta ở phía sau: “Giờ mới biết cút cơ đấy, giả làm cháu trai cái gì không biết, bản thân mấy cân mấy lượng còn không tự ước lượng được.”

Tôi chiếm hời ngoài miệng, nhưng trong lòng lại bắt đầu lo lắng, không biết lần sau Lâm Hải có còn tới nữa hay không?

Lâm Hải đi xa rồi, tôi mới nói cảm ơn với người đàn ông: “Không biết phải xưng hô với anh thế nào, tối nay rất cảm ơn anh.”

Anh ta lạnh lùng nhìn tôi, hất cánh tay tôi ra khỏi tay anh ta: “Cô không xứng được biết tên tôi.”

Anh ta vừa dứt lời, tôi ngớ ra.

Lòng nghĩ tên này có bệnh à.

Kết quả anh ta lại nói thêm: “Nhớ kỹ món nợ này, tôi sẽ đòi lại sau.”

Sau đó anh ta xoay người rời đi

Để tôi đứng lại trợn mắt há hốc mồm.

Đây là bệnh nhân tâm thần chạy từ đâu ra hả?

Sau này tôi mới hiểu được, bệnh nhân tâm thần không phải anh ta, mà là tôi mới đúng.

Ngày hôm sau đi làm.

Cả ngày tôi đều không tập trung nổi, cảm giác ngồi trong văn phòng chỉ có mỗi dày vò.

Không biết phải làm gì bây giờ.

Nhất là tôi chẳng khác nào đã mất liên lạc với bố mẹ cả.

Bọn họ mất liên lạc thì thôi, nhưng lại chẳng bận tâm đến sự sống chết của tôi tí nào, như thể chỉ cần ném tôi ở đây tự sống là được.

Một ngày ba bữa tôi đều chưa ăn, trốn trong WC khóc đến mức trời đất mịt mù.

Tôi đã là người lớn rồi, nhưng tôi lại không có nhà.

Sau khi tan tầm, tôi thở dài thu dọn đồ đạc, nghĩ xem về sau phải tránh bọn đòi nợ đó như thế nào.

Mẹ tôi nợ tiền, có phải tôi cần phải trả lại số tiền đó không?

Đột nhiên tôi nghe thấy ở cửa có người hỏi: “Bạch Băng là ai?”

Tôi ngẩng đầu, không biết từ lúc nào đã có mấy người đàn ông mặc tây trang đen đứng trước cửa.

Lòng tôi thầm nghĩ thôi rồi, đòi nợ đòi đến tận công ty.

Tôi khom lưng trốn xuống dưới bàn.

Nhưng vô dụng!

Rất nhanh, tôi đã bị kéo ra ngoài.

Tôi hô to cứu mạng, các người buông tôi ra! Nhưng cả văn phòng hình như đều bị dọa cho ngớ ra cả rồi, vẻ mặt kỳ quái nhìn tôi bị kéo ra ngoài.

Không phải chứ, đang ban ngày ban mặt, tôi không tin đám người kia lại vô nhân tính tới mức này!

Xuống dưới tầng, cửa xe vừa mở ra là tôi đã bị nhét ngay vào trong xe.

Tất cả điện thoại và túi của tôi đều ở trong văn phòng. Đừng nói tới cầu cứu, muốn báo cảnh sát cũng chẳng có biện pháp.

Cửa xe đóng lại, xe bắt đầu lăn bánh.

Dọc đường đi tôi đều lo lắng nghĩ xem phải chạy thoát thế nào, rất nhanh xe đã ngừng trước cửa một khách sạn xa hoa.

Một người đàn ông mặc tây trang đen đưa tôi lên thẳng tầng 37 của khách sạn 37, gõ cửa rồi đẩy tôi vào.

Tôi ngơ ngác nhìn căn phòng sang trọng sạch sẽ, đầu choáng váng mất một hồi.

Tiếp đó có mấy người phụ nữ mặc áo blouse trắng bước ra từ trong phòng phụ, nắm lấy tay tôi đẩy tôi vào phòng tắm.

Đầu càng mụ mị hơn, chẳng nghĩ được gì cả, tiếp đó liền ngủ mất.

Lúc hơi tỉnh táo lại, tôi cảm thấy có người đang lột quần áo của mình, quần áo của tôi rất dễ cởi, chỉ cần vài động tác, tôi đã cảm giác được mình bị lột sạch rồi.

Tôi cố sức mở mắt ra, một sức nặng đè mạnh lên người tôi, nhân đó tôi cũng thấy rõ người đàn ông trước mắt, đúng là người đàn ông ngồi trên con xe Cadillac ngày hôm qua.

Tôi kinh hãi nhìn anh ta, thét lên chói tai, cả người vẫn bủn rủn vô lực.

Người đàn ông bịt kín miệng tôi bằng bàn tay to rộng của anh ta.

Anh ta khẽ mở môi thốt lên một chữ bằng khẩu hình miệng, đồng thời mạnh bạo xâm nhập.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK