• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bởi vì hôm đó Hoắc Kiệu bày ra vẻ mặt lạnh lùng, giống như là đang tức giận với ai vậy. Chử Diên cũng không biết mình chọc trúng chỗ nào của hắn. Mấy ngày sau hai người không nói chuyện với nhau nữa, dường như mối quan hệ đã trở về điểm xuất phát.

Từng ngày từng ngày trôi qua, vào ngày thứ sau, vết bầm trên người Chử Diên đã lành nhiều rồi, chỉ để lại màu xanh lơ nhàn nhạt.

Ở tiết vật lý, giáo viên chủ nhiệm là lão Lỗ tuyên bố sắp đến đại hội thể thao, làm cho cả lớp náo nhiệt một hồi.

"Được rồi." Lão Lỗ cười cười, "Các em náo nhiệt như vậy sẽ làm cho thầy tưởng rằng đến lúc đó các em sẽ giành được hạng nhất toàn khối đấy."

"Lão Lỗ à, thầy nghĩ điều nhỏ bé quá, " Lục Khải Thanh hô, "Muốn giành thì phải giành được hạng nhất toàn trường mới được!"

"Đệt!"

"Trâu bò quá nha lão Lục!"

Trong chốc lát, cả lớp đều sôi trào lên, lão Lỗ phải nói rất nhiều lần mới có thể đè xuống được.

Ông chỉ Lục Khải Thanh, "Lớp phó thể dục chính em nói đấy nhé, đến lúc đó mà không giành được hạng nhất toàn trường thì phải mời cả lớp chúng ta đi ăn cơm đấy nhé!"

"Hả? Ui là trời," Lục Khải Thanh trợn tròn mắt, "Không phải đâu, em chỉ thuận miệng nói thôi mà!"

Những người khác đều cười ầm lên, sôi nổi lại ồn ào, vỗ bàn liên tục. Tần Mạc còn châm dầu vào lửa mà nói, "Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy*!"

*Quân tử nhất ngôn - Tứ mã nan truy (Thành ngữ): quân tử nói một lời, bốn ngựa khó đuổi; lời đã nói ra rồi thì khó có thể thu lại được.

Lục Khải Thanh không có cách nào, bèn vuốt mặt một cái rồi đứng lên chắp tay với mọi người, "Vậy được. Có thể giành được hạng nhất toàn trường hay không thì phải dựa vào các anh chị em cổ vũ rồi!"

"Nói hay lắm!" Lão Lỗ ở trên bục giảng dẫn dắt mọi người vỗ tay, "Vậy nói trước nhé. Giành được hạng nhất toàn trường thì chủ nhiệm của các em, chính là thầy đây sẽ mời mọi người ăn cơm. Không giành được hạng nhất thì Lục Khải Thanh mời!"

Phòng học lớp năm lập tức truyền ra một trận hoan hô.

Chờ đến khi mọi người ầm ĩ xong rồi thì lão Lỗ lại nói, "Nhưng mà thầy cũng nhắc nhở các em một chút nhé. Sau khi xong đại hội thể thao thì cũng cách kỳ kiểm tra cuối tháng không còn bao lâu, các em cũng không thể buông thả việc học. Lần kiểm tra này điểm trung bình của lớp chúng ta cũng có thể tranh thủ giành hạng nhất toàn khối, mọi người có tự tin không?"

Các bạn học đều kéo dài âm thanh, giống như cọng rau héo.

Lão Lỗ không hài lòng. Ông gõ bảng đen, lại hỏi lần nữa, "Có tự tin không!"

"Có!" Lúc này, các bạn học cũng lớn tiếng hô to.

Lúc này lão Lỗ mới gật đầu, bắt đầu giảng bài mới, "Được rồi các em, chúng ta lật sách giáo khoa trang 87 ra......"



......

Tuy rằng sau khi xong đại hội thể thao là đến lúc kiểm tra làm cho người ta chán ghét, nhưng bản thân đại hội thể thao vẫn khiến cho mọi người mong chờ, tính tích cực của mọi người đều trỗi dậy. Sau khi tan học, Lục Khải Thanh liền cầm quyển vở kêu mọi người dũng cảm báo danh hạng mục dự thi đi.

Chử Diên cũng muốn báo danh, nhưng hình như không có hạng mục nào mà cậu có thể đặc biệt nắm chắc trong tay. Cậu không khỏi tựa lên bàn mà rối rắm.

Lục Khải Thanh ở trên bục giảng ghi nhận một vòng, sau đó mới cầm vở đi xuống hàng phía sau, "Tần Mạc, báo cho mày nhảy xa với chạy 200m ha? Mày cũng tham gia chạy tiếp sức luôn nhá?"

"Được," Tần Mạc nói, "Mày coi rồi quyết định đi."

Hắn cùng Lục Khải Thanh đều là học sinh thể dục, đều ở trong đội bóng rổ, đều hiểu nhau đến tận gốc rễ.

"Ok." Lục Khải Thanh ghi giùm Tần Mạc, sau đó lại nhìn vở rồi hỏi Hoắc Kiệu, "Thế nào hả anh Hoắc? Tớ biết cậu chạy bộ khá tốt rồi, còn nhảy cao thì sao? Cậu nhảy cao được không? Chân cậu dài như vậy thì chắc là không thành vấn đề đâu ha?"

Hoắc Kiệu: "......"

Hắn ngẩng đầu lên từ điện thoại, cảm giác có hơi không biết nói gì.

"Khà khà, tớ báo giúp cậu nhá! 400m, nhảy cao không thành vấn đề ha?" Lục Khải Thanh viết vài nét bút, "À đúng rồi, chạy tiếp sức cũng tính thêm cậu luôn ha, cái này phần thắng cao."

Hoắc Kiệu "A" một tiếng, "Không bằng cậu báo hết cho tôi luôn đi cho rồi."

"Ôi trời," Lục Khải Thanh vui vẻ, "Tớ cũng muốn đấy chứ, lúc học thể dục đã nhìn ra được anh hoàn toàn không thua kém gì học sinh thể dục rồi. Nếu không phải nhà trường quy định mỗi người chỉ có thể báo ba hạng mục thôi thì tớ đã muốn cho anh em chúng ta đều báo hết toàn bộ rồi."

Hắn lại nhìn Tiêu Trình Trình, "Trình Trình, nâng tạ ok không?"

Tiêu Trình Trình ngây dại, "Cái này......"

"Không có gì đâu, cậu cứ đi lên hù doạ bọn họ là được rồi." Tần Mạc ở bên cạnh cười xấu xa, chọc Tiêu Trình Trình tức giận đến kêu lên oanh oảnh.

Vốn dĩ Lục Khải Thanh ghi xong thì đã muốn đi rồi, nhưng lúc quay đầu lại nhìn thấy Chử Diên đang tựa lên bàn mà nhìn hắn, đôi mắt đen láy nhìn rất ngoan. Ma xui quỷ khiến hắn hỏi một câu, "Ừ thì, Chử Diên, cậu chạy được nước rút hay đường dài?"

Đột nhiên bị gọi tên làm Chử Diên hơi sửng sốt. Cậu ngồi thẳng người dậy, suy nghĩ một chút, "Sức chịu đựng của tớ cũng ổn, chạy đường dài đi."

Vốn dĩ Lục Khải Thanh kêu xong đã hơi hối hận, bởi từ trước đến giờ Chử Diên không tham gia vào hoạt động tập thể nào. Hắn cũng cảm thấy gần đây Chử Diên không giống như khi trước nữa nên mới nóng đầu lên đã hỏi, bởi vậy khi nghe được câu trả lời của Chử Diên thì thấy rất ngoài ý muốn.

"Vậy được." Lục Khải Thanh lấy lại tinh thần nói, "Vừa lúc chưa có ai báo mục 1500m, cậu có thể chứ?"

Chử Diên do dự một chút, cuối cùng vẫn gật đầu.

Lục Khải Thanh liền ghi nhận giúp cậu.

Hoắc Kiệu nghe được Chử Diên muốn chạy 1500m thì nhìn cậu một cái, nhưng hắn không nói gì.

-

Trường Trung học số 7 sẽ cho nghỉ vào ngày thứ bảy, chỉ những lúc đặc biệt mới yêu cầu đi học bù.

Bởi vậy khi chương trình học vào thứ sáu kết thúc, mọi người đều rất vui vẻ.

Vốn dĩ Chử Diên còn nghĩ có nên ở lại sân thể dục trong trường luyện tập chạy 1500m một chút xong rồi về nhà hay không, nhưng Tiêu Trình Trình lại túm chặt Chử Diên hỏi cậu có thể cùng cậu chàng đi tới tiệm net chơi game không.

Hoá ra Tiêu Trình Trình rất thích chơi game, mắt của cậu chàng bị cận thị là do chơi game mà thành. Cuối tuần cậu chàng phải về nhà ông bà nội, lúc lên mạng cũng sẽ bị quản lý. Vậy nên cậu chàng muốn thừa dịp trước khi về nhà ông bà nội phải chơi một chút.

Mấy ngày nay vì trốn bọn người Từ Hổ mà Chử Diên vừa tan học xong đã lập tức về nhà, trên đường cũng không gặp lại bọn họ. Chử Diên suy đoán hẳn là cảnh sát đang điều tra, nghĩ đúng thật là bản thân cũng phải lên mạng tuần tra một ít tin tức.

Nhà cậu không có máy tính, màn hình điện thoại đã nứt thành mạng nhện kia của Chử Diên xem cái gì cũng rất phiền toái, bởi vậy cậu hỏi tiệm net mà Tiêu Trình Trình muốn đi, sau khi biết không phải là tiệm net mà nguyên thân đi thì đồng ý liền.



"Tốt quá rồi!" Tiêu Trình Trình hoan hô một tiếng, "Vậy là chúng ta có thể cùng nhau chơi game rồi!"

Tiệm net mà Tiêu Trình Trình muốn đi cách trường Trung học số 7 không xa, trang hoàng tốt hơn nhiều so với tiệm mà nguyên thân đi, nhìn rất chính quy. Nhưng mà nếu đã xây ở gần trường học thì có chính quy thế nào cũng là có thể châm chước được. Chị gái ở trước quầy không có hỏi nhiều, nên hai người bọn họ mở máy rất thuận lợi.

Vốn dĩ Tiêu Trình Trình còn muốn lập đội cùng Chử Diên, nhưng Chử Diên lại kêu cậu chàng chơi trước đi, chính mình tìm chút tin tức.

Tiêu Trình Trình "Ò" một tiếng, tự mình chơi một ván.

Chờ đến khi cậu chàng đánh xong ván này, hướng sang bên cạnh nhìn mới phát hiện Chử Diên đang xem một trang web phổ cập khoa học thú vị.

Tiêu Trình Trình: "?"

Cậu chàng có hơi nghi hoặc, không biết Chử Diên xem cái này làm gì.

Không nghĩ tới sau đó còn có một màn làm cho cậu chàng càng nghi hoặc hơn xuất hiện.

Chỉ thấy Chử Diên mở hồ sơ ra, bắt đầu gõ chữ.

"Đầu hồng hồng, thân trắng trắng*, làm thế nào để phân rõ các loại nấm hiệu quả?"

*QT ghi là "hồng dù dù bạch côn côn", tui không hiểu nên chém đấy ạ.

Tiêu Trình Trình: "???"

Tiêu Trình Trình nghẹn một chốc, cuối cùng vẫn nhịn không được mà hỏi, "Chử Diên, cậu đang viết cái gì vậy?"

Tốc độ đánh chữ của Chử Diên rất mau, lúc ngón tay thon dài trắng nõn đánh chữ trên bàn phím nhìn có vẻ là cảnh đẹp ý vui. Tiêu Trình Trình thấy cậu thậm chí còn lên trang web tư liệu sống tìm vài hình ảnh dán vào.

Nghe Tiêu Trình Trình hỏi, Chử Diên giải thích, "Tớ muốn thử gửi bài lên trang web này."

Lúc trước cậu đã chịu sự ảnh hưởng từ cha mẹ, xem qua rất nhiều phổ cập khoa học mới. Vừa lúc phát hiện trang web điện tử này tiếp nhận gửi bài, vậy nên cậu muốn viết một ít bài văn gửi đi thử.

Tiêu Trình Trình trợn tròn mắt, chỉ cảm thấy Chử Diên thật lợi hại, ngay cả chuyện Chử Diên ở tiệm net với mọi người xung quanh đều đang chơi game mà lại viết bài văn cũng không cảm thấy kỳ quái.

Nghe xong sự khích lệ từ Tiêu Trình Trình, Chử Diên cười cười.

Cậu chưa nói với Tiêu Trình Trình là cậu vì kinh tế khó khăn nên mới làm như vậy, nếu không với tính cách của Tiêu Trình Trình thì cậu chàng khẳng định sẽ nói cho cậu vay tiền ngay.

Chỉ là lúc trước Chử Diên cũng là được sủng ái mà lớn lên, từ nhỏ đến lớn cậu chưa bao giờ thiếu tiền tiêu vặt, sống đến năm 18 tuổi cũng không phải đi ra ngoài làm việc bao giờ. Bây giờ xuyên thành học sinh lớp 11 còn chưa thành niên, cậu cũng không nghĩ ra phương pháp gì tốt để kiếm tiền, chỉ có thể từ một ít việc mình am hiểu để thử.

Chử Diên viết xong bài văn rồi kiểm tra lại vài lần, sau khi xác nhận không có vấn đề gì mới gửi đến hộp thư điện tử được ghi trên trang web.

"Hi vọng có thể đạt được kết quả tốt." Cậu rũ mắt nghĩ.



Sau khi gửi xong bản thảo, Chử Diên lại cùng Tiêu Trình Trình chơi game một lát. Trình độ chơi game của cậu không thể nói là tốt được, nhưng cũng không coi là quá kém, ít nhất là tốt hơn so với Tiêu Trình Trình, ngẫu nhiên còn có thể kéo theo Tiêu Trình Trình thắng vài trận rồi lấy cái MVP*.

*MVP (Most Valuable Player hay Most Valuable Professional) là danh hiệu dùng để tuyên dương người chơi có thành tích xuất sắc nhất trong một trận đấu. (Theo google)

Chuyện này làm cho Tiêu Trình Trình rất hưng phấn. Hai người chơi đến tận 9 giờ, sau đó Tiêu Trình Trình còn rất vui vẻ mà túm lấy Chử Diên nói về chuyện chơi game.

"Chử Diên cậu còn lợi hại hơn anh họ của tớ nữa á! Mỗi lần tớ kêu anh ấy kéo tớ chơi game, chẳng những tớ không tăng hạng được mà thậm chí còn sẽ rớt hạng. Tớ nói rồi mà anh ấy lại nói là bởi vì tớ quá cùi bắp!"

Cậu chàng lại nói, "Cậu có chơi KOK* không?" Cậu chàng nói tên của một trò chơi trên điện thoại, "Lúc nghỉ chúng ta cũng có thể chơi chung với nhau!"



*KOK: tui không tìm được game nào liên quan đến từ viết tắt này nên tui đoán là game bên Trung hoặc là tác giả tự nghĩ ra á.

Chử Diên nghĩ tới cái điện thoại nát kia của mình, cảm giác không thể làm cho điện thoại của mình thống khổ hơn nữa. Vì thế cậu từ chối Tiêu Trình Trình, "Bây giờ tớ không chơi, về sau rồi lại nói." Cậu cân nhắc xem có nên nhân lúc nghỉ mà đi sửa điện thoại hay không.

Hai người tạm biệt nhau ở cổng trường. Tiêu Trình Trình về ký túc xá thu dọn đồ, còn Chử Diên thì đi đến nhà xe lấy xe về nhà.



Lúc trở về quảng trường ở phố Tiểu Bàng, Chử Diên phát hiện xung quanh có rất nhiều người, các dì các bà nhảy quảng trường vừa mới tan cuộc không lâu. Nghe Vương Mai nói gần đây trong khu có hoạt động nhảy quảng trường, các dì các bà đều tham gia đủ cả, mỗi ngày đều sẽ luyện thêm một giờ.

Một mảng này đều là khu tự trị, dù là mua phòng hay là thuê phòng thì đều rẻ hơn so với các địa phương khác không ít, cho nên ở nơi này có cũng nhiều người trẻ tuổi. Chử Diên nhìn thấy không ít trẻ con đang ầm ĩ chơi diều hâu bắt gà con, cũng có người trẻ tuổi đang trượt ván vòng vòng, làm cho quảng trường vốn dĩ không lớn trở nên náo nhiệt.

Phía đông phố Tiểu Bàng mới mở quán mì thịt bò, lúc này còn treo một vòng hoa thật dài, mặt tiền của quán cũng dán dải đỏ "Chúc mừng khai trương". Chử Diên cân nhắc nếu bài cậu gửi được duyệt rồi kiếm được tiền thì có thể đến nơi này nếm thử xem có ngon không.

Dường như vừa đến thứ sáu thì không khí không còn giống thường ngày. Trong lòng Chử Diên cũng thực thả lỏng, cậu không vội vã về nhà mà chậm rãi ở trên xe đạp rung lên kẽo kẹt đi dạo khắp nơi.

- - Tới phố Tiểu Bàng lâu như vậy rồi, cậu còn chưa có đi dạo lần nào đâu.

Thật ra hoàn cảnh xung quanh phố Tiểu Bàng cũng không khác nhau mấy, thấp bé chen chúc cùng ẩm ướt tạo thành nhạc dạo của nơi này, ở trong hẻm nhỏ ẩn giấu rất nhiều quán nhỏ.

Chử Diên ở cửa hàng sát đường trong hẻm nhỏ còn thấy được không ít tiệm mát xa, thậm chí còn có máy tự động buôn bán màu hồng nhạt bán đồ cho người lớn, trên lầu còn treo một tấm bảng rạp chiếu phim tại nhà. Chử Diên đỏ mặt, nhanh chóng đạp xe rời đi.

Chử Diên đi dạo xong thì định về nhà.

Cậu vòng một vòng, lại đạp xe trở về con đường đi ngang qua quảng trường.


Quảng trường nhỏ ở bên cạnh đường cái của phố Tiểu Bàng, xéo đó là trạm xe buýt ở phố Tiểu Bàng.


Lúc này vừa có một chiếc xe buýt dừng lại, Chử Diên tùy ý nhìn lướt qua bên đó thì thấy một người đàn ông nhìn có hơi quen mắt bước xuống. Chử Diên vừa định nhớ lại một chút thì đã thấy được Vương Mai cũng từ trên xe đi xuống, trên tay còn cầm một bông hồng đỏ.


Chử Diên: "......"


Cậu ngay lập tức nhớ ra được người đó là người đàn ông chân có hơi què lần trước!


Hai lần bắt gặp Vương Mai hẹn hò làm Chử Diên có hơi xấu hổ. Vì không cho hai người kia cũng cảm thấy xấu hổ, cậu theo bản năng nhân lúc hai người họ còn chưa có nhìn sang đây, cũng chưa đi lên đường cái mà quay đầu xe chạy thẳng về nhà.


Tác giả có lời muốn nói:


Hôm nay Tiểu Hoắc là phông nền cùng với bạn học Tiểu Chử lại bắt gặp mẹ đi hẹn hò ~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK