Lúc cậu về đến nhà, Vương Mai đang ngồi xem tivi trên sofa, thấy Chử Diên trở về thì vội vàng ra tiếp đón.
Chử Diên sợ Vương Mai phát hiện ra điều gì khác thường nên cậu chỉ vội vàng nói mấy câu với bà rồi chạy vào nhà vệ sinh.
Cậu từng bị ngã xuống đất rồi nên trên người có dính bụi. Nhìn gương trong nhà vệ sinh xong mới biết trên mặt cậu cũng có hơi dính vệt đen, cũng may là nó không rõ ràng mấy, cũng không có vết thương gì.
Chử Diên cảm thấy trên trán có hơi đau, vén tóc mái lên mới phát hiện bị sưng lên một cục. Ngoại trừ cái này ra thì còn có một mảng xanh tím lớn ở bụng do bị đánh, thoạt nhìn rất thảm thiết, chạm vào một cái là đau.
Cậu không khỏi thở dài, thầm nghĩ không có bị đánh nghiêm trọng hơn là đã tốt lắm rồi, may mà gặp được Hoắc Kiệu.
Chử Diên tắm rửa xong thì giặt quần áo sạch sẽ. Lần đầu tiên cậu giặt quần áo, Vương Mai rất kinh ngạc mà kêu cậu đi đi để bà giặt cho, sau khi bị cậu từ chối vài lần thì bà cũng chậm rãi tiếp nhận được chuyện con trai đã bắt đầu tự lập rồi.
Chờ đến khi cậu đem hết đồ trong cặp sách ra rồi định dùng miếng vải ướt lau cặp sách một chút thì Chử Diên mới phát hiện được thảm trạng của cái điện thoại.
Nhìn màn hình bị nứt thành mạng nhện, Chử Diên ngẩn ngơ. Ngàn lần không nghĩ tới, lần đầu tiên cậu gặp mặt cái điện thoại này thì nó đã sắp hư rồi.
Cậu đau đầu mà đếm lại tiền của mình, sau đó phát hiện cậu thật sự không có đủ tiền mua cái điện thoại mới.
Chử Diên bất đắc dĩ, đành phải sạc pin điện thoại trước, sau đó cậu kinh ngạc phát hiện cái điện thoại này thế mà còn có thể khởi động được!
Cảm ơn trời đất.
Sau khi điện thoại khởi động xong thì trên đó hiện lên vài cuộc gọi nhỡ, đều từ bọn người Từ Hổ. Chử Diên bĩu môi, trực tiếp chặn hết mọi phương thức liên lạc giữa bọn họ.
Rồi sau đó cậu mới xem những thứ có trong điện thoại.
Kiểu dáng điện thoại của nguyên thân đã hơi cũ rồi, sau khi tải mấy cái trò chơi thì trông có hơi chậm chạp. Ngoài cái này ra thì điện thoại cũng không còn gì khác, ngoại trừ —— đại khái là một ít ảnh chụp Tô Niệm Thanh do nguyên thân chụp lén hoặc là tải xuống từ diễn đàn của trường.
Tất cả đều rất mơ hồ, nhưng người thì rất đẹp.
Trường Trung học số 7 rất lớn, lớp nghệ thuật với lớp khoa học tự nhiên cũng không ở cùng một khu lầu. Từ lúc xuyên qua tới giờ Chử Diên còn chưa có gặp qua thụ chính lần nào đâu.
Giờ phút này nhìn ảnh chụp Tô Niệm Thanh, Chử Diên chớp chớp mắt, thầm nghĩ trách không được có nhiều người thích cậu ta như vậy.
Chử Diên nhìn trạng thái yếu ớt không chịu nổi miếng tổn thương nào của màn hình điện thoại mà cảm thấy có lẽ cũng không chơi game gì được, vì thế cậu liền xoá hết mấy phần mềm không xài. Lúc này, điện thoại mới trở nên linh hoạt hơn một chút.
Phần mềm trò chuyện mà thế giới này thường dùng là Send, có hơi giống với WeChat trong thế giới trước kia của cậu. Điện thoại của nguyên thân cũng có cái APP này.
Chử Diên mở Send ra nhìn.
Rồi sau đó cậu phát hiện bạn tốt của nguyên thân thật sự rất ít, ngoại trừ một ít bạn học hồi cấp hai thì cấp ba chỉ có một mình Tiêu Trình Trình.
Nhưng thật ra có nhóm lớp năm khối 11, tin nhắn trong đó đã bị nguyên thân cài chế độ tắt thông báo.
Chử Diên bấm vào, phát hiện nhóm lớp rất náo nhiệt.
Cậu lướt lên trên xem, xem đến lúc hơn 7 giờ tối, Lục Khải Thanh nhắn một câu trong nhóm, “Anh chị em ơi, tôi thêm Hoắc Kiệu vào nhóm nhá.”
Trong nhóm gửi rất nhiều tin chỉ trong một lát, đều nói muốn thêm bạn tốt với Hoắc Kiệu.
Nhưng Hoắc Kiệu vẫn luôn không lên tiếng, làm cho mấy người trong lớp đều gửi mặt khóc hỏi, “Sao Hoắc Kiệu không đồng ý lời mời thêm bạn tốt vậy, trai đẹp đều không dễ thêm bạn tốt như vậy sao / rơi lệ”.
Những lời này bị nhắn lại rất nhiều lần, đến mức spam luôn rồi.
Chử Diên tiếp tục lướt xuống, sau đó mới thấy lúc 9:46 Hoắc Kiệu có nhắn lại.
【 Hoắc Kiệu: Vừa nãy đang vội 】
Ngón tay của Chử Diên dừng lại một chút, lúc này hẳn là lúc Hoắc Kiệu ngồi ở Cục Cảnh Sát cùng cậu làm ghi chép. Cậu không khỏi có chút buồn cười, thầm nghĩ chẳng lẽ Hoắc Kiệu nói đang vội là chỉ việc đánh nhau sao.
Cậu click mở giao diện cá nhân của Hoắc Kiệu, chân dung là màu đen lẫn chút màu xanh lam đậm. Chử Diên đánh giá một hồi lâu, cậu đoán đây hẳn là bầu trời về đêm.
Nickname của Hoắc Kiệu cũng rất đơn giản, chỉ có một chữ “H” viết hoa.
Chử Diên nhìn một lát, trong lòng có hơi hâm mộ. Hoắc Kiệu hẳn là loại người sống rất tiêu sái*, không thèm cũng không cần để ý đến cái nhìn của người khác. Cậu nghĩ, có lẽ cả đời của Hoắc Kiệu gặp phải chuyện gây suy sụp nhất chắc là Tô Niệm Thanh nhỉ.
*Tiêu sái: phóng khoáng, thanh cao. Người có tính tình tiêu sái là người thảnh thơi, không vướng bận sự đời.
Nhưng Chử Diên đã đọc tiểu thuyết, cậu biết lúc học đại học Tô Niệm Thanh đã muốn đồng ý cùng Hoắc Kiệu rồi. Chỉ là Tô Niệm Thanh cảm thấy Hoắc Kiệu không biểu hiện việc để ý đến cậu ta nhiều như bao người theo đuổi khác, mà khi đó ánh trắng sáng Tống Dực Tu của cậu ta lại vừa lúc xuất hiện lần nữa.
Trời xui đất khiến một hồi, cuối cùng Tô Niệm Thanh vẫn lựa chọn ánh trăng sáng, làm cho CP Hoắc Tô trở thành ý nan bình* của chúng độc giả.
*Ý nan bình: tâm nguyện khó thành.
Chử Diên đột nhiên nghĩ, nếu khi đó Hoắc Kiệu có thể biểu hiện ra sự để ý nhiều hơn thì nói không chừng cuối cùng Hoắc Tô thật sự sẽ ở bên nhau. Nhưng mà trong tiểu thuyết tính tình của Hoắc Kiệu chính là cái loại biệt nữu* như vậy. Trong lòng để ý nhưng không chịu nói, sau khi mất đi mới biết hối hận.
*Biệt nữu: nghĩ một đằng, nói một nẻo.
Chử Diên cười cười, cảm giác sau khi quen biết Hoắc Kiệu thì thật sự rất khó mà tưởng tượng ra được lúc Hoắc Kiệu hối hận trông như thế nào......
Cậu nghĩ đến việc hôm nay Hoắc Kiệu giúp cậu đánh đuổi người xấu, bỗng nhiên trong lòng cậu toát ra một ý tưởng.
Nếu Hoắc Kiệu đã giúp cậu rồi, vậy thì cậu cũng phải giúp lại Hoắc Kiệu! Ừm...... Vậy thì nỗ lực giúp Hoắc Kiệu theo đuổi được Tô Niệm Thanh đi!
Chử Diên đưa ra quyết định. Cậu cảm thấy bản thân đã nghĩ ra một cái phương pháp vô cùng tốt để báo đáp Hoắc Kiệu rồi, vì thế cậu không khỏi đắc ý mà cười híp mắt.
Cậu lau khô cặp sách rồi thả miếng vải ướt lại nhà vệ sinh. Vương Mai đã về phòng ngủ ngủ rồi. Chử Diên ngáp một cái, cậu cũng cảm thấy buồn ngủ, vì thế nên cậu từ bỏ ý định muốn học một lát. Sau khi rửa mặt xong thì cậu lên giường đi ngủ ngay.
–
Ngày hôm sau Hoắc Kiệu cũng tới trễ như ngày hôm qua. Hắn vừa về chỗ ngồi thì giáo viên môn ngữ văn đã đi vào.
Chử Diên nhìn mặt hắn vẫn đẹp y như ngày thường, không biết Hoắc Kiệu rốt cuộc có thức khuya hay không.
Cậu vẫy tay với Hoắc Kiệu, cười mà chào hỏi, “Buổi sáng tốt lành!”
Hoắc Kiệu khẽ nâng mí mắt, không có cảm xúc gì mà “Ừ” một tiếng.
Chử Diên đã quen với chuyện Hoắc Kiệu nói ít. Cậu chú ý tới Hoắc Kiệu đã thay đổi cặp sách, trong lòng cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Nhà Hoắc Kiệu rất có tiền, ở trong tiểu thuyết còn viết qua cha của Hoắc Kiệu tặng cho trường học một khu lầu. Thậm chí Chử Diên còn có suy đoán, nói không chừng cái cặp sách kia đã bị Hoắc Kiệu vứt đi rồi.
Nhớ tới bàn tay sưng đỏ của Hoắc Kiệu ngày hôm qua, Chử Diên hỏi một câu, “Hoắc Kiệu, tay cậu còn đau không?”
Hoắc Kiệu đang tùy tiện nhét cặp sách vào trong ngăn bàn, nghe vậy mí mắt của hắn cũng không nâng lên, hắn chỉ nói: “Không có gì.”
“Vậy thì tốt rồi.” Chử Diên nhìn tay của hắn, phát hiện đúng là vết sưng đỏ đã phai đi rất nhiều rồi nên mới yên lòng, “Vậy...... Nếu cậu có chuyện gì......”
Hoắc Kiệu không quá thích nói chuyện vào buổi sáng. Hắn liếc nhìn Chử Diên một cái, âm thanh lạnh nhạt hỏi: “Cậu không học à.”
Chử Diên: “.”
Cậu im lặng làm động tác kéo khoá miệng, không nhiều lời nữa mà bắt đầu xem bài theo chỉ thị của giáo viên môn ngữ văn.
Trong buổi đọc sớm, Hoắc Kiệu vẫn tựa đầu lên bàn mà ngủ như cũ. Lúc đầu Chử Diên còn hơi do dự có nên đánh thức hắn lúc giáo viên môn văn đi xuống hay không, nhưng sau khi cậu thấy giáo viên đi ngang qua mấy lần cũng không nói gì Hoắc Kiệu thì cũng không còn lo lắng gì nữa.
Chử Diên đang hết sức chăm chú đọc một bài thể văn ngôn* thì đột nhiên thoáng liếc thấy một bóng đen đứng ở bên cạnh, cậu không khỏi hoảng sợ.
*Văn ngôn, hoặc cổ văn, hoặc cổ điển Hán văn (tiếng Anh: Classical Chinese) là ngôn ngữ văn chương cổ điển từ thời Xuân Thu Chiến Quốc thế kỷ 5 TCN đến hết thời nhà Hán, một loại ngôn ngữ viết dựa trên khẩu ngữ tiếng Hán thượng cổ. (Theo wikipedia)
Quay đầu nhìn sang mới phát hiện là giáo viên chủ nhiệm Lỗ Chí Đông.
Chử Diên: “......”
Lỗ Chí Đông thấy Chử Diên phát hiện ra ông thì mỉm cười với cậu, ý bảo cậu tiếp tục tự đọc đi.
Có lẽ Lỗ Chí Đông đã đứng ở bên cạnh lâu rồi, Hoắc Kiệu cũng tỉnh lại, mặt không biểu tình nhìn về phía Lỗ Chí Đông.
Lỗ Chí Đông vỗ vai hắn, kêu hắn đi theo ông ra ngoài nói chuyện.
Đôi mắt Chử Diên nhìn vào sách giáo khoa, lại âm thầm vểnh tai lên suy đoán chẳng lẽ lão Lỗ muốn kêu Hoắc Kiệu đi ra ngoài chịu dạy dỗ sao?
Hoắc Kiệu lại không có việc gì, biểu tình cũng không thay đổi chút nào mà đi theo Lỗ Chí Đông ra ngoài.
–
Lỗ Chí Đông nhìn Hoắc Kiệu so với ông còn cao hơn một cái đầu ở trước mặt mà cười cười, “Sao rồi, có thích ứng được với trường mới không?”
Hoắc Kiệu rất lãnh đạm mà “Vâng” một tiếng.
Lỗ Chí Đông: “......”
Trong lòng ông nói đã sớm biết thằng nhóc này là một tên ít nói, trên mặt lại là biểu hiện hoà ái dễ gần, “Vậy thì tốt rồi. Lúc trước em học ở trường quốc tế, các thầy cô đều lo lắng em có thích ứng được với nơi này hay không.”
Hoắc Kiệu không có biểu tình gì mà nhìn ông.
Lão Lỗ khụ một tiếng, “Vậy em có bất mãn gì với các thầy cô không?”
Hoắc Kiệu kiệm lời như vàng, “Không có.”
Lão Lỗ liền nói: “Thầy thấy em không chuyên tâm học tập lắm, như vậy không tốt đâu đấy.”
Hoắc Kiệu nói: “Không có gì không tốt.”
Lão Lỗ nghẹn họng.
Ông nói lời thấm thía: “Thầy biết em không cần lo lắng cho tiền đồ của mình, nhưng thầy cảm thấy học tập tri thức có trợ giúp rất lớn trong cuộc sống.”
Hoắc Kiệu khẽ nhíu mày.
“Thầy nói như vậy, chắc chắn em sẽ cảm thấy thầy là vì tỉ lệ học lên lớp, hoặc là bên trên tạo áp lực kêu thầy đi đốc thúc em gì đó nên mới nói như vậy đúng không?” Lão Lỗ cười cười, “Nhưng thầy muốn nói như vậy là do thầy xem em là học trò của thầy từ tận sâu trong lòng nên mới nói.”
“Thầy đã xem hồ sơ của em rồi, phát hiện từ nhỏ em đã rất thông minh, học tập đối với em mà nói thì hẳn là không khó khăn gì.” Lão Lỗ nói: “Thầy hi vọng em có thể vì chính mình mà học tập để nắm giữ nhiều tri thức hơn. Không muốn làm bài kiểm tra nghiêm túc thì nộp giấy trắng cũng không có vấn đề gì, chỉ cần em có thể không ngừng tiếp thu thêm tri thức mới là được.”
Hoắc Kiệu: “......”
Hắn có hơi bực bội, cảm thấy Lỗ Chí Đông đang xen vào việc của người khác. Nhưng nhìn trên đầu không còn nhiều tóc lắm của Lỗ Chí Đông có tóc bạc muốn giấu cũng không được, hắn lại không có cách nào nói ra lời lẽ ác liệt đối với ông.
Lão Lỗ cũng không phải là muốn Hoắc Kiệu đồng ý ngay hay là gì. Ông đã nói xong lời muốn nói nên kêu Hoắc Kiệu trở về đi, thuận tiện kêu hắn gọi Chử Diên ra ngoài.
Hoắc Kiệu gật đầu. Sau khi vào phòng học, hắn nói với Chử Diên đang quay đầu nhìn hắn: “Thầy kêu cậu.”
Chử Diên: “!”
Cậu ngây người, không hiểu chuyện gì mà đi ra ngoài, trong lòng bất an mà nghĩ lão Lỗ muốn nói gì với cậu.
Không nghĩ tới lão Lỗ rất hoà ái mà cười cười với cậu, “Chử Diên này, đã quen với việc ngồi cùng bàn với Hoắc Kiệu chưa?”
Chử Diên gật đầu, “Quen rồi ạ.” Cậu biết lời này của lão Lỗ chỉ là một lời dẫn.
Quả nhiên tiếp theo lão Lỗ liền nói, “Vậy thì tốt rồi. Em đừng xem các thầy cô bình thường không nói gì tới em, thật ra trong lòng họ đều hi vọng các em có thể học tập thật tốt đấy.”
“Lần trước thầy Chu dạy toán cho các em lại chỗ thầy nói em đã có tiến bộ rồi, đi học cĩng nghiêm túc nghe giảng. Thầy xem bài tập về nhà gần đây của em, phát hiện đúng thật là rất tiến bộ rồi, hi vọng em có thể bảo trì khí thế này.”
Làm chủ nhiệm lớp năm, Lỗ Chí Đông đối với mỗi một học sinh đều rất quan tâm, cho dù là học sinh đứng nhất từ dưới đếm lên thì ông cũng không bỏ qua.
Lúc trước ông cũng tìm Chử Diên nói qua, nhưng trước sau gì cũng không có tác dụng, làm cho lão Lỗ cũng rất bất đắc dĩ. Khó lắm mới nhìn thấy việc học của Chử Diên có khởi sắc, thần sắc cũng không còn tối tăm như trước nữa, lão Lỗ vừa vui mừng lại vừa bắt đầu lo lắng Hoắc Kiệu không học tập sẽ ảnh hưởng đến Chử Diên.
Chử Diên nghe lão Lỗ nói xong thì vừa kinh ngạc lại vừa cảm động. Không nghĩ tới thầy Chu còn đi lại chỗ lão Lỗ khen mình.
Cậu ngượng ngùng mà cười cười, rất nghiêm túc mà nói: “Cảm ơn thầy, em đã biết rồi.”
Từ lâu cậu đã là một học sinh tốt, cha mẹ cũng không cho cậu áp lực gì, học tập luôn luôn dựa vào sự tự giác. Càng không cần phải nói bây giờ, học tập là việc làm cho Chử Diên sinh ra cảm giác an toàn khó có được.
Lão Lỗ cũng cười, “Trong lòng em có kế hoạch là tốt rồi.” Ông vẫy tay, cảm giác sự tin tưởng bị làm nhục ở chỗ Hoắc Kiệu đã trở về rồi, “Cố lên, thầy coi trọng em!”
Chử Diên cúi người chào lão Lỗ.
Trong lòng cậu tràn đầy sự vui vẻ do được cổ vũ, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn không ít.
–
Lúc giải lao giữa tiết, Chử Diên theo Tiêu Trình Trình đi đến quầy bán đồ ăn vặt kiếm ăn, mỗi người mua cái bánh mì đậu đỏ. Chờ đến khi trở về phòng học thì mới phát hiện trên bàn của Hoắc Kiệu đã để một hộp chocolate được đóng gói rất tinh tế và đẹp đẽ cùng với một phong thư tình màu hồng nhạt.
“Ồ quao!” Tiêu Trình Trình lập tức kêu ra tiếng, vẻ mặt hưng phấn mà nói, “Thư tình kìa! Vừa mới chuyển trường đã nhận được thư tình rồi, là do đẹp trai sao?”
“Cũng phải là giáo thảo có cấp bậc đẹp trai mới được.” Có người đi ngang qua nói một câu, là lớp phó văn nghệ Lâm Thiên Miên, một bạn nữ lớn lên rất đáng yêu.
“Đúng vậy.” Có nữ sinh nói tiếp, “Các cậu đừng thấy Hoắc Kiệu chỉ mới chuyển trường lại đây, bây giờ cậu ta đã nổi tiếng rồi. Diễn đàn trong trường mỗi ngày đều có vài bài về cậu ta.”
“Đúng đúng, tớ cũng thấy này. Bọn họ nói điều kiện nhà Hoắc Kiệu rất tốt, còn có người nói cậu ta tới nhập học là do hiệu trưởng tự mình mời đến. Thiệt hay giả vậy?”
“Còn có chuyện này? Cậu ta rốt cuộc là có bối cảnh thế nào nhỉ?”
“Dù sao thì cũng không kém được. Các cậu nhìn đồ cậu ta thường dùng ấy, chỉ nói đôi giày hôm qua cậu ta mang thôi, anh họ tớ cũng có. Ảnh nói đó là bản có số lượng giới hạn, bây giờ có mười vạn cũng chưa chắc gì đã có thể mua được.”
“Lợi hại vậy sao......”
Các bạn nữ mồm năm miệng mười mà thảo luận về Hoắc Kiệu. Tiêu Trình Trình mếu máo, lại nhéo bụng, nói với Chử Diên, “Mới vừa chuyển trường đã có thư tình rồi, hâm mộ thật đó. Hầy, đáng thương tớ chưa nhận được thư tình bao giờ, điều kiện nhà tớ cũng không tồi mà, chỉ là tớ hơi béo tí, hơi lùn tí......”
Cậu chàng hoá đau thương thành sức mạnh, “Không được, tớ muốn giảm cân!”
“Vậy cậu cố lên!” Chử Diên cổ vũ cậu chàng.
Mấy người Hoắc Kiệu vẫn gần tới lúc vào tiết mới cầm bóng rổ trở về như cũ.
Nhìn thấy trên bàn Hoắc Kiệu có chocolate buộc nơ con bướm, mấy nam sinh đều ồn ào mà ầm ĩ lên.
Hoắc Kiệu lại không có biểu tình gì. Hắn đi về chỗ ngồi, giơ tay ném chocolate vào thùng rác ở phía sau phòng học, còn thư tình thì cũng không xem mà nhét vào trong ngăn bàn. Một loạt động tác nước chảy mây trôi, những người trong phòng học đang thầm chú ý đến hắn đều sửng sốt một chút.
Hoắc Kiệu vặn nắp bình ra ngửa đầu uống miếng nước, sau đó mới giương mắt nhìn về phía những người vừa ồn ào, “Còn thất thần?”
“Được rồi!” Lục Khải Thanh lập tức tiếp lời, “Đều nghe anh Hoắc, tan đi!” Hắn vẫy tay, mấy nam sinh khác đều về chỗ ngồi của mình.
Chử Diên xem thế là đủ. Cậu nhìn thùng rác lại nhìn Hoắc Kiệu, nhìn thế nào cũng đều cảm thấy hộp chocolate kia rất quý, “Cậu...... Cứ ném như vậy?” Cậu rất nhỏ giọng mà hỏi. Nói là hỏi nhưng thật ra càng giống như là tự mình cảm khái hơn.
Không nghĩ tới Hoắc Kiệu lại trả lời cậu.
Hoắc Kiệu “Ừ” một tiếng, trầm giọng nói, “Không thú vị.” Hắn không có tính toán muốn yêu đương, càng sẽ không nhận đồ của người khác, khỏi làm cho người ta hiểu lầm.
“Ò.” Chử Diên gật đầu. Trong lòng cậu nghĩ, đó là bởi vì cậu còn chưa gặp được Tô Niệm Thanh đấy!
Hoắc Kiệu lại hiểu lầm sự trầm mặc của Chử Diên. Nghĩ đến bộ dạng quay đầu xuống nhìn thùng rác khi nãy của Chử Diên, như thế nào cũng cảm thấy trên mặt Chử Diên lộ ra một loại cảm xúc “Đau lòng”.
Hắn không khỏi hơi nhướng mày, trong lòng nghĩ lại chính mình ném ngay trước mặt Chử Diên có phải là không tốt lắm hay không. Nhà bạn cùng bàn này của hắn rốt cuộc là kém đến mức nào vậy?
Hoắc Kiệu nghĩ tới cái ly nhựa màu xanh lam rất xấu mà Chử Diên dùng, lại nghĩ đến chiếc xe đạp cũ kỹ cứ vang lên tiếng kẽo kẹt mà Chử Diên còn coi nó là bảo bối, còn nghĩ đến việc Chử Diên thà bị đánh cũng không muốn bị giựt tiền, thậm chí chú ý tới đã mấy ngày liên tiếp rồi Chử Diên còn không có đổi qua bộ đồ nào khác ngoài đồng phục...... Cuối cùng Hoắc Kiệu rút ra kết luận, hình như bạn cùng bàn này của hắn còn nghèo hơn so với tưởng tượng của hắn nữa.
Ngày hôm qua Hoắc Kiệu đã chú ý không làm tổn thương đến lòng tự trọng của Chử Diên rồi. Vì thế mà hắn đã chịu đựng cái cặp đã chọi trúng người khác còn bị quăng trên mặt đất, cũng uống cà phê hoà tan mà đó giờ hắn sẽ không uống. Nhưng hình như hôm nay hắn chỉ không chú ý một chút thôi mà đã làm tổn thương đến người bạn cùng bàn bần cùng này rồi?
“......” Hoắc Kiệu trầm mặc.
Chử Diên cảm nhận được Hoắc Kiệu đang nhìn mình, mà Hoắc Kiệu lại không nói gì làm cậu cảm thấy có hơi kỳ lạ. Vì thế cậu liền hỏi, “Cậu làm sao vậy?”
Hoắc Kiệu đang suy nghĩ thì đột nhiên nghe thấy Chử Diên hỏi, vậy nên hắn nói một câu theo bản năng, “Cậu không đổi quần áo à?”
Chờ đến khi nói ra xong rồi thì Hoắc Kiệu mới ý thức được mình đang nói cái gì. Hắn lạnh mặt, có hơi hối hận.
Chử Diên nghe vấn đề của Hoắc Kiệu xong thì đỏ hết cả mặt.
Trường Trung học số 7 không bắt buộc học sinh phải mặc đồng phục ngoại trừ vào ngày thứ hai nên có không ít người đều sẽ mặc đồ mình thường mặc. Nhưng phỏng chừng đại thiếu gia Hoắc Kiệu không chú ý tới, chỉ thấy chuyện bạn cùng bàn của mình đều mặc đồng phục trong mấy ngày liên tiếp này.
Chử Diên cho rằng Hoắc Kiệu ghét bỏ đồng phục của mình bị dơ hoặc là có mùi hôi gì đó. Vì thế cậu cúi đầu nhìn rồi lại ngửi theo bản năng, sau khi phát hiện đồ không có dơ, hơn nữa còn có mùi hương bạc hà của bột giặt thì càng mê man hơn.
Cậu giải thích, “Mỗi tối tớ đều giặt quần áo.”
Nói đến chuyện này, cậu cũng thực bất đắc dĩ. Vốn dĩ nguyên thân đang trong giai đoạn phát triển vóc dáng nên quần áo khi trước đều có hơi nhỏ, lại vẫn luôn chưa có mua đồ mới. Hơn nữa mấy ngày nay Chử Diên ăn nhiều, cũng có vận động, dường như mỗi ngày đều ra mồ hôi, mỗi tối khi đi ngủ còn bị giật gân chân. Thế nên Chử Diên cũng không thử mặc quần áo khác của nguyên thân làm gì. Cũng may lúc mua đồng phục thì mua lớn hơn một size.
Tuy rằng trên cơ bản thì bây giờ mỗi người đều có hai bộ đồng phục dùng để tắm rửa, nhưng Chử Diên xác thật chỉ có một bộ. Hắn cảm thấy thật sự không cần thiết phải tốn vài trăm mua thêm một bộ đồng phục.
Cũng may mấy ngày gần đây thời tiết rất tốt. Mỗi tối cậu đều giặt quần áo, sau khi máy giặt chảy hết nước ra thì phơi ở ban công một đêm là được.
......
Bởi vì nói sai rồi nên Hoắc Kiệu cũng không còn gì để nói. Hắn hơi nhíu mày, “Tôi không nói cái này.”
Chử Diên “Ò” một tiếng, không nói gì nữa.
Tác giả có lời muốn nói:
Diên Diên: Khó chịu trong lòng
Hoắc Kiệu: Hối hận nhưng không nói đâu