• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nắm lấy bàn tay của Đặng Song Nhi đặt lên ngực trái của mình, ánh mắt yêu thương tha thiết, anh thâm tình lên tiếng:

“ Nơi này là của em, chỉ chứa duy nhất một mình em. ”

“ Anh Đức… em… ”

Cổ họng cứ nghẹn lại nó khiến Song Nhi rất khó khăn để trình bày những gì cô đang nghĩ trong đầu.

“ Anh xin lỗi vì mình chưa làm được gì cho em, anh… ”

“ Đừng nói nữa…”

Đặng Song Nhi chồm người lên, đưa tay chặn môi anh lại, không cho anh nói.

“ Đừng nhắc lại những chuyện đã qua được không anh? ”

Vũ Dịch Đức gật đầu, choàng tay ra phía sau ôm lấy cơ thể mềm mại, thơm tho mang mùi hương ngọt ngào của Song Nhi.

Cả hai hiểu ý rời nhẹ nhau ra, nụ hôn ướŧ áŧ tiếp tục tiếp diễn. Lúc này, chẳng biết Song Nhi học thói hư tật xấu này ở đâu, đưa tay mở từng khuy áo sơ mi cho Vũ Dịch Đức.

Lần đầu hôn nhau có thể hơi trục trặc một chút, nhưng lần hai, lần ba… thì cả hai đã quen với tiếu tấu và cách thức nên phối hộp rất nhịp nhàng, uyển chuyển.

Nụ hôn nồng nàn rơi xuống ở bên gò má và tai, sau đó là ở cần cổ và xương quai xanh. Đặng Song Nhi rùng mình ôm chặt lấy Vũ Dịch Đức không buông, mò mẫn, bấu víu lấy người anh vì bị khích thích.

Chỉ vừa chạm qua thôi cô đã không chịu nổi, quả thật cô đang rất khao khát anh.!

Cả hai ngã xuống giường, Vũ Dịch Đức dụi mặt vào hõm vai của Song Nhi hôn hít, bàn tay to lớn tìm kiếm mở dây thắt áo choàng ngủ.

Mạnh bạo kéo hai bên vạt áo xuống khởi bờ vai noãn nà, Vũ Dịch Đức cúi xuống hôn vào phần khe ngực đẩy đà, sau đó lấn chiếm đặt môi lên bầu ngực trắng trẻo to tròn mυ"ŧ mạnh lấy một cái.

“ Ư~”

Đặng Song Nhi giật bắn người lên, phát ra âm thanh rêи ɾỉ mê muội. Vũ Dịch Đức thích thú ra mặt, cởi bỏ những thứ vướng víu trên người của cô xuống.

Tuy không ít lần nhìn qua, mới hôm trước còn được chiêm ngưỡng, nhưng anh lại chẳng thể rời mắt được dù chỉ là một giây.

Quá mức hấp dẫn.!

Chiếc áo sơ mi được Vũ Dịch Đức cởi ra, thân trên trần trụi còn những vết bầm nhưng nó không thể lu mờ từng đường nét nam tính trên cơ thể quyến rũ. Chống hai tay xuống nệm, ngang với bã vai của Song Nhi, mắt anh và mắt cô liên kết đắm say nhìn nhau, anh cúi thấp xuống đặt nụ hôn lên trán đầy sự trìu mến.

Hạ thấp người xuống, để khuỷu tay làm điểm tựa, bàn tay bên kia bao phủ lấy bầu ngực của Đặng Song Nhi nhiệt tình nắn bóp, chẳng chút e dè ngoạm lấy viên ngọc trên đỉnh đồi bên kia, dùng lưỡi và răng tận tình trêu chọc, giày xéo không thôi.

“ Ưm… ~~”

Đặng Song Nhi như lạc lối giữa thiên đường tình ái, tay cô đặt lên lưng anh, lắm lúc quên mất mà càu bấu lên đó.

No say ở bầu ngực, Vũ Dịch Đức hôn dọc tiến đến nơi thần bí của phái nữ. Dừng lại, kéo chiếc qυầи ɭóŧ của Song Nhi xuống khỏi người, mở rộng hai chân nhìn chằm chằm vào đóa hoa đỏ hồng mềm yếu.

“ Đừng mà Dịch Đức… ư~~”

Đặng Song Nhi thở dốc mãnh liệt, khó khăn lên tiếng ngăn cản, nhưng nó chẳng làm lung lay hay dập tắt ý định của người kia.

Yết hầu lăn lộn lên xuống, chẳng biết khi hôn vào đó cảm giác sẽ thăng hoa ra sao?

Nhiều đêm thức trắng suy nghĩ, Vũ Dịch Đức cảm thấy thật tiếc nuối vì những điều mình chưa làm được cho vợ.

Tất nhiên anh sẽ bù đắp và sửa chữa lỗi lầm!

Đặng Song Nhi ngượng ngùng gắng gượng ngồi dậy, định đẩy đầu không cho Vũ Dịch Đức tiếp tục nhìn nữa, nhưng chưa gì cô đã sụp đỗ toàn thân, nằm bẹp xuống, run bần bật trên giường.
“ Áa…Đức…đừng mà…ưm~~”

“… ”

“ Hức ~~”

Tiếng nức nở vang lên trong sự sung sướиɠ do phía dưới hạ thân truyền tới. Cô mím chặt bờ môi, bấu víu những gì có thể bấu víu. Grap giường bị cô làm nhăn nhúm, bàn tay càu xé, nhàu nát đến đáng thương. Trước mắt cô, cảm thấy mọi thứ đều đang chảo đảo, cô sắp không chống đỡ nổi với hành động kí©ɧ ŧìиɧ mạnh bạo này rồi.

“ Anh ơi… dừng lại…ưm~~”

Tạm thời buông tha, ngẩng đầu lên ở giữa hai chân của Đặng Song Nhi. Vũ Dịch Đức xổm người quỳ trên giường đưa tay mở thắt lưng và cởi bỏ những thứ trên người, trong cô hiện tại có một cảm giác hụt hẫng không thể diễn tả thành lời.

Hự…

Cả hai đồng thanh kêu lên khi Vũ Dịch Đức đột ngột mạnh mẽ đâm cự long thô to, sưng phồng, nóng rực vào nơi chặt chẽ, non mịn, ẩm ướt của Song Nhi. Khuôn mặt của cả hai thể hiện sự sung sướиɠ tê tái đến tận cùng, thỏa mãn đến từng tế bào trong cơ thể, cảm giác thoải mái này đã lâu lắm rồi cả hai chưa có được.
Bên trong khít chặt, bao bọc ôm chặt lấy con vật nam tính của Vũ Dịch Đức làm anh kích động không thôi. Anh thở nhẹ, điều chỉnh cảm xúc, chậm chạp di chuyển ra vào cho Song Nhi quen dần.

Từ đợt nhấp vào rút ra, chuyển động cọ sát, liên tục khuấy đảo. Vũ Dịch Đức nâng một chân của Đặng Song Nhi đặt lên vai mình, thâm nhập vào sâu bên trong, hung hăng chèn ép, làm cho cô rêи ɾỉ đến muốn khàn giọng.

“ Ưm… nhẹ thôi anh… Ưm ~~”

“ Em tuyệt quá, vợ ơi! ”

Nghe câu “ vợ ơi! ” của Vũ Dịch Đức, niềm hạnh phúc trong lòng của Song Nhi tăng thêm một bậc, xúc động lắm nhưng cũng không quên nhắc nhở. Nếu không, có thể cô sẽ chết trên giường.

“ Ưm~~ Chậm thôi a~~”

Nghe thì có nghe đấy, nhưng rất khó để Vũ Dịch Đức thực hiện, nhất là đã lâu không được thỏa mãn, còn đang ở đoạn cao trào mạnh liệt như thế này.
Thôi thì…tận hưởng trước đã.!

…----------------…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK