• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai tháng sau...

Dạo gần đây, Vũ Hiểu Châu mệt mỏi một cách bất thường, nhưng cô lại cho rằng do mình làm việc quá nhiều, và tự nhiên hôm nay cô lại chán ăn, nghỉ đến món nào cũng ngán và muốn buồn nôn vô cùng.

“ Pha cho tôi một tách socola. ”

Gọi cho trợ lý của mình xong, Vũ Hiểu Châu ngã người về sau ghế làm việc nhắm mắt nghỉ ngơi. Tự nhiên nhắc đến socola cô lại nhớ đến Chử Liên Dĩnh, lồng ngực đau nhói, khiến sự tủi thân dâng trào làm cô ấm ức tổn thương.

• Cốc cốc...

“ Vào đi. ”

“ Socola của cô đây. ”

“ Pha cafe đi, tôi không muốn uống socola nữa. ”

Thư Mai thở dài, cầm tách socola ra khỏi phòng làm việc của Vũ Hiểu Châu. Vốn dĩ tính tình của cô đã khó chiều, nhưng dạo gần đây còn dữ dằn hơn rất nhiều, miễn ai làm sai là lớn tiếng quát nát, họ sợ cô còn nhiều phần hơn cả Vũ Dịch Kiến.

Hơn 10 phút sau, Thư Mai lần nữa mở cửa đi vào, đặt tách cafe xuống bàn làm việc trước vị trí của phó tổng. Cô phất tay bảo cô ấy ra ngoài, sau đó cầm tách cafe lên uống cho tỉnh táo, nhưng vừa đưa tới trước miệng cô đã buồn nôn.

• Ụa...

“ Phó tổng, cô có sao không? ”

Thư Mai nghe âm thanh nôn ói lập tức quay đầu chạy lại, nhưng lúc này cô đã khó chịu bịt mũi, đẩy tách cafe ra xa.

“ Cô đem ra ngoài nhanh đi, mùi hôi khó chịu quá... Ụa... ”

Vũ Hiểu Châu không nín nhịn nổi nữa, lập tức đúng dậy chạy vào phòng vệ sinh, cảm giác cứ nhờn nhợn ở cổ, nhưng muốn nôn cũng chẳng nôn được.

Nhưng đột nhiên lúc này cô chợt nhớ ra một điều rất quan trọng, kỳ kinh nguyệt của cô khá lâu rồi chưa đến, chẳng lẽ...?

Nghĩ đến đó, Vũ Hiểu Châu bước vội ra bên ngoài với dáng vẻ hồi hộp và vô cùng gấp gáp. Cảm xúc hiện tại của cô bây giờ rất lẫn lộn và khó hiểu, vừa vui vừa buồn, vừa hạnh phúc vừa đau lòng.

Lúc này Thư Mai lo lắng vẫn còn đứng ở ngoài chờ đợi, cô lên tiếng căn dặn:

“ Buổi chiều tôi có việc bận nên sẽ không vào tập đoàn. ”

Nói xong, Vũ Hiểu Châu vội vàng cầm lấy túi xách và điện thoại rời đi, một mình lái xe đến bệnh viện kiểm tra.

...----------------...

6 giờ tối, ông Vũ cầm điện thoại ra ngoài ban công ngồi xuống chiếc ghế, lưỡng lự một lát cuối cùng cũng quyết định bấm gọi cho ai đó.

Hai hồi chuông reo lên, cuối cùng người đầu dây bên kia cũng nghe máy, chủ động lên tiếng trước:



[“ Con nghe đây ba. ” ]

“ Con có bận gì không? ”

Người đầu dây bên chính là Chữ Liên Dĩnh, từng là con rể của ông. Nhận được câu hỏi, anh im lặng mấy giây bởi vì anh đang có cuộc họp. Khi nãy nhìn thấy ông gọi, anh ra hiệu cho nhân viên dừng lại, lo lắng ra ngoài phòng họp nghe cuộc gọi của ông.

Nhưng rồi, Chử Liên Dĩnh cất giọng trả lời:

“ Dạ không, có chuyện gì sao ba? ”

“ À, thứ sáu tuần này là kỷ niệm ngày cưới của ba mẹ. Ba có làm một bữa tiệc nhỏ để cho mẹ của con vui, con thu xếp về được không Liên Dĩnh? ”

Hôm nay là thứ ba, đến thứ sáu còn ba ngày nữa, ở một cương vị chủ tịch tập đoàn, thời gian bận rộn và đã lên lịch từ trước rất lâu, với ba ngày thật sự quá ngắn, khó lòng thu xếp.

Lúc đầu vì chuyện hôn nhân đổ vỡ của Vũ Hiểu Châu nên bà Vũ buồn bã không muốn làm gì cả. Cũng hai tháng trôi qua nhưng như vậy hoài cũng không tốt, với lại ông còn có thêm một mục đích khác, muốn lợi dụng bữa tiệc này xem có thể hàn gắn lại mối quan hệ của hai hay không.

Tuy cả hai đã hoàn tất thủ tục ly hôn, đã đường ai nấy đi, không còn liên quan gì đến nhau, nhưng còn nước thì còn tát, sở dĩ đó cũng là trên mặt pháp luật, tình cảm là một chuyện khác nữa.

[ “ Dạ được. ” ]

Ông Vũ cười thầm, tiếp tục hỏi thăm:

“ Công việc của con thế nào? ”

[ “ Vẫn ổn thưa ba. ” ]

“ Được rồi, ba cúp máy trước nhé, hôm đó ráng thu xếp về nha con. ”

[ “ Dạ vâng. ” ]

...----------------...

Ba ngày sau...

Tại khuôn viên dinh thự của Vũ gia, bàn tiệc đã được chuẩn bị, mọi người quay quần bên nhau trò truyện, toàn những người thân thiết. Tuy hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của ông bà Vũ, nhưng chủ đề xoay quanh câu chuyện Mặc Lạc Viên mang thai.

Vũ Hiểu Châu ngồi bên cạnh Lạc Viên, đôi mắt cứ dán vào chiếc bụng bầu hơn năm tháng nhô lên của cô ấy, rồi lại nhìn những hành động quan tâm, chăm sóc của Phó Thành Quân.

Đột nhiên, đôi mắt của cô đỏ hoe nhìn xuống chiếc bụng phẳng lỳ của mình, phải cố gắng lắm mới lấy lại thần sắc tự nhiên, bình thường.

Bảy giờ tối, chiếc xe của Chử Liên Dĩnh dừng lại bên ngoài cổng lớn Vũ gia, sau đó mở cửa bước xuống, lấy mấy túi quà bên ghế phụ đi vào bên trong.

Người gác cổng mở cổng cho anh, cười tươi nhiệt tình chào hỏi:

“ Chử nhị thiếu gia. ”

Nhìn thấy bên ngoài có nhiều chiếc xe, anh thắc mắc hỏi:

” Hình như nhiều người lắm phải không? ”

“ Không có nhiều, cũng giống như mọi năm thôi. Chỉ có ông bà Nam Cung, ông bà Phó, ông bà Ngô, với vợ chồng cậu Thành Quân, cô tiểu thư và cậu thiếu gia nhà Nam Cung nữa.”

Lúc này, ở bàn tiệc, ông bà Vũ lóng ngóng trông chờ Chử Liên Dĩnh đến. Thấy anh phía xa xa đang bước tới, hai ông bà mừng rỡ đứng dậy đi đến đón con rể và Vũ Dịch Kiến cũng vậy.

“ Liên Dĩnh đến rồi. ”

“ Ba mẹ, xin lỗi vì đến trễ. ”

“ Không sao, không sao. Con đến là ba mẹ vui lắm rồi... Ây... Còn quà cáp nữa, chúng ta đều là người một nhà, sau này không được mua nữa có nhớ không? ”

Chử Liên Dĩnh mỉm cười gật đầu với bà, đưa quà bằng hai tay, trong mắt chứa đầy tình cảm chân thật vì anh thiếu thốn tình thương của mẹ từ thơ ấu.

Vũ Hiểu Châu cũng đưa mắt nhìn ra, sau đó quay lại cúi mặt nhìn xuống che giấu cảm xúc của mình. Tâm trạng hơn hai tháng nay của cô không tốt, hôm nay gặp anh càng thêm thậm tệ và hỗn độn.

“ Mẹ nói đúng đấy, đừng khách sáo như người ngoài.”

Vũ Dịch Kiến vừa nói, vừa nhận lấy quà thay ba mẹ.



Cũng vào đúng lúc này, có một người không mời mà đến, khiến không khí bữa tiệc đang vui trở nên căng thẳng nặng nề, mọi người có mặt đều sượng sùng khó xử.

Dù đã đoán trước sẽ chạm mặt anh ta, nhưng khi nhìn thấy Lý Hiển xuất hiện, sắc mặt của Chử Liên Dĩnh có nhiều phần thay đổi nhưng chỉ là thoáng qua giây lát, sau đó thái độ của anh bình thường trở lại, lịch sự tránh sang một bên.

“ Cô chú, ba mẹ con không về được, con thay mặt ba mẹ con chúc cô chú nhiều sức khỏe, thêm hạnh phúc viên mãn. Còn đây là quà ba mẹ con gửi về ạ! ”

Bà Vũ cười gượng, đưa tay nhận lấy, lên tiếng đáp lại:

“ À, cảm ơn ba mẹ con và con nhé. ”

“ Dạ vâng! ”

Lý Hiển thoải mái bước tới bàn tiệc, cúi đầu lên tiếng chào từng người để lấy lòng, vì toàn những người thân thiết với ông bà Vũ. Anh ta nghĩ rằng nếu họ nói tốt, khen anh ta vài câu, cơ hội làm rể Vũ gia sẽ cao hơn.

Chử Liên Dĩnh cũng cùng ông bà Vũ đi đến bàn tiệc, anh cúi đầu lên tiếng chào hỏi:

“ Con mới đến! ”

Lý Hiển nhếch mày, đột nhiên bước tới mấy bước, tự ý kéo chiếc ghế bên cạnh Hiểu Châu ngồi xuống chẳng đợi ai mời gọi.

“ Liên Dĩnh...em ngồi...

Câu nói của Vũ Dịch Kiến cùng lúc với hành động của anh ta, rồi lập tức im lặng, nhíu mày nhìn Lý Hiển, khuôn mặt hầm hầm như muốn đánh nhau. Cả nhà đã sắp xếp chỗ ngồi hợp lý từ lúc bữa tiệc chưa bắt đầu, cố tình dành sẵn chiếc ghế đó cho Chử Liên Dĩnh, để anh ngồi cạnh Hiểu Châu, nhưng ai ngờ bị anh ta giành ngang.

Anh bình tĩnh mỉm cười, vỗ nhẹ vào vai của Vũ Dịch Kiến mấy cái, sau đó kéo chiếc ghế còn lại ngồi xuống bàn tiệc, đối diện với Lý Hiển.

Nhiều chuyện xảy ra với Hiểu Châu, khiến tình bạn của Vũ Dịch Kiến và Lý Hiển nhạt dần. Nếu anh ta không phải con trai của Lý Thiên, chẳng ai còn muốn tiếp xúc, do quá thất vọng bởi những việc anh ta đã làm với cô.

Vũ Hiểu Châu tức giận đến đỏ mặt, nhìn anh họ của mình đang ở đối diện, đúng dậy lên tiếng:

“ Anh Nhật Uy, đổi chỗ! ”

Nam Cung Nhật Uy và Vũ Dịch Kiến bất giác nhìn nhau, đột nhiên đôi mắt của hai người họ sáng lên, Nhật Uy nói:

“ Anh đang nói chuyện với chú Vinh, em đổi với Dịch Kiến kìa...”

Nam Cung Nhật Uy gấp gáp vòng sang bàn tiệc, anh ấy và Vũ Dịch Kiến kéo cô đi qua ngồi xuống vị trí của Dịch Kiến, bên cạnh Chử Liên Dĩnh. Thấy thế, hai mắt của Lý Hiển đổ ngầu, khuôn mặt nóng bừng lên.

“ Mọi người tiếp tục dùng bữa đi. ”

Lúc này, bà Nam Cung và bà Phó tiếp tục câu chuyện dang dở khi nãy:

“ Vợ Thành Quân còn nghén không? ”

“ Con bé còn nghén ngủ. ”

“ Vợ con không nghén ăn, nhưng lại bị hoang tưởng ghen tuông. Con đi làm về trễ năm phút đã bảo con không còn thương nữa, con có người phụ nữ khác bên ngoài...”

“ Thành Quân...! ”

Mặc Lạc Viên gằn lên trừng mắt, bấu vào bàn tay của anh đang đặt dưới đùi mình. Thấy thế, anh im bật câm nín, làm mặt tội nghiệp nhìn mọi người.

Chử Liên Dĩnh khẽ cười, nụ cười mang ý nghĩa chạnh lòng. Anh ganh tỵ với Phó Thành Quân vì anh ấy có được tình yêu của hai người phụ nữ, có sự nghiệp rạng rỡ và một đại gia đình hạnh phúc, còn sắp đón thành viên mới chào đời là kết quả cho cuộc tình đẹp hơn sáu năm.

Anh biết, có thành công nào mà không có nổ lực phấn đấu. Anh ấy nổ lực, phấn đấu năm chứ anh đến mười, thậm chí hơn cả đó, nhưng tại sao kết quả anh thua xa quá, chẳng bằng một nửa của anh ấy.

Nghĩ đến đó, nụ cười xuất hiện trên môi càng thêm rõ rệt khiến Lý Hiển nhìn thấy vô cùng thắc mắc. Anh cầm lấy ly rượu vang dưới bàn, đưa lên miệng nhàn nhạt uống từng ngụm nhỏ, ánh mắt tuyệt đối không nhìn qua Vũ Hiểu Châu một lần.

Vì nhìn, trái tim lại đau!

Thấy anh như vậy, Vũ Dịch Kiến lên tiếng:

“ Em về đây được mấy hôm? ”

“ Sáng mai em về Chử gia thăm ông bà và ba, 10 giờ em ra sân bay. ”

“ Gấp vậy sao? Hai ngày tới là cuối tuần mà. ”



Chử Liên Dĩnh gật đầu, cụng ly rượu của mình vào ly rượu của Vũ Dịch Kiến, lên tiếng trả lời:

“ Còn nhiều việc chưa giải quyết xong, khi nào rảnh rỗi sẽ về đây thăm ba mẹ và cùng anh uống vài ly. ”

Đột nhiên...

Ụa...Ụa..

Tất cả các ánh nhìn đều hướng về người phụ nữ phát ra âm thanh nôn ói, ngay cả Chử Liên Dĩnh cũng vậy, quay qua nhìn người bên cạnh.

Những ánh mắt của những người đã trải sự đời hết nhìn Vũ Hiểu Châu, xong lại dồn lên người của Chử Liên Dĩnh. Cảm giác có nhiều người nhìn mình, anh hoang mang nhìn lại, không hiểu tại sao mọi người lại nhìn mình bằng ánh mắt khác lạ đến vậy.

Lúc này, Vũ Hiểu Châu cố gắng nín nhịn cơn buồn nôn đang trào lên. Khuôn mặt phờ phạc, dáng vẻ gầy yếu đứng dậy, cúi đầu trước người lớn, lên tiếng:

“ Con thấy trong người không được khỏe...ụa...con xin phép lên phòng nghỉ ngơi ạ. ”

Nghe vậy, Lý Hiểu đứng dậy bước sang bên cạnh của cô, liền bảo:

“ Để anh đưa em lên, nhìn em xanh xao quá. ”

“ Lý Hiển, nếu anh càng cố chấp, mối quan hệ càng tệ. Sở dĩ tôi bỏ qua rất nhiều lần, không truy cứu bởi vì tình cảm giữa hai gia đình. Hôn nhân của Hiểu Châu đổ vỡ bởi vì hành động ít kỷ của anh, bây giờ con còn muốn làm gì trước mặt Liên Dĩnh nữa? ”

Thân là anh trai, chào đời trước cô vài phút, Vũ Dịch Kiến không thể cứ đứng nhìn mọi chuyện đẩy đi xa như vậy, khiến không khí nơi đây trở nên căng thẳng, ngột ngạt vô cùng.

“ Dịch Kiến, tôi yêu Hiểu Châu thật lòng cậu cũng biết rõ. Bây giờ Hiểu Châu ly hôn, tôi có quyền theo đuổi em ấy. ”

Lúc này, Chử Liên Dĩnh cũng đứng lên, lùi ra xa Lý Hiển và Vũ Hiểu Châu, nhìn anh vợ giải thích:

“ Hôn nhân của em và Hiểu Châu đổ vỡ là do em, chẳng phải do ai cả. ”

“ Cậu nghe rồi đó, còn nữa, vốn dĩ Hiểu Châu và anh ta chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, không giống như mọi người nghĩ. ”


Nói đến đây, Lý Hiển nhìn qua ông bà Vũ lên tiếng nói tiếp:


“ Cô chú, một cuộc hôn nhân không tình yêu thì kéo dài được bao lâu, liệu Hiểu Châu có hạnh phúc và vui vẻ không? Con đảm bảo, nếu cô chú gả em ấy cho con, con sẽ không để ý đến những chuyện lúc trước xảy ra với em ấy và anh ta, đó cũng một phần do con. Con xin hứa sẽ chăm sóc, yêu thương em ấy cả đời. ”


• Bốp...


Cái tát rơi vào bên má của Lý Hiển khi anh ta vừa thốt ra hết câu, người ra tay chính là Vũ Hiểu Châu.


“ Đủ rồi Lý Hiển, dù đàn ông trên đời này chỉ còn một mình anh, Vũ Hiểu Châu tôi cũng không bao giờ động lòng với anh! ”


Nói xong, Vũ Hiểu Châu đưa đôi mắt ủy khuất ngập nước nhìn tới Chử Liên Dĩnh, sau đó bỏ đi rời khỏi khuôn viên lên phòng riêng của mình.


...----------------...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK