Nhu Linh được đưa vào bệnh viện Maxim để sơ cứu và rửa vết thương. Vết cắt không dài nhưng khá sâu nên phải may đến tận năm mũi. Trong suốt quá trình khâu vết thương mà không có thuốc tê chắc cô xỉu mất rồi.
Lương Hữu Khang đứng bên cạnh cầm hộ giúp cô cái bọc thuốc thôi mà cơ mặt cứ nhăn riết lại như vừa bị ai ăn hết của vậy đó.
- Cậu ngồi xuống ghế đi.
Nhu Linh kéo lấy tay của cậu ta chỉ về hướng sô pha ở đằng kia. Nhưng Hữu Khang cứ cương quyết đứng lì đứng yên đó không chịu nghe lời. Cô cũng mặc kệ, người mỏi chân là cậu ta chứ không phải cô.
- Xong rồi.
Khi y tá hô lên thì cả hai người mới thở phào nhẹ nhõm. Bây giờ vết thương chỉ có cảm giác tê tê thôi nhưng cô biết rõ là sau khi hết tác dụng của thuốc thì nó đau đến tận mây xanh luôn đó.
- Cậu đưa lại cho tớ đi. Tớ phải về rồi.
Hữu Khang cầm bọc thuốc chắp tay ra sau lưng. Rồi đột nhiên bản mặt của cậu ta phóng to trong tầm mắt của Nhu Linh làm cô giật cả mình.
- Sao phải uống cái này? Rốt cuộc là cậu dây dưa với thằng nào?1
- Cậu quan tâm nhiều làm gì? Muốn giữ thì cứ giữ đi, mình đi mua cái khác.
Từ nãy đến giờ mà cậu ta vẫn chưa quên chuyện đấy sao? Nhu Linh lúc này mới sực nhớ ra là cần phải giữ khoảng cách với Hữu Khang, vả lại cũng chỉ dừng lại ở mối quan hệ bạn bè mà thôi, cô có làm dây dưa với ai cũng đâu liên quan đến cậu ấy, có giải thích nhiều cũng chẳng được gì nên cô xoay người muốn bỏ đi.1
- Này, buông tớ ra...ừm.
Tình huống gì thế này? Cậu ta đang hôn cô sao?
Khi Nhu Linh đi được vài bước thì bỗng nhiên A Khang chạy đến kéo tay cô đi vào một khóc khuất ít người qua lại trong bệnh viện rồi bất ngờ dùng môi chặn lấy cái miệng đang ồn ào kêu ca của Nhu Linh.1
Nhu Linh nhất thời chẳng biết phản ứng thế nào chỉ đứng yên bất động trợn tròn đôi mắt để mặc cho A Khang đang gặm nhấm lấy đôi môi của mình.
- Cậu...cậu sao lại cưỡng hôn tớ?
Mãi đến năm phút sau thì Lương Hữu Khang mới chịu buông ra. Nhu Linh ngượng ngùng đỏ mặt lắp bắp hỏi cậu ta rồi lại cuối đầu nhìn xuống mặt đất, bặm bặm hai cánh môi ươn ướt còn vương lại một chút nước bọt.
- Nhu Linh, tớ thích cậu!!1
[...]
- Yên Nhi... mình về rồi nè!!
Nhu Linh trở về nhà với một tinh thần phấn khởi không thôi. Cô ấy loắt choắt bước chân chạy vào bên trong phòng đưa thuốc tránh thai cho Yên Nhi rồi hớn hở kể ra chuyện vui của mình.
- Yên Nhi ơi Yên Nhi à, A Khang thích tớ, cậu ta thích tớ....ui ui vui quá đi.
Biết rõ là Yên Nhi đang buồn về chuyện tình cảm của mình nhưng mà Nhu Linh không thể ngừng chia sẻ niềm hạnh phúc vừa mới chớm nở tức thì lúc nãy được.
- Ồ... thế chúc mừng cậu nha. Mà tay cậu bị sao thế? Đầu đuôi câu chuyện thế nào kể mình nghe với.
Yên Nhi tuy vậy nhưng cũng rất hóng Nhu Linh kể về câu chuyện tình yêu của mình. Bạn bè mà, mỗi lúc cô buồn cô vui thì đều có Nhu Linh bên cạnh an ủi chẳng lẽ bây giờ Yên Nhi lại nỡ cự tuyệt lần chia sẻ này của Nhu Linh sao?
- Nào nào cậu uống thuốc đi rồi mình kể cho nghe.
Nhu Linh bóc ra một viên thuốc rồi chạy đi rót nước giúp Yên Nhi. Sau đó cô ấy liền hắn giọng kể lại tình huống mà mình mới cùng A Khang đối mặt, rồi lại kể thêm về nụ hôn ngọt ngào trong bệnh viện.
" Tớ thích cậu ". Đây có được xem như một lời tỏ tình không nhỉ? Vì sau khi nghe được những lời ngọt ngào đấy từ A Khang thì Nhu Linh không đáp lại mà ôm mặt chạy đi mất rồi.
- Giờ nghĩ lại tiếc ghê.
Lúc đó không biết vì sao cô không còn dũng khí để có thể nói ra ba từ tương tự như thế trước mặt Hữu Khang được nữa. Bây giờ cậu ấy mới thừa nhận là mình thích cô thì có phải quá muộn rồi không? Đầu tuần sau cô phải đi xem mắt mất rồi.
- Sao thuốc này nó cứ ngọt ngọt, thơm thơm giống kẹo C vậy?1
Yên Nhi ngồi nghe Nhu Linh kể hết rồi mới chịu uống thuốc. Cứ nghĩ thuốc nào nó cũng sẽ rất đắng hoặc rất khó uống nhưng sao mấy viên thuốc tránh thai này nó cứ ngon ngon kiểu gì ý. Khá giống như vị của những hộp kẹo C con vịt mà lúc nhỏ cô từng được bà ngoại mua cho ăn.
- Đâu...đưa tớ ngửi thử nào!!
Nhu Linh bóc thêm một viên ra xem thử. Đúng là nó có mùi thơm như kẹo thật. Đến nỗi cô ấy muốn bỏ vào miệng ăn luôn đấy.
- Tớ cũng không biết nữa... chắc là do tớ mua loại cao cấp nhất nên nó mới dễ uống như vậy.
[...]
- Yên Nhi...em nghe máy đi.
Thiên Hạo sau khi thu thập được dấu vân tay của Las và giao cho người trong Dali kiểm định thì anh đã đánh xe quay trở về khách sạn với mong muốn là dỗ dành và giải thích việc mình bất ngờ rời đi với Yên Nhi.
- Xin lỗi sếp rất nhiều, nhưng hiện giờ tôi không thể sang đấy được.
Nhưng vừa đi được nửa đường thì Mạnh Nam lại gọi đến báo rằng mẹ của anh ta đột nhiên trở bệnh nên không thể thực hiện chuyến bay qua Brazil kí hợp đồng vào một giờ chiều nay.1
Hợp đồng lần này rất quan trọng, nó mang lại rất nhiều lợi nhuận cho Lý Thị, nếu như vắng mặt để đối tác leo cây thì công ty anh sẽ phải bồi thường gấp mười lần số tiền trong hợp đồng.
Tiền thì anh có thể kiếm lại được nhưng danh tiếng lừng lẫy mà mẹ anh khổ cực gầy dựng bao năm sẽ bay mất trong một nốt nhạc.
Vả lại người mà Lý Thị hợp tác lần này là một trong những quan chức cấp cao của Brazil. Hợp đồng đã được chuẩn bị kĩ càng cả tháng nay. Anh không thể vì chuyện riêng tư của mình mà làm ảnh hưởng đến công ty được.
Thiên Hạo nhìn vào đồng hồ hiển thị trên màn hình điện thoại, đã mười hai giờ rưỡi mất tiêu rồi.
Anh đứng trong khu chờ bay mà nhấc điện thoại gọi liên tục vào số máy của Yên Nhi nhưng chỉ đổ chuông chứ chẳng ai nghe máy. Thiên Hạo bồn chồn, lo lắng không thôi. Thật ra khi anh trở về lấy hành lý do vú Liên chuẩn bị sẵn có gặp qua Tâm Ly, bà ấy có ngỏ lời muốn đi qua bên đấy thay cho anh.
Tuy sức khỏe hiện tại của Tâm Ly rất ổn định, luôn được bác sĩ kiểm tra hàng tuần nhưng dù gì bà cũng đã lớn tuổi không phù hợp với những chuyến bay đường dài mang tính chất công việc. Nên Thiên Hạo đã từ chối sự giúp đỡ từ mẹ, tự mình bay sang bển một chuyến.
- Em không chịu nghe máy thì anh phải làm sao đây!!
Lần này anh đi tận ba ngày sau mới về lận đấy. Nếu như anh không sớm xuất hiện trước mặt Yên Nhi thì cô ấy sẽ nghĩ anh như thế nào đây? Anh muốn nhân lúc chưa lên máy bay nói trước với cô vài lời nhưng gọi điện cô không nghe máy, nhắn tin thì cũng chẳng trả lời.1
/ Chuyến bay mang số hiệu MR003 sẽ cất cánh sau mười lăm phút nữa. Xin quý khách kiểm tra lại hành lý và di chuyển lên máy bay ngồi vào vị trí của mình. Xin cảm ơn! /
Haizz.
Thiên Hạo thở dài rồi cất điện thoại vào trong túi. Sau đó đẩy hành lý đưa cho nhân viên trên máy bay, họ nhiệt tình đưa anh lên những dãy ghế ở khoan thương gia để anh tùy ý muốn ngồi vào đâu thì ngồi vì tất cả ghế của khoan này đều được anh bao trọn cả rồi.
- Dễ thương thật.
Thiên Hạo lấy điện thoại ra bật lên chế độ máy bay sau đó mò vào trong thư viện xem lại tấm ảnh mà anh lén chụp được vào tối hôm qua. Vừa nhìn vào những tấm ảnh đấy anh đã không ngừng ca ngợi vẻ đẹp đáng yêu, mà vô cùng quyến rũ của Yên Nhi.
Anh ngồi ngã người ra sau ghế nghỉ ngơi, từ Mĩ mà muốn bay sang Brazil phải tốn gần mười một tiếng đối với chuyến bay không quá cảnh. Cũng chẳng có việc gì làm nên anh định đánh một giấc cho khoẻ người.
- Em đúng là tiểu yêu tinh mà Yên Nhi.
Nhưng nào ngờ vừa mới chợp mắt anh lại nhìn thấy những hình ảnh và mười mấy tư thế mà anh cùng cô lăn lộn tối qua. Nó chân thực đến mức nơi đấy của anh phồng lên như một túp lều rồi này.1
- Xin hỏi anh có cần dùng gì không ạ?
Tiếp viên hàng không lên chào hỏi khách hàng, hỏi thăm anh xem có cần ăn hay uống chút gì đó hay không. Vì thời gian bay cũng khá là dài, nếu như cứ để bụng đói thì khi đến nơi sẽ rất mất sức.
Thiên Hạo sợ họ sẽ phát hiện ra được điểm khác thường trên cơ thể mình liền vội vàng với lấy cuốn bìa tạp chí bên cạnh đặt lên nơi ấy rồi gượng gạo đáp lại.
- Khụ...Cô mang lên cho tôi một chút đồ ăn nhẹ là được.