- Cô nhóc đấy lâu lâu làm quạng tí thôi. Nếu đến tối em ấy vẫn không chịu ra thì con sẽ quay về. Hiện tại con còn có việc, con ngắt máy trước nha.
Vú Liên thở dài, mấy cô cậu thanh niên bây giờ phiền toái thật. Động một chút là bỏ ăn, động một chút là tự nhốt mình trong phòng. Cái thời của bà đến đồ ăn còn chẳng có chứ lấy gì mà bỏ.
Thắm thoát cũng đã đến tối, Yên Nhi vẫn như vậy. Bà đang định gọi lại cho Thiên Hạo một lần nữa thì Yên Nhi đã từ trên lầu bước xuống.
- Vú ơi, vú chuẩn bị xe giúp con nhé!!
Yên Nhi mặc lên người bộ váy hai dây màu đen ôm sát cơ thể, khuôn mặt thanh tú được trang điểm kĩ càng với đường eyeliner sắc bén, kết hợp với đôi giày cao gót chừng mười phân cũng đủ khiến bọn đàn ông điêu đứng vì đường cong tuyệt mỹ, tinh tế của mình. Dù hiện tại vẫn chưa qua một mét sáu mươi nhưng với tỉ lệ cơ thể hoàn hảo, chân dài lưng ngắn nên khi cô diện phong cách sexy cũng rất thanh thoát nhờ đôi chân thon dài ấy. Có dùng câu nói " Thiên kiều bá mị " hay " Thiên sinh lệ chất " để nói về cũng chẳng sau chút nào.
- Sao con lại ăn mặc như vậy?
Lúc trước tủ đồ của Yên Nhi chỉ toàn là đầm xoè, váy công chúa. Bây giờ cô đột ngột thay đổi phong cách khiến những người trong nhà khá bất ngờ. Không ngờ cô chủ của bọn họ có thể cân tất cả style từ dễ thương, đáng yêu cho đến quyến rũ, sắc sảo.
- À, con có công việc í mà.
Công việc gì mà cô phải thay đổi như vậy chứ? Yên Nhi đã có ý muốn giấu thì bà cũng không hỏi nhiều làm gì.
Tài xế lái tới địa điểm mà Yên Nhi yêu cầu. Vừa đến nơi đã có nhân viên cung kính mở giúp cửa xe. Yên Nhi chỉ mới bước ra đã thu hút hết ánh mắt của những chàng trai có mặt ở đấy.
Kítt.
Phía sau có một chiếc xe chạy đến, từ trong xe cũng xuất hiện một đôi chân dài, trắng trẻo. Người đấy không ai khác chính là Nhu Linh. Cô cũng diện một bộ váy không khác gì Yên Nhi, thậm chí có phần cắt xẻ táo bạo hơn.
Về đến nhà thì Yên Nhi mới chịu tâm sự hết nỗi buồn, sự ấm ức trong lòng với bạn thân. Cô bất ngờ nói với Nhu Linh là muốn thay đổi bản thân, nhưng cũng chẳng hiểu thay đổi vì cái gì.
Địa điểm mà hai người đang đứng chính là quán bar Hulaly - thuộc sở hữu của gia đình Nhu Linh. Đây là nơi đốt tiền của những dân chơi thứ thiệt trong thành phố.
- Cô chủ cứ tự nhiên như ở nhà.
Đáng lẽ Haluly phải đủ mười tám tuổi mới được phép vào trong. Khâu kiểm tra chứng minh nhân dân cũng rất nghiêm ngặt. Trước khi đến đây, Nhu Linh đã báo trước với ba của mình nên mới dễ dàng thông qua như vậy.
Bên trong tiếng nhạc sàn đánh ầm ầm, đinh tai nhức óc. Yên Nhi lần đầu đến những nơi ồn ào, náo nhiệt như thế này không được quen cho lắm. Bất giác đưa tay bịt hai tai của mình lại. Nhu Linh thì quá quen với nơi này rồi, cô nhiều lần được ba phân phó đến đây quản lý chút việc lặt vặt.
Yên Nhi theo sau lưng Nhu Linh đến quầy bartender. Hai người quyết định ngồi luôn tại đó.
- Cậu uống gì? Nước cam nhé!!
Nghe Nhu Linh gợi ý, Yên Nhi liền chau mày lại. Có ai đến quán bar mà uống nước trái cây đâu chứ?
- Tớ muốn uống rượu. Cậu gọi loại nào mạnh mạnh tí nhé. Đêm nay tớ sẽ không say không về. Dù có người nhà gọi cũng không về.
Nhu Linh là dân sành về các loại rượu, biết rõ loại rượu nào mạnh và nhẹ ở đây. Còn Yên Nhi lại như một chú gà mờ mới tập chơi. Đến nỗi còn không biết rượu nó có vị gì.
- Hai ly Manhattan.
Manhattan là một loại cocktail được làm từ rượu Whisky và rượu Sweet vermouth có vị ngọt nhẹ hoà quyện cùng vị đắng nhẫn nhẫn
Đặc biệt là có nồng độ cồn rất thấp, uống ít thì sẽ không sao cả.
Bartender biểu diễn vài vòng, sau đó đẩy ra trước mặt họ hai ly rượu như đã yêu cầu. Nhu Linh điêu luyện từ cách cầm ly cho lên thưởng thức rượu. Cô vừa mới nhấp một xíu quay sang đã thấy Yên Nhi nốc hết ly từ lúc nào chẳng hay.
- Khà... rượu ngon. Một ly nữa nào.
Yên Nhi ra hiệu cho người pha chế làm thêm cho mình. Nhu Linh cũng không ngăn cản, vì loại này phải uống đến ly thứ năm mới cho là hơi lâng lâng.
Reng...reng...reng.
- Anh xem chừng bạn tôi hộ nhé. Đừng để người nào lại gần cậu ấy. Tôi ra ngoài nghe điện thoại một lát. Cô ấy có mệnh hệ gì cậu gánh không nổi đâu.
Yên Nhi nốc được đến ly thứ ba đã bắt đầu nói ngông nói ngiêu. Có lẽ là lần đầu được nếm thử nên đô của cô hơi thấp. À không phải hơi mà là quá thấp đi mất.
Ngay lúc đấy, Nhu Linh có cuộc gọi đến, nơi này quá ồn cô không thể nghe điện thoại được. Đành phải để Yên Nhi lại môt mình. Trước khi đi còn dặn dò nhân viên cẩn thận mới an tâm rời đi.
- Anh... uống với tôi.
Nhân viên pha chế ngồi yên cũng không xong với Yên Nhi. Cô chủ chỉ dặn họ canh chừng chứ đâu nói là phải uống cùng đâu. Say rồi thì làm sao họ có thể tiếp tục công việc đây.
- Không uống tôi đi chỗ khác.
- Uống uống uống...sẽ uống.
- Tôi đổi ý rồi... không cần.
Nhân viên bất lực, đi theo để bảo vệ cô, ngăn không cho ai tiếng đến. Yên Nhi đi ra sàn nhảy lượn vài vòng. Cô hoà tan vào giữa khán đài. Có tí men rượu nên gan của cô lớn hơn rất nhiều lần. Tiếng nhạc sập sình, sôi động lại rất bắt tai. Cô lắc lư, uốn lượn theo giai điệu bài nhạc.
Váy đã ngắn nay lại càng ngắn hơn. Vận động quá mạnh nên chiếc váy bị chùn lên trên một tí. Để lộ bắp đùi trắng như bông tuyết ra bàn dân thiên hạ. Cô không hề biết rằng có rất nhiều gã đàn ông đang nhìn vào cô với ánh mắt thèm thuồng, ghê tớm.
Gương mặt hau háu như muốn nuốt chửng con mồi. Có vài ba tên đi lên trên tay cầm ly rượu đưa cho cô. Yên Nhi cũng chẳng ngại mà uống cạn, còn chốc ngược ly rượu để chứng minh.
Yên Nhi như một cây gậy phát sáng dưới bóng đên tâm tối. Dưới ánh đèn lặp loè, hai má cô đỏ ửng, trên môi lúc nào cũng giữ nguyên một nụ cười tươi ngọt như mật thu hút biết bao con ong vào tổ.
- Này...có phải tôi nhìn nhầm không? Kia là Yên Nhi đúng không?
Ba người đàn ông gồm Tử Phong, Max và Thiên Hạo từ phong bar riêng đi ra. Chuẩn bị đi về, Max cũng bị đám ông ở giữa sảnh kéo sự chú ý. Anh dụi mắt đến hai ba lần đee xác nhận bản thân không nhìn nhầm rồi mới nói với Thiên Hạo.
- Yênnn Nhiiii, sao em dám hả?
Thiên Hạo tức giận đến cực hạn, quát to đến lấn át cả tiếng nhạc. Khiến ai náy đều giật mình quay đầu nhìn thử và cô cũng không ngoại lệ.
[ Mọi người like và theo dõi cho tui nha. Đó là một nguồn động lực to lớn đối với tui ó. ]