• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit+beta: LQNN203

Giường xếp được dùng khi tác chiến dã ngoại, chiếc giường hẹp đến mức chỉ vừa đủ chỗ cho một người lớn nằm. Hơn nữa, Trịnh Tây Dã thân hình cao lớn, nếu như hai người muốn đồng thời nghỉ ngơi, Hứa Phương Phỉ chỉ có cách nằm trên người anh.

Tuy nhiên, lời đề nghị của cô gái đã bị người đàn ông từ chối không chút do dự.

Trịnh Tây Dã bình tĩnh nói: "Tốt hơn hết là anh nên tránh xa em ra. Chỉ ở chung một lều cũng đủ khiến anh mất tập trung, nếu lại ôm nhau, ngày mai không có tâm trạng làm việc được mất."

Mặt Hứa Phương Phỉ đỏ lên. Không còn cách, đành phải thở dài nói: "Vậy được. Anh canh một lát, hai giờ sau em thay anh."

Trịnh Tây Dã nở một nụ cười dịu dàng với cô, nhàn nhạt nói: "Được."

Hứa Phương Phỉ nằm nghiêng trên giường hành quân, một lần nữa nghiêm túc nói: "Anh nhớ đó, hai giờ sau nhất định phải gọi em dậy."

"Anh biết rồi." Trịnh Tây Dã ấm áp đáp, đứng dậy đi đến bên cạnh cô gái, khom người kéo chăn lên đến cổ của cô, đầu ngón tay nhéo mặt cô, "Mau ngủ đi, tiểu lải nhải."

"Chậc chậc, còn chê em cằn nhằn." Hứa Phương Phỉ lẩm bẩm, thấp giọng cảnh cáo, "Em nói cho anh biết trước, nếu như em tỉnh lại phát hiện trời đã sáng, anh nửa chừng không gọi em dậy thay ca, một tháng sau em sẽ không để ý tới anh!"

Trịnh Tây Dã nhướng mày: "Xem kìa, lại vô lý rồi."

Hứa Phương Phỉ rất nghiêm túc: "Không phải vô lý đâu. Em vẫn luôn nói với anh, em là một quân nhân, một quân nhân giống hệt như anh, em không cần bất kỳ sự chăm sóc đặc biệt nào. A Dã, anh có hiểu suy nghĩ của em không?"

Đáy mắt Trịnh Tây Dã có chút tối sầm lại. Ánh mắt anh bình tĩnh, yên lặng quan sát cô một lúc, nhẹ nhàng nói: "Đương nhiên anh hiểu."

Hứa Phương Phỉ lúc này mới cảm thấy nhẹ nhõm, nhắm mắt lại.

Trịnh Tây Dã đứng thẳng dậy, nhìn khuôn mặt đang ngủ mềm mại với đôi mi rũ xuống của cô gái nhỏ, trong lòng thở dài.

Trịnh Tây Dã biết rất rõ bé con này không uống thuốc trước khi đi ngủ, không thể có một giấc ngủ ngon nếu không uống thuốc khi lần đầu tiên đến khu vực cao nguyên có độ cao hơn 4000 m.

Anh không cần đánh thức cô dậy đổi ca, cô sẽ tỉnh bất cứ lúc nào.

Và những gì xảy ra sau đêm hôm đó đúng như Trịnh Tây Dã dự đoán ---- Hứa Phương Phỉ hơi chóng mặt, nằm trên giường không bao lâu liền mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, nhưng trước khi cô ngủ thiếp đi, tai cô liền có cảm giác lạ, màng nhĩ phồng ra ngoài dưới tác động của áp suất không khí thấp, khá khó chịu.

Vì vậy, trong giấc ngủ đầu tiên, cô tỉnh dậy sau khi ngủ chưa đầy một giờ.

Biết cô gái này đang khó chịu, Trịnh Tây Dã đề nghị: "Anh lấy cho em một viên bạch gia hắc, em uống rồi ngủ."

Hứa Phương Phỉ xua tay, nhất quyết không cần.

Trịnh Tây Dã không còn cách nào nên phải dạy cô thở bằng miệng há to để giải tỏa.

Nửa đêm đầu tiên, Hứa Phương Phỉ vừa ngủ liền tỉnh, thở hổn hển, sau đó ngủ rồi tỉnh lại, lại thở hổn hển, lặp đi lặp lại mấy lần chu kỳ. Sau hai giờ sáng, cuối cùng cô không thể chịu đựng được nữa, bảo Trịnh Tây Dã lên giường ngủ, còn mình ngồi dậy canh lửa.

Trịnh Tây Dã không thể lay chuyển cô gái nhỏ cố chấp này, vì vậy anh chỉ còn cách nghe theo mệnh lệnh của cô.

Cả đêm trôi qua như thế.

Sáng sớm hôm sau, vừa rạng sáng, Cố Học Siêu tìm thấy Trịnh Tây Dã và Hứa Phương Phỉ, chào tạm biệt: "Đội trưởng Trịnh, đồng chí Tiểu Hứa, doanh trại bên kia còn có một nhiệm vụ tuần tra, không có người. Tôi phải quay lại."

Trịnh Tây Dã gật đầu, đưa tay ra nắm chặt vai Cố Học Siêu, trầm giọng nói: "Đồng chí vất vả rồi, tôi sẽ sắp xếp một chiếc xe đưa cậu về."

Người chiến sĩ nhỏ nhe răng cười, lộ ra một hàm răng trắng chỉnh tề: "Anh đừng nói như vậy, đều là tôi nên làm."

Hứa Phương Phỉ quan tâm hỏi: "Anh ăn sáng chưa?"

"Tôi ăn rồi." Cố Học Siêu đáp: "Đồng chí hậu cần cho tôi hai hộp thịt hộp, tôi ăn no rồi."

"Ăn rồi thì tốt." Trong lòng Hứa Phương Phỉ có chút bịn rịn, vẫy vẫy tay, "Tạm biệt đồng chí Cố, chúng tôi không tiễn anh."

Cố Học Siêu nói: "Ầy, tiễn cái gì. Doanh trại này cách doanh trại của chúng tôi không xa, có lẽ vài ngày nữa, chúng ta sẽ gặp lại nhau."

Hứa Phương Phỉ cười càng tươi hơn và trả lời: "Rất mong được gặp lại."

Một lúc sau, người lính nhỏ rời đi cùng với một thành viên của đội Lang Nha.

Thời tiết trên cao nguyên hôm nay rất tốt, mặt trời ló dạng, bầu trời quang đãng, trong xanh, phảng phất gió tuyết tàn sát bừa bãi mấy ngày hôm trước chỉ là giấc mộng Côn Luân, không tìm thấy chút bóng dáng nào.

Bảy giờ rưỡi sáng, Hứa Phương Phỉ và Tần Vũ kiểm tra các loại thiết bị nghiệp vụ, thu thập túi quân trang và đặt vào khoang chứa hàng của một xe quân đội nhỏ bốn chỗ ngồi, sau đó cùng An Tắc và Trịnh Tây Dã lái xe xuất phát từ doanh trại Lang Nha đến trạm cơ sở.

Tính cách của Tần Vũ và An Tắc rất năng động, khi hai người ở cùng nhau, nói nhảm gặp nói nhảm, dở hơi gặp dở hơi, dọc đường khoác lác đủ kiểu, người này nói mình là top 5 LOL quốc gia, người kia nói mình là anh họ xa của vua khiêu vũ ở châu Á, anh một câu tôi một câu, có thể thổi phồng như thế nào thì thổi phồng như thế đó.

Hứa Phương Phỉ ở bên cạnh yên lặng nghe, thỉnh thoảng bị chọc cười không ngừng, rất vui vẻ.

Trên xe rộn rã tiếng cười nói, không khí vui vẻ lạ thường.

Chỉ có Trịnh Tây Dã lái xe với vẻ mặt không cảm xúc, vừa thăm dò tình hình đường xá và thời tiết, vừa quan sát xung quanh qua khoé mắt, luôn duy trì mức độ cảnh giác cao.

Lúc này Tần Vũ nói rất hưng phấn, cười đến nỗi ho dữ dội.

Trịnh Tây Dã từ kính chiếu hậu liếc nhìn hai người họ, bình tĩnh nói: "Ở nơi này khua môi múa mép cũng là công việc thể chất. Nói ít lại, hít thở nhiều dưỡng khí, giữ cho đầu óc minh mẫn."

Tần Vũ có chút ngượng ngùng, ngượng ngùng cười cười, tự giác lấy từ trong ba lô ra một túi dưỡng khí, đeo vào, không nói nữa.

An Tắc vừa vặn nói cũng mệt, mở miệng ngáp một cái. Đang định nhắm mắt đi ngủ thì chợt nhớ ra điều gì liền hỏi: "Anh Dã, hay để em lái nốt đoạn đường còn lại cho, anh nghỉ ngơi một lát đi?"

Trịnh Tây Dã nói: "Không cần."

An Tắc không có việc gì làm, dựa đầu vào lưng ghế bắt đầu ngủ gà ngủ gật.

Tần Vũ đang hít dưỡng khí, sâu ngủ cũng tới, liền ngủ cùng.

Hôm nay nắng gắt, rất nhiều tuyết trên mặt đất đã bị nắng gắt làm tan chảy, lộ ra sỏi đá, cành khô và lá rụng chôn vùi phía dưới. Xe địa hình quân sự đang lái trên đường không có đường, tầm nhìn của mọi người rất rộng, mây cuộn lên bay đi, đại bàng vỗ cánh bay lượn và những ngọn núi xung quanh dường như đang bò dưới chân đỉnh núi phủ đầy tuyết này.

Bên trong xe trở nên yên tĩnh, thế giới bên ngoài cửa sổ bao la bát ngát, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng kêu của đại bàng trên cao nguyên.

Trịnh Tây Dã liếc nhìn cô gái nhỏ đang ngồi ở ghế lái phụ, nhẹ nhàng hỏi: "Em có muốn hít một chút oxy không?"

"Không cần." Hứa Phương Phỉ lắc đầu cười đáp: "Buổi sáng em hít rồi, hiện tại cảm giác không quá khó chịu."

Vừa nói chuyện, cô vừa lấy điện thoại ra xem, vẫn không có tín hiệu.

Hứa Phương Phỉ không để bụng, cô lướt ngón tay, bật máy ảnh, nhấp vào bầu trời trên đầu, chụp một vài bức ảnh.

Trịnh Tây Dã thu vào mắt hành động của cô, đột nhiên cong khóe miệng, không chút để ý nói: "Bầu trời trên cao nguyên tuyết phủ này là bầu trời trong xanh nhất mà anh từng thấy."

Đôi mắt Hứa Phương Phỉ lấp lánh, cô cảm thán từ tận đáy lòng: "Thật sự rất đẹp."

Sau khi lái xe khoảng một tiếng rưỡi.

Đột nhiên, An Tắc đang cùng Chu Công đánh cờ, "aiya" một tiếng, mở mắt ra cúi người, hai tay che bụng, lông mày nhíu lại thành một cái nút.

Hứa Phương Phỉ sửng sốt, vội vàng lo lắng hỏi: "Sao vậy đồng chí An Tắc? Anh không khỏe sao?"

An Tắc không để ý tới cô. Anh ta nghiến răng nghiến lợi thở hổn hển, đập vào lưng ghế lái: "Anh Dã, anh Dã, mau tấp vào lề! Em muốn đi hát dân ca, lập tức!"

Hứa Phương Phỉ thoạt nhìn không hiểu, nghi hoặc hỏi: "Hát dân ca gì?"

Tần Vũ không nhịn được, phá lên cười, lười biếng dụi dụi mắt nói với cô: "Tiểu Hứa, nào, để anh Tần phổ cập kiến thức cho cô, đại tiện đi tiểu khi dã ngoại gọi chung là hát dân ca."

Hứa Phương Phỉ: "..."

Trịnh Tây Dã ở phía trước không phản ứng gì, hai tay giữ vô lăng, xoay sang trái, dừng xe và tắt máy.

Xe vừa mới hoàn toàn dừng lại, An Tắc ngồi ở ghế sau vội vàng đẩy cửa nhảy ra ngoài, hai chân giống như giẫm lên phong hoả luân nóng vội lao về phía xa.

Một giọt mồ hôi to bằng hạt đậu nhỏ xuống trán Hứa Phương Phỉ, cô xấu hổ quay đầu đi.

Tối hôm qua không được nghỉ ngơi nhiều, sáng hôm sau đã lái xe hơn một giờ, lúc này Trịnh Tây Dã có chút mệt mỏi. Anh nhíu mày, từ trong túi quần quân đội lấy ra một gói thuốc lá, rút ​​ra hai điếu, tùy ý nhét một điếu vào miệng, đưa điếu còn lại cho Tần Vũ.

Tần Vũ cũng nghiện thuốc lá, vì vậy đưa tay nhận lấy và nói "cảm ơn", sau đó cùng Trịnh Tây Dã xuống xe để hút thuốc.

Hứa Phương Phỉ ngồi một mình trong xe một lúc, cảm thấy buồn chán, dứt khoát mở cửa và ra ngoài hít thở.

Đúng lúc này, một tiếng kinh hô từ xa truyền đến, hoảng sợ cùng chấn động---

"Anh Dã! Anh Dã, các anh đến đây nhanh lên!"

Hứa Phương Phỉ nghe thấy giọng nói này, thoáng chốc cau mày, nhìn Trịnh Tây Dã: "Là giọng của An Tắc."

Ánh mắt Trịnh Tây Dã hơi lạnh, sắc mặt lạnh lùng, dụi điếu thuốc, lập tức vọt tới chỗ An Tắc.

Hứa Phương Phỉ cùng Tần Vũ vội vàng đi theo phía sau.

Vừa bước đến liền thấy.

Toàn thân chàng trai kỹ thuật viên nòng cốt của Lang Nha như bị điểm huyệt, đứng trước một cái cây chết. Anh ta không ngừng thở ra từ miệng, làn sương trắng dày đặc làm mờ tròng kính của anh ta, khiến mọi người không thể nhìn rõ phong thái và biểu cảm của anh ta. Chỉ có thể biết từ đôi môi không ngừng run rẩy và khuôn mặt tái nhợt, nhận ra anh ta đang phải chịu một cú sốc rất lớn.

Hứa Phương Phỉ vô cùng kinh ngạc, theo tầm mắt An Tắc nhìn sang.

Tức khắc có một tiếng ong trong đầu cô, không để lại gì ngoài sự trống rỗng.

Dưới gốc cây chết, có một người đàn ông đang nằm cuộn tròn. Không, đúng hơn là hài cốt của một người đàn ông, hài cốt của một người đàn ông trung niên.

Chiếc áo khoác bông dày trên người đối phương đã được vá víu, khuôn mặt thanh thản, đôi mắt nhắm nghiền, trông như đang chìm trong giấc ngủ say. Tuyết trên đầu và người ông ấy đã bị trượt dưới ánh mặt trời, tuyết đã biến thành nước, thấm đẫm bộ quần áo bằng vải bông cũ kỹ và đơn sơ của ông ấy, bên cạnh ông ấy là một khẩu súng bắn thuốc súng tự chế.

Hứa Phương Phỉ che miệng, hồi lâu không thể phát ra âm thanh nào.

An Tắc sững sờ nói: "Em biết ông ấy. Là lão Thứ Nhân Tang Cát của trạm bảo vệ. Làm sao sẽ..."

Lúc này, Trịnh Tây Dã im lặng tiến lên vài bước, cúi xuống, cẩn thận xem xét khuôn mặt của người đã khuất, sau đó nhìn sơ qua toàn bộ thi thể của người đã khuất.

Vài phút sau, Trịnh Tây Dã rũ mắt xuống và bình tĩnh nói: "Bị bắn vào tâm nhĩ trái. Chắc là đuổi theo những kẻ săn trộm đến đây rồi xảy ra xung đột."

Khoảnh khắc giọng nói rơi xuống, tiếng kêu của một con đại bàng xuyên qua bầu trời.

Trịnh Tây Dã chậm rãi đứng thẳng dậy, giơ tay cởi mũ tuyết trên đầu và găng tay, vẻ mặt nghiêm túc và trang nghiêm.

Trong mắt Hứa Phương Phỉ, Tần Vũ, An Tắc cũng lộ ra đau đớn chưa từng có. Họ đứng đối diện với thi thể của Thứ Nhân Tang Cát, cởi bỏ mũ và găng tay.

Trịnh Tây Dã nói: "Cúi chào!"

Bốn người đồng loạt giơ cánh tay phải lên, chào theo kiểu quân đội để tang.

Đột nhiên, một tiếng kêu đại bàng xuyên qua đỉnh đầu.

Éc, một tiếng kêu của chim đại bàng cắt qua đỉnh đầu.

Hứa Phương Phỉ ngẩng đầu lên.

Ánh mặt trời như thiêu đốt. Một con đại bàng bay ngang bầu trời xanh, bay ngang đỉnh núi tuyết lấp lánh ánh sáng xa xa, quỹ đạo của đôi cánh đại bàng vẽ nên một vòng cung, như dẫn đường đến thiên đường cho người đã khuất.

Tần Vũ thở dài hỏi: "Đội trưởng Trịnh, chúng ta làm sao bây giờ?"

Trịnh Tây Dã thẳng thừng nói: "Nào, giúp tôi một tay, khiêng thi thể của đồng chí Thứ Nhân Tang Cát lên xe. Chúng ta sẽ đưa ông ấy trở lại trạm bảo vệ dưới chân núi."

An Tắc có chút do dự, lẩm bẩm nói: "Nhưng anh Dã, mặc dù hôm nay thời tiết tốt, nhưng ít nhất phải mất sáu giờ mới có thể đi đến trạm bảo vệ, nếu lại có bão tuyết hoặc mưa đá, tiến độ của chúng ta hôm nay sẽ bị trì hoãn lần nữa."

Đôi mắt trong veo, Trịnh Tây Dã trả lời: "Vì ông ấy, trì hoãn cũng phải chịu."

An Tắc gật đầu: "Vâng."

Nhiệt độ ở đây quanh năm dưới 0, điều này làm chậm đáng kể tốc độ phân hủy của thi thể Thứ Nhân Tang Cát, đồng thời cũng khiến người ta không thể phán đoán chính xác thời điểm hy sinh.

Nhưng nó không quan trọng.

Ưu tiên hàng đầu là đưa thi thể ông ấy về trạm bảo vệ càng sớm càng tốt.

Thân xe bán tải quân sự lớn hơn so với xe địa hình, khoang chở hàng tương đối rộng rãi do chở được nhiều thiết bị. Thân hình của Thứ Nhân Tang Cát không được coi là vạm vỡ, có thể đặt trong thùng xe và di chuyển trở lại trạm bảo vệ.

Nhưng ở đây vẫn còn cách trạm bảo vệ vài giờ lái xe, nhiệt độ bên trong xe đã cao hơn bên ngoài. Ngoài ra, khi lái xe trong băng và tuyết, điều hòa ô tô phải chạy. Nếu thân xe đông lạnh được giữ môi trường ấm áp thì rất dễ bị hư hỏng trong quá trình vận chuyển, rò rỉ nước hoặc các vấn đề khác xảy ra.

Có rất nhiều dụng cụ mang tính chính xác trong khoang hàng nên không thể xảy ra sai sót gì.

Nghĩ đến đây, Trịnh Tây Dã trầm tư vài giây, sau đó rút con dao quân đội mang theo bên người, dùng mép cắt vào một thân cây khô rồi mạnh mẽ chém xuống.

Con dao sắc bén chém sắt như chém bùn, xuyên qua gỗ hai cm và cắt đứt một mảng lớn vỏ cây trong nháy mắt.

Thấy vậy, Hứa Phương Phỉ hơi giật mình và hỏi: "Sao anh lại tước vỏ cây?"

"Làm một chiếc quan tài bằng vỏ cây đơn giản."

Trịnh Tây Dã thuận miệng đáp lại, động tác gọn gàng ngăn nắp, một khắc cũng không dừng lại. Không mất nhiều thời gian để một chiếc quan tài vỏ cây không có nắp được ghép từ 4 mảnh vỏ cây lại với nhau đã hoàn thành.

Theo đó, An Tắc và Tần Vũ nhảy lên xe theo chỉ dẫn của Trịnh Tây Dã, tìm kiếm tấm phủ chống thấm nước để bảo vệ xe tải khỏi mưa và tuyết, rồi cẩn thận bọc thi thể của Thứ Nhân Tang Cát.

Đặt vào chiếc quan tài bằng vỏ cây và nâng vào khoang chứa hàng.

"Mấy tiếng nữa thôi, kiên trì đến trạm bảo vệ." An Tắc nhìn khuôn mặt quen thuộc tang thương, tràn đầy thống khổ thở dài một hơi, trầm giọng nói: "Hiện tại chắc là không thành vấn đề lớn."

Ở đầu bên kia, Trịnh Tây Dã phủi mảnh vụn gỗ trên lưỡi dao, tra trở lại vỏ. Anh định quay lại xe, nhưng khi quay đầu lại, anh bắt gặp ánh mắt phức tạp và nghiêm túc của Hứa Phương Phỉ.

Trịnh Tây Dã dừng lại một lúc, sau đó đi tới và hỏi cô: "Sao vậy?"

Hứa Phương Phỉ lắc đầu và không nói gì.

Trịnh Tây Dã im lặng hai giây, khẽ cau mày, ngập ngừng nói: "Anh đưa thi thể của Thứ Nhân Tang Cát lên xe, có phải em...hơi sợ không?"

Hứa Phương Phỉ: "Không có ạ."

Hứa Phương Phỉ đưa mắt nhìn bầu trời xanh xa xôi, mây trắng, núi non và chim ưng, nhẹ nhàng nói: "Em chỉ cảm thấy, mình hình như có hiểu biết sâu sắc hơn về vùng cao nguyên này."

Trở lại xe, mấy người thay đổi mục đích, quay đầu xe hướng trạm bảo vệ đi đến.

Khác hoàn toàn với sự hân hoan vui sướng khi đến đây, trên đường về ai cũng có cảm giác như bị một tảng đá to đè lên tim nặng trĩu đến không thở nổi.

Không còn tiếng trêu chọc hay cười đùa trên đường đi nữa.

Có người chỉ lặng thinh, suy nghĩ, cùng sự kính trọng cao cả và sự tiếc thương thầm lặng cho nạn nhân.

Sau khi lái xe được vài phút, bầu trời trên đầu thay đổi như nói. Bầu trời quang đãng và ánh nắng của giây cuối cùng đã biến mất, những đám mây đen xám xịt kéo đến từ cực bắc.

An Tắc ngước mắt nhìn bầu trời ngoài cửa sổ xe, nhắc nhở: "Anh Dã, thời tiết thay đổi, có lẽ sẽ có mưa tuyết."

"Nhìn thấy rồi." Trịnh Tây Dã nhàn nhạt đáp.

Lời nói vừa rơi xuống không bao lâu, mưa tuyết từ trên trời rơi xuống, gió lớn thổi tuyết bay tứ tung.

Trên cửa sổ phía trước, cần gạt nước liên tục quét qua quét lại, nhưng hiệu quả rất nhỏ, hoàn toàn không thể nhìn thấy tình trạng đường xá bên ngoài cửa sổ trước.

Trịnh Tây Dã phải tập trung toàn bộ sự chú ý của mình để lái xe xuống núi.

Đột nhiên, khoé mắt Hứa Phương Phỉ liếc ra ngoài, dường như nhìn thấy cái gì, kinh hoảng kêu lên: "Dừng lại! Đội trưởng Trịnh, mau dừng lại!"

Trịnh Tây Dã không biết chuyện gì xảy ra, nhưng nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của Hứa Phương Phỉ, anh dừng xe theo lời cô.

Xe vừa dừng lại, Hứa Phương Phỉ lập tức quấn chặt khăn quàng cổ và đội mũ, mở cửa, kiên quyết lao vào mưa tuyết.

Tần Vũ cùng An Tắc khó hiểu nhìn nhau, không biết cô gái nhỏ này muốn làm gì.

Trịnh Tây Dã lo lắng cho Hứa Phương Phỉ nên cũng sải bước dài để đuổi kịp.

Gió tuyết làm tầm mắt rối loạn, anh giơ tay ngăn gió, híp mắt lại, rất nhanh nhìn thấy cách đó mấy mét có một bóng người mảnh khảnh quen thuộc.

Cô gái ngồi xổm ở đó quay lưng lại, không biết đang làm gì

Trịnh Tây Dã cau mày, đi tới, nhẹ giọng nói: "Bé con, mưa tuyết càng ngày càng nặng hạt, chúng ta phải nhanh chóng xuống núi. Em làm...."

Chưa kịp dứt lời, cô gái đã quay lại, ngước mắt lên nhìn anh.

Trịnh Tây Dã đột nhiên sững sờ.

Bởi vì anh nhìn thấy rõ ràng trong vòng tay của cô gái có một con vật nhỏ. Anh chàng nhỏ cỡ một con chó, bốn chân thon dài, vì còn nhỏ nên lông mềm mại và còn lông tơ, không có sừng, tai nhỏ và một đôi mắt to ướt át và sợ sệt, vô cùng chọc người ta thương tiếc.

"Huấn luyện viên, anh nhìn xem." Cô gái bước nhanh tới trước mặt anh, cẩn thận chỉ cho anh xem con vật nhỏ trong ngực mình, "Nó giống như một con linh dương Tây Tạng thu nhỏ."

Trịnh Tây Dã nhìn sinh vật nhỏ vài giây, nói: "Thực sự là một con linh dương Tây Tạng con."

Hứa Phương Phỉ: "Vừa rồi em thấy nó nằm cạnh hòn đá, hơi thở yếu ớt, nên mới yêu cầu anh dừng lại."

Hứa Phương Phỉ duỗi những ngón tay đeo găng ra, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu nhỏ của linh dương Tây Tạng con, lo lắng nói tiếp: "Hơn nữa vừa rồi em đã thử nhấc nó lên, nhưng có vẻ như nó đứng không vững."

Nghe vậy, Trịnh Tây Dã nhẹ nhàng cầm hai móng trước của con linh dương Tây Tạng con và vặn nhẹ, không phát hiện điều gì bất thường.

Sau đó, đi đến giữ móng sau bên phải của nó.

Thật bất ngờ, ngay khi anh chạm vào nó bằng năm ngón tay, không tốn chút sức lực nào, anh chàng đã đau đớn rên rỉ, cơ thể nhỏ bé của nó vùng vẫy trong vòng tay của Hứa Phương Phỉ một cách bất an.

"Chân sau bị thương rồi."

Trịnh Tây Dã nói với giọng điệu bình tĩnh: "Có vẻ như nó đã bị đàn bỏ rơi vì bị thương ở chân, không thể di chuyển."

"Con linh dương này thật đáng thương. Nếu bị bỏ lại ở đây trong cơn bão tuyết lớn như vậy, chắc chắn sẽ không sống sót." Hứa Phương Phỉ trấn an con linh dương con, tiếp theo đề nghị: "Huấn luyện viên, tiện thể đưa nó theo luôn đi anh?"

Trịnh Tây Dã: "Được."

*

Nhóm năm người và một con linh dương trên chiếc xe quân sự, cuối cùng đã đến trạm bảo vệ động vật hoang dã núi Côn Luân vào buổi chiều dưới trời gió và tuyết.

Với vẻ mặt trang trọng, Trịnh Tây Dã nói với một số thành viên của trạm bảo vệ rằng đồng chí Thứ Nhân Tang Cát đã qua đời.

Lúc đầu, mọi người ở trạm bảo vệ nghĩ rằng Trịnh Tây Dã đang nói đùa.

Mãi cho đến khi nhìn thấy thi thể của Thứ Nhân Tang Cát trong khoang chứa hàng của xe quân đội, mọi người mới tỉnh từ trong mộng, bật khóc.

Một nhóm thành viên thực sự không thể chấp nhận được người đồng đội còn mạnh khỏe và đang tuần tra vài ngày trước đột nhiên biến thành một xác chết lạnh lùng và vô hồn.

"Những kẻ săn trộm đó đều là những tên súc sinh giết người ngàn dao."

Thành viên đội dân tộc Tạng tên là Đan Tăng mắt đỏ hoe, đang định lao vào kho thiết bị, muốn đi tìm bọn săn trộm đòi lại mạng sống cho đồng đội, "Thù của chú Tang Cát, nhất định nợ máu phải trả bằng máu."

Một thanh niên 24-25 tuổi không thể khống chế cảm xúc, những người xung quanh sợ anh ta hành động bồng bột nên lập tức ngăn cản.

Quản lý trạm bảo vệ Cao Văn Bân chịu đựng đau khổ, tán vào trán Đan Tăng và nghiêm khắc khiển trách: "Quốc gia có luật pháp quốc gia, săn trộm và giết người, bất kỳ cái nào trong số đó đều có thể khiến chúng bị bắn, điều chúng ta phải làm bây giờ là lo hậu sự cho Tang Cát, sau đó gọi cảnh sát! Đây là một vụ án hình sự. Cậu ở đây gào đánh gào giết có ích gì!"

Đan Tăng loạng choạng một bước sau khi bị đánh, tỉnh táo lại một chút, im lặng.

Cao Văn Bân xua tay: "Đi rửa mặt và bình tĩnh lại đi."

"..." Đan Tăng lòng đầy bi thương không biết làm sao, chỉ có thể tức giận nghiến răng nghiến lợi, xoay người vào phòng sau, đóng mạnh cửa lại để trút giận.

Những người ở trạm bảo vệ khiêng thi thể của Thứ Nhân Tang Cát ra khỏi xe.

Cao Văn Bân đi đến chỗ Trịnh Tây Dã, đứng yên và nói trong nước mắt: "Cảm ơn cậu, đồng chí quân giải phóng, cảm ơn đồng chí đã đưa Tang Cát trở lại."

Tần Vũ không nhịn được, lên tiếng hỏi: "Người kia biến mất lúc nào, sao mọi người không đi tìm?"

Anh ta vừa dứt lời, An Tắc bên cạnh vươn tay nhéo anh ta một cái, hướng hắn lắc đầu.

Tần Vũ không biết tại sao, nhưng vẫn một mực yêu cầu đáp án.

Lúc này, Cao Văn Bân mới cười gượng, giơ tay ra hiệu xung quanh và nói: "Đồng chí quân giải phóng, đồng chí cũng thấy chỉ có năm người trong trạm bảo vệ núi Côn Luân của chúng tôi, bao gồm cả Tang Cát và tôi. Năm người phải canh giữ cao nguyên này bảo vệ tất cả các loài động vật không phải là một nhiệm vụ dễ dàng. Mọi người đều ra ngoài tuần tra, không quay lại trong hai hoặc ba ngày là chuyện bình thường."

Tần Vũ nghe vậy, hung hăng nhíu mày: "Khối lượng công việc của các người quá nặng, vì sao không tuyển thêm người?"

Một số thành viên trong đội cảm thấy chưa đủ loạn liền đứng lên mỉa mai nói: "Tuyển người? Tuyển ai? Ở đây của chúng tôi cũng vất vả như những chiến sĩ trong doanh trại biên giới bên cạnh, ai sẽ muốn đến đây? Đây là Côn Luân trên cao nguyên Thanh Hải Tây Tạng, không phải mấy danh lam thắng cảnh cấp A."

Tần Vũ xấu hổ im lặng.

Một lúc sau, Trịnh Tây Dã lại lên tiếng và hỏi Cao Văn Bân: "Trạm trưởng Cao, xin hỏi nhà của đồng chí Tang Cát ở đâu?"

"Nhà của Tang Cát ở một thôn gần đây, cách mấy chục dặm." Cao Văn Bân nói, cảm thấy thực sự không thoải mái, không khỏi lấy tay áo lau mặt, "Mấy ngày trước tôi có nghe anh ấy nói vợ anh ấy ở nhà sức khỏe không tốt. Nếu năm sau trạm bảo vệ tuyển người, anh ấy muốn có một kỳ nghỉ dài để hành hương đến Lhasa cầu nguyện cho vợ mình... Tiếc là không thể. Không bao giờ có thể nữa."

Sau khi nhắc mãi, Cao Văn Bân nhận ra điều gì đó, nhìn lên mấy nam nữ thanh niên mặc quân phục.

Trạm trưởng Cao ổn định lại và nói: "Mọi người còn có việc gì phải làm không? Nếu không, tôi không phiền mọi người giúp đỡ nữa."

Khi Hứa Phương Phỉ nghe thấy điều này, cô lập tức bước tới, cởi cúc áo khoác quân đội dày cộp của mình, bế con vật nhỏ đã được che kín trong vòng tay của cô ra.

Cao Văn Bân nhìn kỹ hơn và sửng sốt: "Đây là..."

"Chân con này bị thương, chúng tôi đã giải cứu nó trên đường tới đây." Hứa Phương Phỉ nói. Cô đột nhiên dừng lại một lần nữa, nói nhẹ nhàng, "Chính là trên đường trở về từ chỗ của đồng chí Thứ Nhân Tang Cát."

Hai thành viên còn lại của đội nghe xong cũng sửng sốt một lúc.

Trưởng trạm Cao Văn Bân im lặng một lúc, đưa tay ra, đón lấy con linh dương Tây Tạng và ôm nó vào lòng. Ông ta nhìn xuống con vật nhỏ và nói: "Đồng chí Thứ Nhân Tang Cát đã hy sinh thân mình để bảo vệ những con linh dương Tây Tạng này, chúng ta đúng lúc cứu được con vật nhỏ này. Có lẽ, vận mệnh an bài đều là ý trời."

Cao Văn Bân suy nghĩ một lúc rồi nói: "Từ giờ trở đi, con linh dương này sẽ được gọi là 'Nhiệt Oa'."

Hứa Phương Phỉ có chút tò mò: "'Nhiệt Oa' nghĩa là gì?"

Trịnh Tây Dã nói: "'Nhiệt Oa' là tiếng Tây Tạng, tượng trưng cho hy vọng."

Hứa Phương Phỉ suy nghĩ một lúc, cuối cùng nhận ra.

Thứ Nhân Tang Cát của trạm bảo vệ Côn Luân đã ra đi mãi mãi, nhưng niềm tin và hy vọng ông để lại sẽ sống mãi trên mảnh đất này.

*

Gió và tuyết càng lúc càng lớn, một lúc sau, những trận mưa đá to bằng quả trứng ngỗng lại từ trên trời rơi xuống. Những đám mây nặng nề, từng đợt từng đợt phun ra quả cầu băng. Rõ ràng là ban ngày, nhưng toàn bộ bầu trời tối đen như mực.

Lái xe trong thời tiết khắc nghiệt tiềm ẩn nguy cơ mất an toàn rất lớn nên Hứa Phương Phỉ và nhóm Trịnh Tây Dã phải ở lại trạm bảo vệ lúc này, chờ mưa đá tạnh.

Trận mưa đá lần này khác với lần đầu tiên Hứa Phương Phỉ gặp phải.

Khí thế của nó rất dữ dội, công kích không ngừng, qua mấy chục phút trôi qua, nó không những không dừng lại, thậm chí còn không có xu hướng nhỏ lại.

Hứa Phương Phỉ ngồi trước đống lửa than đỏ rực, nhìn nghiêng rồi lặng lẽ nhìn ra ngoài nhà. Cô đột nhiên muốn biết tâm trạng của Thứ Nhân Tang Cát lúc bị bắn và ngã xuống đất.

Có bao giờ hối hận, tiếc nuối, oán hận nơi lạnh lẽo cay đắng này không?

Người đi phân tán như bụi, tất cả các câu trả lời đã trở thành bí ẩn.

Ngay lúc cô đang mê mang suy nghĩ lung tung, một ánh sáng trắng yếu ớt chợt lóe lên từ màn mưa đen kịt, đó là đèn pha ô tô phía xa.

Một chiếc xe địa hình quân sự vỏ sắt dày cộp lái vào cổng trạm bảo vệ.

Xe dừng lại. Cửa xe mở ra, một người đàn ông cao lớn mặc quân phục bước xuống xe, giơ hai tay lên che đầu rồi lao nhanh vào nhà.

"Anh Bạch?" Tần Vũ lộ ra vẻ kinh ngạc, "Sao anh lại tới đây?"

Bạch Lục phủi mưa tuyết trên người xuống, đáp: "Tôi vốn chuẩn bị đến doanh trại, nhưng vừa định xuất phát, liền nghe hai anh lính tuần tra nói có xe quân đội tới đây, trong lòng tôi nghĩ, xe quân đội của nơi này mà không phải của doanh trại, còn không phải là các cậu sao? Cho nên đến xem thử, không ngờ là đúng thật."

Trịnh Tây Dã hỏi: "Cổ Tuấn Kỳ thế nào rồi?"

Bạch Lục thở dài một tiếng, nói: "Sau khi đầu bị đập, phản ứng cao nguyên lại càng thêm nghiêm trọng, đã đưa đến bệnh viện thành phố rồi."

Trịnh Tây Dã gật đầu, nói với An Tắc: "Lão An, đây là trưởng ban Bạch, lãnh đạo chuyên gia của Sở 17. Đối với tất cả các vấn đề kỹ thuật mà cậu gặp phải, cứ liên lạc riêng với trưởng ban Bạch."

An Tắc: "Được ạ!"

Hai người gật đầu chào nhau, như thể đã chào hỏi và quen biết nhau, bắt đầu trao đổi sơ bộ đơn giản.

Trịnh Tây Dã lắng nghe những gì An Tắc và Bạch Lục đang nói, rũ mắt, sắc mặt tái nhợt. Tình cờ liếc nhìn, anh thấy Hứa Phương Phỉ đang trò chuyện với một thành viên trẻ tuổi của trạm bảo vệ.

Đang hơ lửa, cô gái nhỏ ngại nóng quá nên thản nhiên cởi mũ ra cầm trên tay. Ngọn lửa hồng hào nhảy múa trên khuôn mặt trắng như tuyết đó, khắc họa những đường nét khuôn mặt thanh tú và quyến rũ.

Cô cụp mắt và nghiêng đầu lắng nghe chàng trai Tây Tạng đang nói chuyện với mình, khuôn mặt nghiêng của cô dịu dàng và nhẹ nhàng, giống như một đám mây được mặt trời chiếu sáng vào một ngày nắng đẹp.

Chàng trai Tây Tạng không biết nói gì khiến cô gái phản ứng mạnh mẽ. Cô quay đầu nhìn chàng trai, đôi mắt mở to ngạc nhiên.

Sau một thời gian ngắn, cơn mưa đá dừng lại.

Mấy người chào tạm biệt Cao Văn Bân và những người khác, chuẩn bị rời đi.

Vừa định lần lượt lên xe, bụng An Tắc lại đau, anh ta nhịn, lại không nhịn được, một mình xông vào nhà vệ sinh.

Không còn cách nào, những người còn lại phải đợi một lần nữa.

Hứa Phương Phỉ đứng bên cạnh xe quân đội, cảm thấy lạnh, xoa tay giậm chân, phồng má, thở ra một hơi nóng. Cô nhìn những đỉnh núi tuyết phía xa qua màn sương trắng dày đặc của hơi nước.

Trong cơn hoảng hốt, cảm thấy những ngọn núi đó rất giống với các hang động trên núi thần tiên và thánh địa Dao Trì trong thần thoại.

"Lạnh thì lên xe chờ đi." Một thanh âm ngoài ý muốn từ phía sau truyền đến, ngữ khí bình tĩnh.

Hứa Phương Phỉ quay đầu lại.

Trịnh Tây Dã bước đến gần cô gái, nhìn xuống cô.

Hứa Phương Phỉ trả lời: "Ngồi trong xe lâu như vậy, vẫn là đứng ở trạm thêm một chút đi ạ."

Trịnh Tây Dã không thúc giục nữa, nhẹ giọng hỏi: "Vừa rồi em cùng chàng trai kia nói cái gì?"

"Chàng trai đó kể cho em nghe về cuộc hành hương Tây Tạng của họ."

Trong cơn bão tuyết, giọng điệu của Hứa Phương Phỉ rất bình tĩnh và nhẹ nhàng. Cô nhìn hình dáng dãy núi mờ mịt phía xa, tiếp tục nói: "Người hành hương, năm bước một lạy, mười bước quỳ, lấy ngực mình đo đất, quỳ mấy chục cây số gần đây cũng hao phí mấy ngày, quỳ lạy cả ngàn cây số mất hơn nửa năm, chỉ để cầu nguyện với các vị thần thực hiện những điều ước trong lòng mình. Sức mạnh của niềm tin thực sự rất mạnh mẽ."

Trịnh Tây Dã mỉm cười khi nghe những lời đó, nói thẳng thừng: "Nếu các vị thần thực sự đáng tin cậy, có lẽ sẽ không có bi kịch nào trên thế giới."

Hứa Phương Phỉ liếc anh một cái, lẩm bẩm nói: "Nói chuyện với anh thật nhàm chán, chỉ biết dội gáo nước lạnh vào người ta. Anh nhất định phải thực tế như vậy sao, lãng mạn một chút đi?"

Trịnh Tây Dã giơ tay thỏa hiệp, nói theo lời của tổ tông nhỏ này: "Được được được. Bà cô nhỏ cứ tiếp tục."

Đôi mắt của Hứa Phương Phỉ quay trở lại vùng tuyết rộng lớn này, rơi vào im lặng.

Một lúc lâu sau, cô đột nhiên nói: "A Dã, dường như em đã hiểu câu anh nói khi đó rồi."

Trịnh Tây Dã: "Câu nào?"

Hứa Phương Phỉ: "Nhiều năm trước, anh đã nói với em rằng mảnh đất dưới chân mọi người là niềm tin khắc vào máu xương của mọi người. Mỗi bước chúng ta đi và mỗi dấu chân chúng ta để lại đều sẽ được nó ghi nhớ. Nó cũng sẽ chống đỡ chúng ta qua mỗi mùa đông giá rét trong cuộc sống của chúng ta."

Đôi mắt của Trịnh Tây Dã yên bình rơi trên khuôn mặt cô, không trả lời.

Hứa Phương Phỉ nghĩ về Cố Học Siêu, một người lính ở biên giới, cô gái Tây Tạng đáng yêu Ương Lạp, đường tuần tra biên giới đầy khó khăn và nguy hiểm, và Thứ Nhân Tang Cát đã anh dũng hy sinh vì nghĩa vụ và niềm tin của mình.

Cô khẽ mím môi, tiếp tục nói: "Năm đó em chỉ mới mười mấy tuổi, còn quá nhỏ để hiểu câu này có ý gì, mãi đến hôm nay, em mới chợt hiểu."

Hứa Phương Phỉ ngẩng đầu lên, xòe mười ngón tay để bắt những bông tuyết ướt đẫm sương từ trên trời bay xuống.

Cô nói: "Chúng ta đơn độc, nhưng cũng cao cả, chúng ta bí ẩn, nhưng cũng rực rỡ."

Cô nói: "Thế giới không biết anh, nhưng gió biết anh, em biết anh, tuyết vực này biết anh, núi sông đều biết anh."


Cô nói: "Thế giới không biết em, nhưng gió biết em, anh biết em, tuyết vực này biết em, núi sông đều biết em."


Vào lúc này, Hứa Phương Phỉ tin chắc rằng cô đã tìm thấy thứ gì đó sâu trong cao nguyên phủ đầy tuyết này, thứ quan trọng như A Dã của cô, xứng đáng với sự kiên trì của cô.


Trịnh Tây Dã vẫn im lặng, nhưng nhìn sâu vào khuôn mặt trẻ trung và xinh đẹp của cô gái và bộ quân phục nặng nề trên người cô.


Một lúc sau, anh cũng nhếch khóe miệng, nhẹ nhàng nói: "Bé con, chuyến đi Thanh Hải lần này em không uổng phí."


Hứa Phương Phỉ hiểu được dụng ý tốt của người đàn ông này, cô không kìm được nước mắt.


Trịnh Tây Dã lại nói: "Đồng chí Hứa Phương Phỉ, hãy làm việc thật chăm chỉ, anh hy vọng có thể thấy đơn đăng ký tham gia ứng tuyển Lang Nha năm sau của em."


Hứa Phương Phỉ mỉm cười rơi nước mắt, giơ tay chào anh, lớn tiếng nói "Vâng, huấn luyện viên!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK