Edit+beta: LQNN203
Vào lúc này, Hứa Phương Phỉ không thể dùng bất kỳ ngôn ngữ hay từ ngữ nào để diễn tả cảm giác sốc của cô.
Trong ánh hoàng hôn, người đàn ông đứng ở đầu hàng, mặc quân phục ngụy trang phổ thông kiểu 21, trên vai có hai vạch và một ngôi sao, dưới vành mũ, ngũ quan tuấn mỹ và nghiêm nghị mơ hồ trùng với những gì trong tâm trí cô.
Ngay lập tức, Hứa Phương Phỉ đóng băng tại chỗ như thể cô bị bỏ bùa mê.
Tiếng gió xen vào, ánh sáng và bóng tối lẫn lộn, mọi thứ xung quanh đều tự động bị đôi mắt lờ đi, trở nên mơ hồ, ngoại trừ bóng người nghiêm nghị cách đó không xa, rõ ràng như vậy mà chân thực như vậy.
Thực ra, không phải cô chưa nghĩ đến chuyện gặp lại.
Ngược lại, trong quá khứ, suốt một năm, cô đã tưởng tượng không biết bao nhiêu lần trong đầu rằng một ngày nào đó cô sẽ gặp lại anh. Chỉ là, trong khung cảnh gặp lại trước mắt, nằm ngoài sức tưởng tượng của cô.
Sân số 9, phố Hỉ Vượng, Lăng Thành, 3206, Trịnh Tây Dã?
Thiếu tá trẻ tuổi của học viện Kỹ thuật Quân sự Quân đội Giải phóng Nhân dân Trung Quốc, Trịnh Tây Dã?
Nhìn khuôn mặt nghiêm nghị, khoa trương lại không giận tự uy đó, Hứa Phương Phỉ rơi vào một loại bối rối.
Cô không hiểu, lúc trước anh là đại ca xã hội đen khát máu tàn nhẫn, bây giờ một năm sau, sao lại đột nhiên thay đổi, trở thành huấn luyện viên của cô trong trường quân đội, cấp trên trực tiếp của cô.
Đây là hương câu chuyện xưa kỳ diệu lại quỷ dị gì thế?
Hứa Phương Phỉ cau mày.
Chẳng lẽ là cùng tên, cùng họ, ngoại hình giống nhau?
Nghĩ như vậy, Hứa Phương Phỉ đang nhìn vào khuôn mặt của Trịnh Tây Dã, ánh mắt bắt đầu không tự chủ di chuyển xuống phía dưới, đáp xuống mu bàn tay anh đang đặt ngay đường may bên hông của chiếc quần rằn ri.
Các khớp xương rõ rệt, xương ngón tay thon dài, trên mu bàn tay có vết đạn cũ.
Đồng tử Hứa Phương Phỉ khẽ nhúc nhích.
Bây giờ, cho dù điều đó là không thể, đã trở thành khả năng duy nhất. Trịnh Tây Dã trước mặt, chính là tên khốn xinh đẹp luôn có vẻ mặt biếng nhác năm đó.
Huấn luyện viên vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng vô cảm, đôi môi mỏng mấp máy rồi tiếp tục giải thích gì đó với đội. Mọi người nghe nói còn Hứa Phương Phỉ đã bị phân tâm.
Sau khi xem tay huấn luyện viên xong, cô lặng lẽ đưa mắt trở lại khuôn mặt anh, nhìn anh chăm chú. Cố gắng tìm kiếm dấu vết năm đó để lại trên khuôn mặt 3206 tuấn tú điềm tĩnh.
Nhưng không có.
Huấn luyện viên đang đứng ngược sáng, hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, phong thái cực kỳ điềm tĩnh uy nghiêm, ngay cả khi nói chuyện thanh âm cũng giống như con người anh, không vội, không chậm, lạnh lùng mà từ tính, nói năng có khí phách, khiến người ta cảm thấy sợ hãi ngay trong lòng, không dám từ chối.
Vào lúc đó, không biết vì sao, trong đầu Hứa Phương Phỉ hiện lên bốn chữ: Quân tử đoan chính.
Năm tháng trôi qua anh như một dòng sông, hào quang trác táng và phóng túng mất dần, một chút ngả ngớn và ngang ngược cũng lắng xuống. Người này thay một bộ quân phục, uy nghiêm lạnh lùng như một thanh kiếm lạnh lẽo đơn độc, treo cao trên đỉnh tuyết, mang theo một tia lãnh khốc, không cách nào đạt được.
Ngay khi Hứa Phương Phỉ còn đang ngẩn người, dường như cô cảm giác được ánh mắt ở cuối đội, huấn luyện viên hơi quay đầu lại, ánh mắt sắc bén như ưng, trong nháy mắt khóa chặt tiểu tân binh xinh đẹp.
Không hề chuẩn bị trước, hai ánh mắt chạm vào nhau trong không trung.
Hứa Phương Phỉ: “…”
Ngũ quan Trịnh Tây Dã cân xứng, đôi mắt của anh đặc biệt sâu, màu sắc đôi đồng tử rất tối khiến người ta rét run, khi im lặng cực kỳ đáng sợ.
Anh nhìn thẳng vào cô, khuôn mặt bình tĩnh, ánh mắt không nghiêng không lệch, cảm xúc không rõ ràng trong mắt.
Cuối đội ngũ.
Bị bắt quả tang nhìn trộm, Hứa Phương Phỉ hoảng sợ, vừa xấu hổ vừa sợ hãi, không biết nên phản ứng thế nào, không dám tiếp tục nhìn huấn luyện viên, chỉ có thể theo bản năng cúi đầu xuống, tránh đi đôi mắt đen sâu không thấy đáy đó.
Một giọt mồ hôi lạnh trượt xuống trán, cô khẽ mím môi, ngơ ngác nhìn đôi giày thể thao màu trắng dưới chân mình, bơm mười lăm thùng nước trong lòng, lên xuống bất ổn.
Không lâu sau, truyền đến tiếng bước chân, bình tĩnh mà hữu lực, không nhanh không chậm.
Dừng lại trước mặt Hứa Phương Phỉ.
Thình thịch thình thịch, trái tim Hứa Phương Phỉ trong lồng ngực đập loạn xạ. Lưng thẳng tắp, nhưng đầu càng ngày càng chôn thấp, nhìn đôi ủng quân đội màu đen không dính bụi trần kia tiến vào tầm mắt mình, khẩn trương đến mức huyệt thái dương giần giật, cơ hồ muốn nhảy ra.
Chung quanh, những học viên khác đều ngơ ngác không biết chuyện gì xảy ra. Thấy người huấn luyện viên đang nói nửa chừng thì dừng lại, rồi sải những đôi chân dài đi về cuối hàng.
……Hả? Hả hả hả?
Cuối đội ngũ???
Sau khi cân nhắc, mọi người chợt hiểu ra. Đứng ở cuối hàng, không phải là bạn học nữ thanh tú và xinh đẹp đó sao?
Nghĩ đến đây, mọi người không khỏi toát mồ hôi hột thay cho cô gái nhỏ.
Ai đã từng biết qua trường quân đội, đều biết trường quân đội là bộ đội, điều này hoàn toàn khác với các trường đại học địa phương, ở đây không có lớp học cũng không có nhóm, học viên trong trường chỉ được chia theo cấp bậc và chuyên ngành, một ký túc xá, một lớp, một chuyên ngành, một lữ đoàn, cán bộ đội và huấn luyện viên là người quản lý trực tiếp toàn đội, tương đương với thủ trưởng trực tiếp.
Người mới này ngày đầu tiên phạm sai lầm, đắc tội huấn luyện viên, bốn năm sau này cô gái nhỏ sẽ như thế nào. Chậc chậc chậc, đáng thương quá.
Các nam sinh nhất thời tràn ngập thương cảm, trong lòng thương hoa tiếc ngọc thở dài.
Phần bên này.
“Trên mặt đất có tiền sao?” Trên đỉnh đầu đột nhiên vang lên một thanh âm, trong trẻo lạnh lùng, bình tĩnh hỏi.
Hứa Phương Phỉ lắng nghe một lúc rồi im lặng lắc đầu.
“Tôi vừa ra lệnh 'tất cả đứng nghiêm'.” Anh lại nói. Giữa hàng chữ vẫn lãnh đạm không cảm xúc, “Em không nghe thấy sao?”
Hứa Phương Phỉ: “Em nghe thấy.”
“Có nghe tôi nói 'nghỉ' không?”
Thời tiết không mát mẻ chút nào, lại bị khí tức của người này áp bách, cả người Hứa Phương Phỉ vừa nóng bừng vừa luống cuống sợ hãi, sau lưng toát ra mồ hôi lạnh, suýt nữa làm ướt cả áo ngắn tay.
Cô khẽ cắn môi, căng da đầu tiếp tục lắc đầu.
Anh lạnh lùng nói: “Cho nên ai cho em quyền cúi đầu lung tung?”
“…” Hứa Phương Phỉ đột nhiên muốn khóc.
Khi cô còn học trung học, anh là đại ca xã hội đen giết người không chớp mắt có thân phận bí ẩn, bọn họ đến từ hai thế giới, lòng cô run sợ, trong thâm tâm sinh ra sợ sệt với anh. Bây giờ cô đã học đại học và vào trường quân đội, anh lại trở nên quang vinh thánh thiện, là quân nhân giải phóng nhân dân với danh hiệu huấn luyện viên, có thể quản thúc cô và trừng phạt cô một cách hợp lý, khiến cô càng sợ hãi hơn.
Người đàn ông này có độc.
Hứa Phương Phỉ tràn ngập những lời chửi thầm và những suy nghĩ miên man.
Lúc này, trên đỉnh đầu lại vang lên lạnh lùng mệnh lệnh: “Ngẩng đầu lên nhìn tôi.”
Toàn thân Hứa Phương Phỉ run lên, lập tức “vụt” một tiếng, ngẩng đầu, hơi ngửa cổ nhìn về phía đối diện.
Chỉ cách hai bước, Hứa Phương Phỉ đã nhìn thấy Trịnh Tây Dã đang lặng lẽ nhìn cô với đôi mắt cụp xuống. Bởi vì ngược sáng, cả người anh như bị kẹt trong một vòng sáng tối, góc cạnh sắc bén, đường nét tựa hồ được tăng thêm một lớp sương mù, làn da trên má gầy gò trắng nõn, lộ ra vẻ lạnh lùng như kết cấu ngọc.
Trắng và xanh lá cây thực sự là sự kết hợp màu sắc tốt nhất.
Khuôn mặt lạnh lùng và nhợt nhạt của Trịnh Tây Dã nổi bật trong bộ quân phục màu xanh lá cây, càng trở nên trong veo tuấn tú.
Nhưng… anh đứng rất gần cô.
Gần đến nỗi cô thậm chí có thể nhìn thấy lỗ chân lông ở râu trên cằm anh. Thậm chí có thể ngửi thấy mùi hương bồ kết khô mát trên người anh. Thậm chí có thể nghe thấy hơi thở từ mũi anh khuấy động không khí một âm thanh yếu ớt.
Có phải có hơi gần quá không? Nhìn anh từ khoảng cách này, nếu cô nhìn anh một lúc, cổ có thể bị chuột rút.
Hứa Phương Phỉ xấu hổ nghĩ.
Hai người nhìn nhau chằm chằm chừng mười giây.
Sau đó, trước mặt mọi người, Trịnh Tây Dã nhìn chằm chằm vào tiểu tân binh trước mặt anh, mặt vợ cảm hỏi: “Em tên gì?”
“Hứa Phương Phỉ.” Khóe mắt đuôi mày của tiểu tân binh theo thói quen thận trọng lại rụt rè, thấp giọng đáp: “Hứa trong hứa cửu*, Phương Phỉ trong tháng tư nhân gian đầy hương thơm**.”
*Hứa cửu (许久): Nghĩa là rất lâu.
**Phương Phỉ (芳菲): Nghĩa là mùi thơm, hương thơm của hoa cỏ.
Trịnh Tây Dã không trả lời.
“Nếu có thể thông qua kiểm tra sức khỏe, vậy có nghĩa là các bạn ở đây tai thính, mắt tinh, tứ chi khỏe mạnh, không có bệnh tật gì lớn.” Anh quay đầu lại, lạnh lùng liếc mắt nhìn mọi người, trầm giọng nói: “Tôi nhấn mạnh một lần cuối cùng, các bạn đã không phải là những cậu nhóc học sinh bé bỏng trong lòng bố mẹ nữa, các bạn là tân binh trường quân đội. Từ hôm nay trở đi, các bạn là rồng cuộn cho tôi, là hổ nằm cho tôi*, các bạn chỉ học được một điều duy nhất ở Công nghiệp Quân sự Vân Thành, đó là phục tùng mệnh lệnh.”
*Ý chỉ dẹp bỏ cái tôi của mình, chỉ có tuân theo mệnh lệnh.
Mọi người đồng thanh đáp: “Rõ, đội trưởng Trịnh!”
“Đầu tiên tôi lệnh cho các bạn, đó là từ giờ trở đi hãy thể hiện bản lĩnh của mình, ngẩng đầu ưỡn ngực mà làm người.”
Khi Trịnh Tây Dã nói, ánh mắt anh lại rơi xuống khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái trước mặt anh.
Anh nhìn cô chằm chằm với đôi mắt đen sâu thẳm, nói: “Bây giờ, hãy trả lời tên em là gì một lần nữa.”
Hứa Phương Phỉ âm thầm hít một hơi thật sâu, vẻ mặt kiên định nhìn anh, lớn tiếng nhất trả lời: “Báo cáo Trịnh đội! Tôi tên Hứa Phương Phỉ! Hứa trong hứa cửu, Phương Phỉ trong tháng tư nhân gian đầy hương thơm!”
Sau khi hô lên một tiếng, tràn đầy năng lượng, rung chuyển trời đất, quỷ thần khiếp sợ. Lấy đội ngũ của Hứa Phương Phỉ làm trung tâm, bán kính năm dặm trở nên im lặng.
Ngay cả đội ngũ của các khoa khác cũng lặng lẽ nhìn nghiêng, lén lút nhìn về phía này.
Đây là lần đầu tiên trong đời Hứa Phương Phỉ rực rỡ như vậy, khuôn mặt trắng như tuyết đỏ bừng ngay lập tức, vượt qua vẻ đẹp thanh tú của hoa lựu.
Gần như trong tiềm thức, cô muốn cúi đầu lần nữa. Sau đó nhớ tới mệnh lệnh “Thủ lĩnh không có lệnh, không được lộn xộn”, liền cứng đờ người, rụt cổ, tiếp tục yên lặng nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt.
Trịnh Tây Dã đứng thẳng, nhìn thẳng vào cô, nhưng vẫn không nói.
Người đàn ông không phát ra âm thanh nào, thậm chí không có bất kỳ biểu cảm nào, nhưng chỉ là đôi mắt tràn đầy tính xâm lược, thẳng thắn, ẩn chứa nghiền ngẫm, như thể dã thú xác định con mồi trên cánh đồng hoang vu, điều này khiến sống lưng của Hứa Phương Phỉ tê dại.
Sau vài giây, cô mím môi, lưng đứng thẳng, giây phút đó dường như kéo dài hàng năm trời.
Ngay khi Hứa Phương Phỉ bị tra tấn đến mức không thể duỗi thẳng người, một giây trước, Trịnh Tây Dã cuối cùng cũng có phản ứng.
Anh lười biếng nhướng mày, nhẹ giọng nói: “Rất tốt.”
Thấy vậy, Hứa Phương Phỉ hoàn toàn mất kiểm soát, lỗ tai như lửa đốt, trong lòng kịch liệt run lên.
Giờ khắc này, cô cuối cùng hoàn toàn xác định đây là 3206 khắc sâu trong trí nhớ của mình ——thời điểm người đàn ông nhướng mày, biểu tình trong ánh mắt vừa buông lỏng lưu manh lại nguy hiểm, cùng với khi trước ấn cô vào trong lòng ngực, hoàn toàn giống hệt nhau.
*
Quân đội quản lý nghiêm khắc, đương nhiên có vô số nội quy của trường quân đội. Để làm cho các tân binh của mình thích nghi với cuộc sống của học viện quân sự càng sớm càng tốt, cán bộ đội Cố Thiếu Phong đã chu đáo chuẩn bị một sổ tay nội quy trường học cho từng học viên mới và phân phát cho họ.
“Sổ tay nội quy trường học này, mọi người, trong vòng ba ngày nhất định phải học thuộc lòng.” Cố Thiếu Phong giơ quyển sổ mẫu trong tay lên, nói: “Tôi nói học thuộc lòng, cũng không phải chỉ bắt các bạn học thuộc những chữ này không, mà là muốn các bạn khắc sâu nội quy trường vào tâm trí mình từng quy tắc, từng điều khoản, những gì các bạn có thể làm và những gì không thể làm, toàn bộ hình thành trong tiềm thức của chính các bạn. Có vấn đề gì không?”
Hứa Phương Phỉ nhéo độ dày của sổ tay, ít nhất 180 trang.
Mọi người đồng thanh: “Không có!”
“Được.” Cố Thiếu Phong hài lòng gật đầu, sau đó cầm chiếc còi trên cổ thổi một cái, ra lệnh: “Tất cả, bên phải làm chuẩn! Quay trái! Đi đều bước.”
Đại quân bắt đầu tiến lên, Hứa Phương Phỉ nắm chặt sổ tay nội quy trường học, nhanh chóng đi theo.
Cả đội nhanh chóng tiến về phía trước vài mét.
Cố Thiếu Phong tiến lên vài bước, nhận ra điều gì đó, quay đầu nhìn sang bên cạnh, cười nói: “Anh Dã, đưa những tân binh này về ký túc xá, có em canh chừng là được. Anh trở về nghỉ ngơi đi.”
“Dù sao cũng rảnh rỗi không có việc khác làm.” Trịnh Tây Dã không chút để ý, “Lâu rồi không trở lại trường cũ, đến ký túc xá học viên một vòng, nhìn lại tuổi trẻ.”
Cố Thiếu Phong kém Trịnh Tây Dã hai tuổi, cả hai đều là học viên hàng đầu tốt nghiệp trường Công nghiệp Quân sự Vân Thành, hai người học cùng trường nhưng khác chuyên ngành.
Trịnh Tây Dã khi còn đi học danh xứng với tên tuổi của anh, chiến vương toàn năng uy danh lan rộng khắp toàn quân đội. Cố Thiếu Phong với tư cách là đàn em, vẫn luôn sùng bái đối với vị đàn anh tuổi trẻ tài cao chiến công hiển hách này.
Là lực lượng trẻ tuổi bảo vệ Tổ quốc, tất cả học viên Học viện Quân sự khoá trước đều được giao trực tiếp công tác trong quân đội sau khi tốt nghiệp. Cố Thiếu Phong ở lại trường sau khi tốt nghiệp, Trịnh Tây Dã với năng lực cá nhân xuất sắc đã được đội đặc chủng Lang Nha đặc biệt tuyển dụng, từ đó mấy năm, hai người họ không có tiếp xúc với nhau.
Lần này đột nhiên trở thành đồng đội với thần tượng khi còn niên thiếu của mình, Cố Thiếu Phong trong lòng vô cùng vui vẻ, đừng nói là hưng phấn cỡ nào.
Cố Thiếu Phong đi bên cạnh Trịnh Tây Dã, phấn khích đến mức không thể ngắt trò chuyện: “Anh Dã, lúc trước anh vẫn luôn ở Lang Nha. Vì sao năm nay anh lại đột nhiên đến hậu phương của chúng ta?”
“Hai năm trước tôi làm nhiệm vụ, lần đó bị thương.” Trịnh Tây Dã thuật lại ngắn gọn tất cả quá khứ, tất cả những trải nghiệm với giọng điệu thoải mái và phóng khoáng, “Cấp trên đau lòng cho tôi, phái tôi đi làm một số công việc nhẹ nhàng, coi như một kỳ nghỉ.”
“Thì ra là như vậy.” Cố Thiếu Phong nghĩ nghĩ, gật đầu, “Cũng tốt. So với Lang Nha của anh, công việc bên này của chúng ta thực sự thoải mái hơn nhiều. Những ngày này, anh không cần nghĩ hay không động vào cái gì, chỉ cần thư giãn thể xác và tinh thần, tận hưởng vườn trường.”
Trịnh Tây Dã nghe Cố Thiếu Phong lảm nhảm trong khi đi bộ, liếc nhìn anh ta, không mặn không nhạt nói: “Trước đây không nhìn ra, tiểu tử cậu nói nhiều thật.”
“Ha ha, anh Dã, nói thật không dám giấu, tính tình em rộng rãi.” Cố Thiếu Phong thay đổi vẻ nghiêm túc trước đó trước mặt các học viên, vui vẻ cười toe toét, “Nhưng anh cũng biết mà, công việc chỉ huy binh lính quá nhẹ nhàng, sẽ không ai sợ anh, nên em phải giả làm dáng vẻ hung thần ác sát. Sau khi chúng ta thân thiết lâu ngày anh sẽ biết, tiểu Cố em ấy, nhất định là hạt dẻ cười của anh.”
Trịnh Tây Dã: “.”
“À đúng rồi.” Lúc này, Cố Thiếu Phong nhìn Trịnh Tây Dã một vòng, khẽ cau mày, đột nhiên trở nên rất quan tâm: “Anh Dã, anh nói anh bị thương, bị thương ở đâu? Có nghiêm trọng không? Có tiện cho em nhìn một chút không?”
Trịnh Tây Dã lại liếc nhìn Cố Thiếu Phong. Hai giây sau, anh vô cảm hỏi: “Cậu có bạn gái chưa?”
“Bạn gái?” Cố Thiếu Phong không ngờ thần tượng lại quan tâm đến đời sống riêng tư của mình, anh ta giật mình, sau đó ánh mắt sáng lên vẻ hạnh phúc, “Có ạ.”
Trịnh Tây Dã bình tĩnh gật đầu, “Vậy thì tốt.”
Cố Thiếu Phong ngơ ngác gãi đầu: “Tốt cái gì?”
Trịnh Tây Dã không trả lời anh ta. Tiếp tục một mình mình đi về phía trước.
Đầu Cố Thiếu Phong mờ mịt, hoang mang khó hiểu. Sau khi đi dạo với Trịnh Tây Dã một lúc, không thể không muốn giao tiếp nhiều hơn với thần tượng, lại chuyển chủ đề, nói: “Anh Dã, đây là lần đầu tiên anh trở lại trường lãnh đạo học viên, có thể không rõ nội dung công việc ở đây lắm, nào. Để em nói ngắn gọn với anh.”
“Việc quản lý hiện tại của các học viện quân sự nói chung giống như khi chúng ta còn đi học, một đại đội có một cán bộ đội và một huấn luyện viên.” Cố Thiếu Phong khoa tay múa chân giơ một bàn tay, gập xuống ngón trỏ, “Cán bộ đội sẽ quản lý cuộc sống và sinh hoạt hàng ngày của học viên, nói đơn giản, nếu như những tiểu tân binh này gặp phải vấn đề ăn uống hay linh tinh, đều sẽ tìm đến cán bộ đội.”
Lại gập ngón tay giữa xuống, tiếp tục: “Còn huấn luyện viên thường chịu trách nhiệm giáo dục tư tưởng. Nói chung, công việc trực tiếp thường ít hơn cán bộ đội.”
Trịnh Tây Dã: “Cái này tôi biết.”
Nói xong, anh vô cảm cụp mắt xuống, suy nghĩ một hồi mới nói: “Vậy đội trưởng Cố cậu rất vất vả.”
Fan boy Cố Thiếu Phong phát tác, khi anh ta nghe thấy những lời này, não anh ta sẽ tự động giải thích thành thần tượng quan tâm mình. Anh ta rất cảm động, vội vàng xua tay, “Không không không, không vất vả. Làm cán bộ đội, chỉ là công việc của em, vì nước phục vụ, không có lý do gì phải mệt.”
Trịnh Tây Dã nói, “Như vậy, chúng ta hãy phân chia công việc một lần nữa.”
“Hả?” Cố Thiếu Phong sửng sốt một lúc, sau đó gật đầu: “Phân chia công việc lại cũng được. Anh Dã, anh định thế nào?”
Trịnh Tây Dã: “Ví dụ như cậu quản lý nam sinh, tôi quản lý nữ sinh.”
Cố Thiếu Phong: “Hả?”
Trịnh Tây Dã nhẹ nhàng nói: “Không được?”
Cố Thiếu Phong ngẩn ra, vẻ mặt như là bị sặc nước bọt, khó khăn gật gật đầu, “… Được thì được. Nhưng mà…”
“Làm việc trước đi.” Trịnh Tây Dã nhìn đội ngũ đã tiến vào khu sinh hoạt, thản nhiên vỗ vai Cố Thiếu Phong, “Chúng ta bàn cách phân chia sau.” Nói xong, anh để lại Cố Thiếu Phong với vẻ mặt chết máy, cất bước đi lên.
Fan boy gãi đầu ngơ ngác.
Thầm nghĩ được thì được đấy, nhưng thần tượng ơi, đại đội chúng ta con mẹ nó không phải chỉ có một nữ sinh hay sao?
*
Học sinh mới tốt nghiệp cấp ba tham gia kỳ thi đại học để vào trường quân đội có quy chế nghĩa vụ quân sự, tuổi quân sự của họ sẽ được tính từ thời điểm họ nhập học. Trong bối cảnh đó, thông tin cá nhân của học viên đương nhiên cần được bảo mật tuyệt đối, không thể xuất hiện trên Internet.
Do nhiều yếu tố, giữa Công nghiệp Quân sự Vân Thành và các trường cao đẳng đại học địa phương có sự khác nhau một chút.
Các trường cao đẳng và đại học địa phương, sinh viên năm nhất thường có thể tự kiểm tra số thẻ sinh viên của mình, thông tin ký túc xá và bạn cùng phòng trước trên trang web chính thức của trường, nhưng sinh viên quân sự thì không thể.
Họ sẽ chỉ được thông báo về nội dung có liên quan sau khi đăng ký.
Lúc này, mặt trời sắp lặn, mặt trời lặn treo ở chân trời. Nơi đội Hứa Phương Phỉ ở đang đứng là trong khu ký túc xá sinh viên, xếp hàng theo từng đợt và trật tự để kiểm tra thông tin ký túc xá của chính mình trên bảng thông báo.
Giáo viên hướng dẫn quy định rõ phải tra cứu từng cột và ghi nhớ thông tin riêng, thời gian chỉ có 30 giây.
Các nam sinh cao lớn lần lượt xung phong dẫn đầu, từng người từng người. Hứa Phương Phỉ chú ý đến rất nhiều người sau khi quay trở lại đội đều gãi đầu gãi tai, trên mặt lộ ra vẻ đau khổ.
Hứa Phương Phỉ là người cuối cùng xem.
Lúc đầu cô khó hiểu trước phản ứng kỳ lạ của các nam sinh, cho đến khi cô thực sự đối mặt với bảng thông báo, nhận ra rằng để tìm ra chính xác mình từ một số lượng lớn tên trong vòng 30 giây thực sự không phải là một nhiệm vụ dễ dàng.
Cô cau mày, vội vàng lướt qua ba cột tên đầu tiên, suy nghĩ một chút, cô phát hiện những cái tên này được sắp xếp rất có quy luật. Chẳng mấy chốc, cô đã tìm ra chính xác số phòng và tòa ký túc xá của mình.
Phòng 307, tầng 3, toà 5.
Sau khi ghi nhớ xong, cô trở lại đội với vẻ mặt bình thường.
Ở phía trước đội ngũ, Trịnh Tây Dã nghiêm mặt nhìn mọi người, hỏi: “Đã tìm được số phòng ký túc xá của mình chưa?”
Khi giọng nói rơi xuống, đội ngũ im lặng, vài giây cũng không ai nói chuyện.
Trịnh Tây Dã lại nói: “Ai tìm được thì giơ tay lên.”
Lác đác vài cánh tay ngập ngừng giơ lên.
Trịnh Tây Dã liếc nhìn từng học sinh giơ tay lên, sau đó hơi ngưng lại, cuối cùng dừng lại trên thân ảnh nhỏ nhắn.
Một lúc sau, anh gọi một cái tên: “Hứa Phương Phỉ.”
“Có!” Hứa Phương Phỉ lớn tiếng đáp lại.
Trịnh Tây Dã: “Ra khỏi hàng.”
Hứa Phương Phỉ: “…” Có phản đối cũng không tốt, cô lẳng lặng đi tới vị trí trung tâm của hàng trước, đứng yên tại chỗ.
“Nào, cô gái nhỏ.” Trịnh Tây Dã chậm rãi bước sang bên cạnh hai bước, đôi mắt liếc nhìn những nam sinh cao lớn và vạm vỡ, giọng điệu nhàn nhạt mà bình tĩnh, “Chia sẻ với mọi người có mặt ở đây, làm thế nào trong 30 giây em tìm được thông tin của mình.”
Sau khi nghe những lời này, mặt Hứa Phương Phỉ hơi nóng lên, cô có chút xấu hổ, nhưng vẫn lấy hết can đảm và nói to với cả đội: “Báo cáo Trịnh đội! Hầu hết các tên được sắp xếp theo hai cách, số lượng nét bút trong tên hoặc chữ cái đầu của họ, trên bảng thông báo, tên được sắp xếp theo số nét bút của họ, theo thứ tự sắp xếp này, rất nhanh có thể tìm thấy họ của mình, rồi tìm thấy tên mình.”
“Rất tốt.” Trịnh Tây Dã khẽ câu môi, “Trở về hàng đi.”
Hứa Phương Phỉ quay trở lại, đi ngang qua một nhóm nam sinh cao lớn, cô mơ hồ nghe thấy họ hạ giọng, nghị luận sôi nổi.
“Chỉ là tìm số tòa nhà ký túc xá thôi, ai còn chú ý tên được sắp xếp như thế nào, huấn luyện viên không phải hố chúng ta sao.”
“Đầu óc nữ sinh này thật tinh tế, kỹ năng quan sát cũng mạnh nữa.”
“Cô gái này tên là Hứa Phương Phỉ hả?”
“Nghe nói là nữ sinh duy nhất trong chuyên ngành của chúng ta, một nhành hồng giữa bụi cây xanh.”
“Cô ấy thật xinh đẹp…”
…
Hứa Phương Phỉ từ nhỏ đã không thích bị chú ý, cô vừa lúng túng vừa xấu hổ, vội vàng trở về vị trí của mình.
Vài phút sau, mọi người tìm kiếm tên theo phương pháp mà Hứa Phương Phỉ chia sẻ, quả nhiên rất nhanh liền có kết quả.
“Được rồi, lần này hẳn đều đã nhớ rõ.” Cố Thiếu Phong hắng giọng, thổi còi, nói, “Chín mươi phần trăm đại đội của chúng ta sống ở tòa số 7, bây giờ tôi sẽ dẫn các bạn đến đó. Tất cả ký túc xá của học viên đều ở tòa số 7, quay phải, đi đều bước!”
Đám đông chỉnh tề đi theo cán bộ.
Hứa Phương Phỉ chớp chớp đôi mắt to, hoàn toàn chết lặng.
…??
Đợi, đợi đã!
Đội trưởng Cố ơi, người không sống ở tòa số 7 thì làm sao!
Bị bỏ lại tại chỗ, Hứa Phương Phỉ xấu hổ nhìn bóng lưng mọi người, ngập ngừng không nói nên lời, rối loạn trong gió.
Cuối cùng, huấn luyện viên nhìn một bóng người nhỏ bé lẻ loi gầy gò, dù bận vẫn ung dung nhìn chằm chằm một lúc, chân dài bước đến.
Trịnh Tây Dã: “Người còn lại, tất cả, nghỉ, nghiêm.”
Hứa Phương Phỉ: “.”
Khi hành quân chiến đấu, cho dù trận chiến chỉ có một người lính vẫn không thể lùi bước, một người lính chính là một đội. Hứa Phương Phỉ suy tư, khuôn mặt ủ rũ, đôi mắt cụp xuống, nghiêm túc nghỉ, lại nghiêm túc đứng nghiêm.
“Quay phải.” Trịnh Tây Dã ra lệnh, “Theo tôi đến tòa nhà số 5.”
Khi gặp lại 3206, đầu Hứa Phương Phỉ bối rối và kinh ngạc đan xen, một bụng lời nói đầy ở cổ họng, nhưng cô không tìm thấy cơ hội để nói. Nhìn thấy giờ phút này chỉ còn lại có cô và anh, thậm chí đầu ngón tay cô đều có chút không tự chủ được run lên.
Cô có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi anh.
Muốn hỏi anh đã đi đâu, chuyện gì đã xảy ra một năm trời. Tự hỏi tại sao anh đột nhiên trở thành một sĩ quan. Muốn hỏi anh tại sao có thể ủy thác Giang Tự đưa vé máy bay cho cô đến Phong Thành, nhưng anh vẫn chưa từng quay lại Lăng Thành tìm cô, thậm chí còn không liên lạc với cô…
Nhưng nhìn lại Trịnh Tây Dã.
Đôi mắt của anh không dao động, khuôn mặt thực sự còn lạnh hơn gấp ba lần bộ quân trang của anh. Như thể anh chưa từng quen biết cô trước đây, thực sự chỉ coi cô như một tân binh khi gặp cô lần đầu tiên.
Một tia mất mát từ đáy lòng dâng lên, giống như nước chua của quả cam xanh bị rạch tràn ra ngoài, nghẹn đến mức Hứa Phương Phỉ thấy đắng miệng.
Cô chỉ biết nuốt mọi lời nói và cảm xúc vào trong, làm một quân nhân tốt, ngoan ngoãn tuân lệnh cấp trên, đi sau bóng lưng quân trang cao lớn thẳng tắp, lặng lẽ đi đều bước.
Tuy nhiên, tại thời điểm này.
Huấn luyện viên vốn lãnh đạm, nhưng đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn cô, thản nhiên nói: “Từ nay về sau nhớ kỹ, khi đi bộ bên trong trường quân đội, nhiều hơn ba người phải hành quân theo hàng, dưới ba người phải hành quân song song.”
Hứa Phương Phỉ nhất thời không có phản ứng, không hiểu ý của anh, chỉ nói: “Ồ.”
“Ồ cái gì. Tôi bảo em đến bên cạnh tôi.”
“…Vâng.” Hứa Phương Phỉ hoàn hồn. Cô cụp mắt bước đến bên anh, cùng anh đi song song.
Song song đi hai bước, người đàn ông bên cạnh lại lên tiếng, lần này âm lượng cực thấp, trầm thấp, có chút khàn khàn gợi cảm, chỉ có cô mới có thể nghe được.
“Bé con.”
Nghe thấy thanh âm thân thiết quen thuộc này, tim cô chợt thắt lại, lòng bàn tay cũng ngứa ngáy. Vô thức nhẹ nhàng đáp lại anh: “Vâng?”
Trịnh Tây Dã nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ ngày đêm mong nhớ đó, có trời mới biết, anh cần phải dùng hết sức lực mới có thể chống lại được thôi thúc muốn lôi bé con này đến, hung hăng xúc động nuốt sống vào bụng.
Ngón trỏ rũ ở bên cạnh nhảy lên vài cái, năm ngón tay Trịnh Tây Dã nắm lại thành nắm đấm, cuối cùng thấp giọng hỏi: “Những ngày này, em có nhớ tôi không?”