• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Con sứa hôm qua đâu?”

Bạch Tiểu Nhung ăn sáng xong xuôi, cùng Thuần Vu Yến khảo sát thực địa, tới chỗ thiên thạch hôm qua rơi xuống. Không có nóng giống như hôm qua, cũng không chói mắt, giống như nó chỉ là một cục đá to bình thường không có gì đặc biệt.

Cậu cũng có thắc mắc, nếu loài người đều hôn mê hết rồi, nó còn truyền đạo cho ai nghe, thì hệ thống nhảy ra vừa khinh chỉ số thông minh của cậu vừa trả lời.

“Tất nhiên là phải làm trong lúc không ai biết rồi. Lỡ thí luyện giả không đồng ý kế hoạch diệt Chủ Thần, rồi biết nguyên nhân gây tận thế là ổng tự biên tự diễn. Ai sẽ nhận giặc làm cha, vì Ngũ Thần bán mạng?”

Chỉ có một số ít người có nhân cách vặn vẹo mới mong giết chóc, hủy diệt thế giới.

Hiểu rồi, ép mua ép bán trong lúc con người không hề hay biết, đào tạo bọn họ thành công cụ người, cho dù không đồng ý thì cũng phải chịu thôi, thức tỉnh dị năng cả rồi, đâu ai muốn trả lại nữa. Gia súc được cho ăn ngon, đâu biết rằng nó sắp lên dĩa.

Quan trọng là con sứa truyền bá radio không thấy đâu. Chẳng lẽ nó chết héo rồi?

“Con ăn rồi í, vị hơi chát nhưng mà bổ lắm.” Bạch Thỏ dừng trên đầu vai cậu, uốn éo vài cái.

Bạch Tiểu Nhung nao nao: “??” Ăn sứ giả của người ta như vậy, không sao chứ?

Thuần Vu Yến xoa cằm: “Nếu nó bổ như vậy, bố dắt con đi ăn.” Chỉ cần tra vệ tinh một chút là sẽ biết được vị trí của mấy tảng thiên thạch khác ở đâu liền.

Bạch Thỏ còn chưa đã thèm, lập tức nói: “Ăn ăn, quệt thêm miếng wasabi là bá cháy luôn!”



Hắn liền lên lịch dắt con trai đi ăn hải sản: “Vậy chốt sáng mai đi.” Nạp Lan Hồng và Hà Thanh Trúc còn bất tỉnh ở nhà, lỡ một trong hai người thành zombie đều không phải chuyện tốt, vẫn là canh chừng.

Bạch Tiểu Nhung: “…” Tôi là ai, đây là đâu? Không sợ ông Thần gì đó ghim hả?

Hệ thống đột ngột ra tiếng: [Cũng không hẳn là xấu đâu. Ăn sứ giả của ổng, sẽ làm ổng yếu bớt.]

Cậu lập tức về phe hai cha con: [Yếu bớt? Yếu bao nhiêu?]

Ruồi so sánh: [Chín con trâu mất hai sợi lông.]

“…” Là yếu bớt chưa?

Cạch cạch!

Thuần Vu Yến gõ nhẹ vào thiên thạch, so với hôm qua nhìn không rõ do bị cảm trở, như một cục đá không có gì đặc biệt.

Bạch Tiểu Nhung cũng ngồi xổm xuống: “Nó khác với thiên thạch mà em biết.” Nếu bị rớt xuống từ không gian, sẽ có màu nâu thẫm chứ không phải màu trắng.

Thuần Vu Yến máu nghiên cứu nổi lên: “Em thu vào đi, đến lúc đó lại nghiên cứu.”

Cậu thu vào trong không gian, không gian lập tức có phản ứng không bình thường, nhưng chỉ lướt qua như gió nhẹ, không rõ ràng lắm nên cậu không lưu ý.



“Vậy bây giờ chúng ta làm gì?” Cách tận thế, chỉ còn 2 ngày. Có quá nhiều thứ để suy nghĩ, làm cậu lấn cấn.

Thuần Vu Yến suy nghĩ: “Về nhà trước, anh có một phòng thí nghiệm bí mật. Em dọn vào không gian luôn đi.”

Bạch Tiểu Nhung ngồi xuống yên sau xe đạp, nắm góc áo hắn: “Anh muốn làm thí nghiệm gì sao?”

Hắn cầm lái ổn định, nhịp nhàng: “Anh muốn thử xem, có thể nghiên cứu ra vắc xin phòng bệnh zombie không.” Mặc dù hắn chưa thấy tang thi dạng người nào.

Cậu bất ngờ, Thuần Vu Yến vậy mà lại có suy nghĩ như vậy, hắn lúc nào cũng tỏ ra thờ ơ với mọi người vậy mà.

Hắn trả lời, câu trả lời đơn giản tới nỗi giản dị: “Anh còn muốn cùng em đi du lịch, đi hẹn hò. Nếu thế giới cứ như vậy, chẳng phải chúng ta, không thể yêu đương bình thường hay sao?”

Bọn họ có tình cảm với nhau, nhưng không muốn thừa nhận thành đôi là bởi vì, một trong hai nếu ai rời đi trước, người còn lại sẽ khốn khổ chết mất.

Không ai dám hứa hẹn chuyện sau này, kể cả Thuần Vu Yến cũng lo sợ bất an. Hắn mà có mệnh hệ gì, chẳng phải cậu sẽ làm góa phụ cả đời hay sao.

“…” Bạch Tiểu Nhung đôi khi lạc quan vô tư nhung cũng không sâu sắc bằng hắn, cậu nghĩ chỉ cần ở bên nhau thôi là ổn thì hắn đã nghĩ tới chuyện đi nhận nuôi vài đứa rồi. Có cần phải nghĩ xa lắc tới vậy không.

Vì cậu không phải người ở thế giới này nên không có suy nghĩ cứu vớt thế giới, dù hệ thống có khuyến khích thế nào.

Nhưng bây giờ, cậu đổi ý rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK