“ Tĩnh dưỡng thêm mấy hôm nữa đi, chờ khi nào anh ba em nói tình trạng của em ổn định, anh sẽ dẫn em ra ngoài giải sầu.
Nhưng em nhất định phải kiềm chế bản thân, đừng có gặp người lạ là sợ.
Em chỉ cần ở bên cạnh anh, tin tưởng anh, anh sẽ bảo vệ em, em không cần phải sợ bất cứ ai, biết chưa? ”
Vương Tuyết Băng hơi do dự và thấp thỏm, nhưng lại ngóng trông gật đầu: “ Vâng.”
Triệu Hàn Dương cười nhẹ, vuốt tóc cô.
Lúc Triệu Hàn Dương rời khỏi phòng ngủ thì Vương Tuyết Băng lại ôm lấy iPad Vàng Ưng đưa cho xem mấy bộ phim và video trong iPad, lướt tới lướt lui, cái gì cũng tò mò.
Anh nghỉ phép ở nhà với Vương Tuyết Băng, dù mặc quần áo ở nhà nhưng vẫn không mất đi khí chất đẹp trai lạnh lùng.
Vương Tuyết Băng tiện tay nhấp vào một chỗ trên iPad, đó là thanh lịch sử xem video.
Sau khi mở ra, cô nhận thấy bên trong có rất nhiều thứ trước đây đã từng xem.
Cô tùy ý kéo xuống dưới liên tục trong ấn tượng không sâu của mình.
Đến khi kéo tới một lịch sử rất lâu trước đây, trông thấy một video có tên Vương Tuyết Băng, cô bèn tò mò nhấp vào.
Đó là đoạn clip phỏng vấn sau khi cô được đánh giá là nữ doanh nhân người Hoa của Nam Kinh lấn sang mở rộng quy mô công ty giải trí sang nước ngoài.
Người trong video chính là cô, ngồi trong phòng phỏng vấn, mặc trang phục công sở vừa xinh đẹp lão luyện lại rất có khí chất, bình thản đối thoại với người dẫn chương trình bằng tiếng Anh.
Vương Tuyết Băng chợt phát hiện mình có thể nghe hiểu được tiếng Anh, thậm chí còn có thể nghe hiểu hết tất cả nội dung trong cuộc phỏng vấn này.
Nữ doanh nhân người Hoa của Nam Kinh, lịch sử gầy dựng nên cả tập đoàn công ty giải trí XB, từng cái nhăn mày, từng nụ cười vừa như phong tình lại vừa xa cách của Vương Tuyết Băng trong clip đều toát lên sự tự tin của người đứng đầu công ty, tất cả đều khiến
Vương Tuyết Băng cảm thấy vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Nữ Tổng tài trẻ tuổi của Tập đoàn giải trí XB ư?
Đây là cô sao?
Đoạn clip phỏng vấn kéo dài hơn nửa tiếng đồng hồ, Vương Tuyết Băng xem hơn bốn mươi phút thì mới để iPad xuống.
Cô giơ tay đập cái đầu hơi đau một cái, phát hiện đầu mình đau như muốn nứt ra.
Cô lập tức giơ hai tay ôm lấy đầu, đè chặt lấy.
Các hình ảnh chồng chéo hiện lên trong đầu, Los Angeles, Thái Lan, Itali, Nam Kinh…
Khắp mọi nơi…
Từng hình ảnh khiến cô vừa quen thuộc vừa xa lạ cứ liên tục xoay tròn trước mắt.
****
Triệu Hàn Dương bước xuống cầu thang.
Ba mẹ Triệu và Triệu Hàn Lâm vẫn chưa có ý định rời khỏi, vừa quay đầu đã thấy anh xuống tới.
Khí chất quạnh quẽ, bước chân trầm ổn càng làm nổi bật thời khắc yên tĩnh vừa rồi ở phòng khách tầng một.
Triệu Hàn Dương im lặng nhìn hai người kia: “ Ba người vẫn chưa đi à? Có lời gì chưa nhắn nhủ sao? ”
Ba Triệu thở dài: “ Ba chỉ đang nghĩ, giờ con bé Tiểu Tuyết bệnh thế này, lại chỉ chấp nhận một mình con, người làm cha chồng như ba hai năm rồi cuối cùng vẫn là kẻ thất bại.”
Triệu Hàn Dương không nói xen vào, chỉ nói: “ Chị Đinh, gọi người chuẩn bị bữa tối đi. Tôi thấy Chủ tịch Triệu và cậu Triệu Hàn Lâm đây hiếm khi có ý định trò chuyện. Chi bằng để bọn họ ngồi xuống từ từ trò chuyện vậy.”
“ Không cần, con nhớ chăm sóc Tiểu Tuyết cho thật tốt đi, có gì cần giúp cứ đến tìm ba. Nhà họ Triệu chúng ta có dùng hết khả năng cũng sẽ giúp đỡ.” Sắc mặt của ba mẹ Triệu hơi sa sầm, có lẽ là vì vừa rồi thấy Vương Tuyết Băng bài xích và sợ hãi mình, lúc này có nói thêm gì cũng vô ích. Hơn nữa hai ông bà cũng có ý định cải thiện tình cảm với Triệu Hàn Dương, nhưng nhìn thấy ý định của anh họ chỉ lẳng lặng rời khỏi.
Hy vọng khi Vương Tuyết Băng hồi phục, cô sẽ giúp họ hàn gắn mối quan hệ hiện tại.
Triệu Hàn Dương nheo mắt, không nói không rằng.
Triệu Hàn Dương lạnh nhạt nhìn người rời khỏi Ngự Viên, sau đó xoay người đi lên tầng.
*****
Trong phòng ngủ, Vương Tuyết Băng đang nằm nhoài trên giường, cảm giác nhức đầu vừa rồi đã qua đi, đang tiếp tục xem đoạn clip Vương Tuyết Băng được phỏng vấn với vẻ mặt đầy khó hiểu.
Cô quan sát giọng nói và vẻ mặt của mình trong video, thỉnh thoảng làm theo từng biểu cảm nét mặt.
Triệu Hàn Dương chỉ nghe thấy âm thanh phát ra từ iPad, đoán là cô đang xem gì đó, nên đứng ngoài cửa chăm chú nhìn cô một lát.
Sau khi chắc chắn cô chỉ đang xem mình trước kia, với lại cũng không có gì đáng ngại, lúc này anh mới trở về phòng sách.
Chỉ là trước khi về phòng sách, anh đã dặn người giúp việc trông nom cô bên ngoài cửa phòng ngủ.
Trong phòng sách.
Màn hình cuộc họp video kết thúc cách đây không lâu đã mất tín hiệu, Triệu Hàn Dương tiện tay khép laptop lại.
Anh vừa khép laptop vừa gọi điện thoại, giọng nói rõ ràng và lãnh đạm: “ Niêm phong đường dây buôn bán vũ khí ngầm kia lại, sau này không sử dụng những người có liên quan đến chúng ta ở con đường này nữa, cắt đứt hoàn toàn cho tôi, giao bộ phận quan trọng kia cho đám người tổ chức Tuyết Ưng hội đi.”
Người bên kia nghe được giọng anh, thái độ rất cung kính và khách sáo: “ Thần Chết, sau này anh định không dây dưa gì với đám thương nhân giao dịch vũ khí ngầm nữa sao?”
“ Nhiều năm qua tôi cũng không tham gia, chẳng qua là tôi biết nguồn gốc của những đường dây này mà thôi. Cậu thấy tôi giống như có ý định giữ lại lắm hả? ”
“ À…” Người bên kia hơi bất ngờ: “Vậy là anh… thật sự muốn ủy quyền sao? ”
Triệu Hàn Dương thản nhiên nói: “ Cứ làm theo lời tôi đi, tôi sẽ không để các người có bất kỳ tổn thất nào. Đừng kéo dài, hãy liên hệ với Thừa Quân, cậu ta sẽ phái người tới, người của Tuyết Ưng hội sẽ biết nên làm thế nào.”
“ Nhưng… nhưng nhiều năm qua chúng tôi luôn tin tưởng anh, bất kể thế nào anh cũng sẽ không bán đứng chúng tôi. Bây giờ nếu giao lại hết những chuyện này vào tay chúng tôi, khó đảm bảo sau này chúng tôi sẽ không…”
Triệu Hàn Dương cười nhạt: “ Chắc là cậu cũng không hi vọng ngày nào đó tôi thật sự mất kiên nhẫn mà bán các cậu đi nhỉ? ”
“… Được rồi được rồi, tôi đã hiểu, tôi sẽ đi làm ngay.”
Tắt máy, Triệu Hàn Dương lại bấm gọi cho số khác.