" Bé con, nếu việc công ty nhìu quá thì con bảo thằng nhóc Tử Nhân giúp con quản lý công ty đi. Còn con quay về đây mẹ sẽ chăm sóc và tẩm bổ cho con. " Bà Vương lại ôm cô vào lòng, vuốt ve sống lưng cô đề nghị.
Tử Nhân là anh em song sinh với Tử Tâm, dù là anh em song sinh nhưng người anh Hai Tử Nhân này lại rất tài năng, lĩnh vực IT, phần mềm vi tính, hay thiết kế thời trang anh đều nổi bật và rất nổi tiếng.
Tiền lời mỗi năm anh kiếm được hơn em gái mình vài chục tỷ, nhờ vậy cả hai anh em đều có tiếng nói chung ở trong giới truyền thông này, và chưa có ai có thể vượt mặt qua hai anh em cô.
Những lời mà bà nói đều được anh nghe được, với lại anh cũng không bất ngờ lắm với thái độ trọng nữ khinh nam của mẹ mình, chỉ oai oán nói: " Mẹ,sao mẹ lại đối xử với con như thế hả? Dù sao hai anh em của con cũng ở trong giới truyền thông mà sao mẹ chỉ quan tâm mình con bé vậy? "
Bà Vương vừa ôm cô con gái nhỏ vừa liếc mắt nhìn anh, hừ lạnh hai tiếng nói: " Anh là con trai nên biết quan tâm chăm sóc con bé, chứ đừng hở là than vãn. "
Vương Tuyết Băng ở trong lòng bà chỉ cười, cô và anh Hai đã quá quen với cảnh này, cũng không lên tiếng trả lời.
Được một lúc cô mới ngồi dậy, nhìn bà: " Mẹ,con có mua quà cho mẹ và mọi người này. "
" Được được, bé con có mua quà cho mẹ sao? " Bà Vương nghe cô nói liền vui vẻ, nhìn cô đầy lấp lánh.
Anh Hai Vương Tử Nhân và cô nhìn nhau bật cười, mẹ của họ quả thật rất trẻ con, nói rồi cô đưa cho bà ba túi xách.
Bà cầm lấy liền vui vẻ mở ra, bên trong là đầm mô phỏng sườn sám màu xanh dương với họa tiết vải ren mỏng nằm ở cánh tay, túi thứ hai trăm trâm cài tóc có dây tua dài, chiếc quạt xếp cổ trang cùng mẫu và bộ trang sức đại dương với mặt kim cương 5 cara màu xanh dương làm chủ đạo, cộng thêm đôi giày cao gót 5 phân cùng bộ.
Cô nói rồi đưa tiếp cho anh Hai và những túi khác cô bảo người làm đem về phòng mình, chờ khi nào mọi người có mặt đầy đủ cô sẽ đưa cho họ.
Quà của anh Hai cô cũng rất đơn giản, chỉ là vài chiếc áo sơ mi nam đen cùng với cà vạt,khuy cài áo.
Bà nhìn thấy vậy liền không vui: " Bé con, con nhiều tiền lắm sao mà mua quà cho mấy thằng nhóc thúi đó vậy? "
" Mẹ à, đừng tức giận. " Cô mỉm cười ôm chầm lấy bà làm nũng, vì mỗi lần cô làm nũng là bà sẽ không để ý đến mấy món quà cô đã mua tặng cho bốn ông anh trai.
Vương Tử Nhân chỉ cười, mấy mẹ con họ trò chuyện thêm đôi câu thì cô cũng đã về phòng, bà cũng đã ra ngoài để đi siêu thị cùng với người làm, trước khi đi bà liếc thằng con trai bảo: " Chăm sóc cho bé con của mẹ, nếu con buồn hay không vui thì mi xác định với ta.
Vương Tử Nhân gật đầu, buồn cười vẫn phải trả lời mẹ của anh: " Con biết rồi."
Sau đó anh cũng đã trở về phòng ngủ ở tầng ba nằm cuối dãy hành lang, sau khi lên phòng tắm rửa thì anh cũng đã chợp mắt một lúc.
Gần trưa, bà Vương cùng người làm bắt tay nhau chuẩn bị bữa trưa đầy dinh dưỡng để bồi bổ cho con gái nhỏ của bà.
Trên tầng, Vương Tử Nhân cũng đã thức, anh đi đến trước cửa phòng cô, gỗ cửa theo phép lịch sự, anh đợi một lúc vẫn không nghe thấy tiếng liền mở cửa đi vào bên trong, nhìn quanh phòng vẫn không em gái rồi lại nhìn thấy cửa ban công được anh đã đi đến liền thấy cô đang dựa lưng vào lan can uống rượu giải sầu.
Thật hiếm hoi khi anh thấy được vẻ mặt không vui này của cô, anh đi đến bên cạnh cô, thảng nhiên cầm chai rượu rót ra ly, đưa lên uống vài ngụm lên tiếng: " Nhóc con, vẻ mặt này của em là sao đây? Thất tình à? "
Vương Tuyết Băng đang không vui, lại còn bị ông anh cả nói trúng tim đen liền xụ mặt, liếc mắt nhìn anh: " Anh, anh tốt nhất nên đổi nghề làm thầy bói luôn đi. "
Một câu đơn giản của cô, Vương Tử Nhân biết rằng mình đã đón không sai, nhưng anh thật sự không biết có đã yêu ai và dành tình cảm cho ai.
Nếu là Triệu Hàn Lâm thì không thể, vì họ không hề có tình cảm, với lại cuộc hôn nhân đó lại là hôn ước từ nhỏ.
Sau khi ly hôn,anh cũng đã thấy cô rất bình thường mà, nếu yêu ai thì anh sẽ biết, còn đằng này, cô không nói không rằng mà lại thất tình là chuyện không khoa học chút nào.
" Nào, nói cho anh Hai nghe em đã yêu ai? Đã để ý đến ai mà giờ lại thất tình? " Vương Tử Nhân nhìn cô hỏi.
Vương Tuyết Băng chỉ cười nhạt, nhìn khung cảnh trước mắt mình, đưa ly rượu lên uống vài ngụm, giọng nói nhàn nhạt: " Người này anh cũng quen đó. "
" Hả??? "
Người mà anh quen sao? Là ai vậy? Là thần thánh phương nào có thể làm tan chảy trái tim bằng sắt của em gái anh? Sao anh lại không biết?
Vương Tử Nhân nhìn cô, vẻ mặt hoang mang, giọng nói có chút lớn: " Người mà anh quen sao? "
Cô không trả lời, chỉ đáp lại anh bằng cái gật đầu, đúng là rất quen, nhưng anh dù có quen vẫn vẫn không dám tin là cô thật sự đã yêu người đó.
" Chỉ là bọn em cần thời gian để xem thử đối phương thế nào? Có đủ mạnh mẽ để tiến đến tình yêu của nhau hay không? Người em đang chờ là anh ấy? " Vương Tuyết Băng nói tuy nhẹ nhàng nhưng khóe mắt cay nhòe, nước mắt cũng đã rơi xuống.
Vương Tử Nhân nhìn em gái mình đau lòng như thế anh cũng rất đau, vòng tay ôm chặt vào lòng an ủi: " Khóc đi,anh Hai ở cạnh em. "
Khóc ra đi em sẽ thấy nhẹ lòng hơn, nếu được anh thật sự rất muốn diện kiến người đã làm em anh đau lòng như thế.