Khi tóc Kỷ Nguyễn mọc lại như cũ thì học kỳ mới cũng bắt đầu.
Làm sinh viên năm thứ 2, Kỷ Nguyễn hoàn toàn mất đi quyền ở trọ trong trường, mỗi ngày đều được Cố Tu Nghĩa đưa đón đi học, còn nhét vào tay túi tình yêu, bên trong có đầy đủ bình nước, khăn ướt và kẹo ngọt.
Những hành động này khiến Kỷ Nguyễn không khỏi sinh ra ảo giác, Cố Tu Nghĩa không phải người yêu cậu mà là phụ huynh cậu, nơi cậu đi cũng không phải đại học mà là nhà trẻ.
Vì muốn có thể tận hưởng trọn vẹn kỳ nghỉ quốc khánh với Kỷ Nguyễn, Cố Tu Nghĩa bèn tăng ca làm thêm giờ, chỉ có thể để tài xế chở Kỷ Nguyễn về nhà.
Khi Cố Tu Nghĩa về đến nhà đã là hơn 8 giờ tối, hắn chào hỏi dì Triệu, cởi áo khoác, rửa tay, sau đó liền đi lên tầng tìm Kỷ Nguyễn.
Cửa phòng không đóng, ánh sáng ấm áp len qua khe cửa hắt ra ngoài hành lang.
Cố Tu Nghĩa đẩy cửa ra, thấy Kỷ Nguyễn đang ngồi xếp bằng trên giường, trước mặt là một chiếc bàn nhỏ, bên trên đặt một đĩa thủy tinh đựng anh đào, từng viên từng viên rơi vào trong miệng cậu.
Nhìn cậu có vẻ thất thần, TV vẫn đang phát, nhưng lại không mở tiếng, ánh mắt không có tiêu cự nhìn chằm chằm quảng cáo chạy trên TV, ngay cả động tác ăn anh đào cũng vô cùng máy móc.
"Kỷ Nguyễn?" Cố Tu Nghĩa đi tới ngồi bên mép giường, sờ lên tai Kỷ Nguyễn, rõ ràng đang mang tai nghe: "Nghĩ cái gì mà thất thần như vậy?"
Vẻ mặt Kỷ Nguyễn có chút uể oải, bò vào trong lồng ngực Cố Tu Nghĩa mà không nói lời nào.
Cố Tu Nghĩa ôm lấy eo cậu, thuận thế kéo cậu ngồi lên đùi mình, hỏi nhỏ: "Thấy khó chịu sao? Hay là gặp chuyện gì?"
Kỷ Nguyễn ngả người xuống, gáy đặt trên khuỷu tay Cố Tu Nghĩa, nương theo động tác, những sợi tóc rũ về phía sau. Tóc cậu được nuôi dưỡng vô cùng tốt, mềm mại đen nhánh, độ dài vừa đủ, nhìn càng thêm ngoan ngoãn.
"Hôm nay anh tự lái xe về sao?" Ngón tay cậu chơi đùa túm lấy cổ áo sơ mi của Cố Tu Nghĩa.
Cố Tu Nghĩa bắt lấy tay Kỷ Nguyễn, nhẹ nhàng hôn lên đầu ngón tay: "Ừm, sao đoán được thế?"
"Không phải đoán," Kỷ Nguyễn lắc đầu: "Lúc em đứng trên ban công chờ anh thì nhìn thấy."
Kỷ Nguyễn đang đợi hắn trở về?
Kỷ Nguyễn nhớ hắn!?
Cố Tu Nghĩa kích động.
Nháy mắt, trong đầu Cố Tu Nghĩa nhảy ra hình ảnh Kỷ Nguyễn ghé bên ban công trông ngóng, cứ như vậy nhìn xuống dưới sân, bóng dáng nho nhỏ chờ đợi, lập tức cảm thấy trái tim như sắp bùng nổ.
"Xin lỗi bé cưng, lần sau anh sẽ về sớm hơn." Hắn cúi đầu hôn lên gương mặt Kỷ Nguyễn.
"Từ từ," Kỷ Nguyễn chắn ngay trước miệng," Nói chính sự trước."
"......"
Cố Tu Nghĩa nửa đường thân mật lại bị đánh gãy, hít sâu một hơi, miễng cưỡng tách ra một chút: "Chuyện gì cơ?"
"Anh nói xem..." Kỷ Nguyễn mở miệng, lại thở dài: "Anh xem, em có nên đi thi bằng lái xe không?"
Cậu thấp thỏm nhìn Cố Tu Nghĩa.
Cố Tu Nghĩa dùng ánh mắt khó hiểu nhìn lại cậu.
Tuy rằng việc lấy bằng lái xe đối với mọi người là chuyện hết sức bình thường, nhưng với hiểu biết của hắn về Kỷ Nguyễn, cậu không có đam mê với xe thể thao như những nam thanh niên khác, mà với xe ô tô nói chung cũng vậy.
So với việc lái xe, cậu càng thích ngồi ở ghế sau ngủ suốt một đường hơn.
Là điều gì khiến cậu đột nhiên thay đổi suy nghĩ như vậy?
Cố Tu Nghĩa cau mày, cẩn thận nghiền ngẫm ý đồ của Kỷ Nguyễn: "Sao lại đột nhiên muốn học lái xe thế?"
Là do hôm nay hắn không đi đón cậu, thấy không vui? Hay là từ nay về sau cũng không muốn hắn đưa đón, muốn tự lực cánh sinh?
Trong lòng Cố Tu Nghĩa khẩn trương, nhất thời cảm thấy có chút rối rắm.
Hắn luôn hy vọng Kỷ Nguyễn có thể ngày càng khỏe mạnh, sống một cuộc sống tự do tùy ý.
Nhưng lại không thể không thừa nhận, sâu trong hắn có những ý nghĩ xấu xa ti tiện.
Hắn hy vọng Kỷ Nguyễn sẽ luôn ỷ lại hắn, cả đời làm bảo bối để hắn yêu thương ôm trọn trong lòng.
Hơn nữa lái xe có nhiều nguy hiểm, lỡ như va đập phải đâu, Kỷ Nguyễn còn là người có nhóm máu hiếm.
"Anh biết không?" Kỷ Nguyễn nhổm dậy từ trong lồng ngực hắn: "Thế mà em lại là người duy nhất trong phòng ký túc xá không có bằng lái!"
Đôi mắt cậu mở lớn, giọng nói cực kỳ nghiêm túc, cứ như đang nói đến chuyện gì kinh thiên đại địa.
Cố Tu Nghĩa giật mình, nhưng trong lòng lại được thả lỏng.
Suy nghĩ của thiếu niên luôn thật đơn thuần, trước nay Kỷ Nguyễn không có những suy nghĩ lòng vòng như Cố Tu Nghĩa, cậu muốn thi bằng lái xe, chỉ nghĩ đơn giản là các bạn học đều có nhưng cậu không có.
Cố Tu Nghĩa duỗi tay nắm lấy eo nhỏ của Kỷ Nguyễn, kéo cậu lại gần.
"Không phải em không trọ ở trường sao, trừ Hàn Tiểu Lâm ra, mấy bọn cùng phòng khác đều ít liên lạc." Kỷ Nguyễn lại rúc vào trong ngực Cố Tu Nghĩa, nói tiếp: "Hôm nay cùng nhau ăn cơm mới biết, không ngờ bọn họ đều đã lấy được bằng lái xe trong kỳ nghỉ hè! Khi đó em còn đang trọc đầu đấy..."
Cậu càng nói càng thêm cảm thán: "Thời gian quả nhiên không đợi người nào, rõ ràng em cảm thấy mình cũng đâu nghỉ bao lâu đâu, kết quả trở về ai ai cũng đã thay đổi, bọn đều là người có giấy chứng nhận (*) hết rồi."
(*) 证人员 /Zhèng rényuán/ (chứng nhân viên): mình không rõ nghĩa từ này, 证 ở đây nghĩa là giấy chứng nhận, bằng cấp, giấy tờ tùy thân.
Cố Tu Nghĩa hôn lên mắt Kỷ Nguyễn, lại xoa vành tai cậu, thời gian qua Kỷ Nguyễn đã nghỉ ngơi rất tốt, làn da trắng như tuyết, đôi môi màu hồng nhạt, cả người tràn ngập hơi thở thanh xuân tươi mới.
Hắn vuốt ve bên hông cậu, nơi đó cũng đã nhiều hơn hai lạng thịt, hắn yêu thích không buông tay, rũ mi che khuất đôi mắt đang tính toán những chuyện tốt sắp tới:
"Chúng ta cũng có giấy chứng nhận, không cần hâm mộ người khác."
Kỷ Nguyễn chưa kịp phản ứng, sửng sốt một chút, rồi sau đó vành tai đỏ lên, hung hăng chọc vào ngực Cố Tu Nghĩa: "Không giống nhau, giấy chứng nhận kết hôn sao có thể so sánh với cái đó!"
Cái tên xấu xa này!
Cố Tu Nghĩa khom người cười lớn, hôn lên môi Kỷ Nguyễn: "Được được, không đùa em nữa, học đi, em bé của chúng ta muốn học gì cũng đều được."
"Thật sao?"
"Đương nhiên, hiện tại bằng hạng C2 thi cũng rất dễ."
Tròng mắt Kỷ Nguyễn xoay chuyển: "C2...... Là xe số tự động phải không?"
"Đúng vậy," Cố Tu Nghĩa nói: "Nghe nói chỉ cần học hơn tháng là có thể qua."
"Nhưng em muốn học số sàn cơ," Vẻ mặt Kỷ Nguyễn nghiêm túc: "Không phải nói là học xe số sàn sau này liền có thể lái cả hai loại, học tự động sẽ chỉ biết lái xe tự động sao."
"Nhưng mà nhà chúng ta không có xe số sàn bé cưng ạ."
Kỷ Nguyễn dừng một giây: "Thật, thật à?"
Cố Tu Nghĩa gật đầu, tiếp tục thuyết phục: "Hơn nữa sang số bằng tay và chân côn rất phiền phức, lái xe số tự động tiện hơn nhiều."
Đôi lông mày thanh tú của Kỷ Nguyễn nhăn lại, cúi đầu tự hỏi: "Ừm... Thế anh thi loại nào?"
Cố Tu Nghĩa cứng người, đương nhiên là hắn thi xe số sàn, nhưng: "Bé cưng à, không giống nhau, lúc anh thi bằng lái xe đã là chuyện mười mấy năm trước rồi, bây giờ mọi thứ thay đổi rất nhiều."
"Vậy có nghĩa là anh học lái xe số sàn," Kỷ Nguyễn kiên quyết nói: "Em cũng muốn thi hạng C1, bạn cùng phòng em đều như vậy, anh cũng thế, em phải giống mọi người."
Cậu nhìn Cố Tu Nghĩa, vẻ mặt của người đàn ông vẫn căng chặt như vậy, nhìn không ra đang nghĩ cái gì.
Cậu ngoắc lấy ngón tay Cố Tu Nghĩa, lại rướn người hôn lên môi hắn một cái, nghiêng đầu chớp mắt: "Không thể sao?"
"......"
Trái tim Cố Tu Nghĩa muốn nổ tung.
Bàn tay đặt trên đầu gối bất giác nắm chặt, sống lưng cứng đơ: "... Có thể."
Kỷ Nguyễn lập tức cười tươi sáng lạn: "Anh thật tốt!"
Cậu cầm một quả anh đào, khen thưởng đưa đến bên môi Cố Tu Nghĩa: "A ——"
Yết hầu Cố Tu Nghĩa lăn lên lăn xuống, hô hấp cũng trở nên nóng hơn, nắm lấy cổ tay Kỷ Nguyễn: "Cái này không ngọt, đổi quả khác đi."
"Anh còn chưa ăn, sao biết nó không ngọt?" Kỷ Nguyễn thắc mắc: "Cả một đĩa này quả nào cũng rất ngọt, em chưa ăn phải một quả chua nào."
Cố Tu Nghĩa men theo cổ tay đi lên, các ngón tay đan chặt với nhau, còn quả anh đào thì được thả lại trong đĩa, cúi đầu ngậm lấy viên ngọc giữa môi Kỷ Nguyễn: "Muốn đổi quả này."
- ------------
Sau lễ Quốc Khánh, Cố Tu Nghĩa mang Kỷ Nguyễn đi báo danh thi bằng lái xe.
Theo ý nguyện của Kỷ Nguyễn, thi hạng C1 lái xe số sàn, lựa chọn giáo viên tốt nhất học 1 kèm 1.
Bằng vào khả năng ghi nhớ ưu tú của một sinh viên khoa tiếng Trung, Kỷ Nguyễn nhanh chóng vượt qua kỳ thi lý thuyết, tiến vào vòng thực hành.
Vào ngày thực hành lái xe đầu tiên, Cố Tu Nghĩa cố ý về trước giờ tan làm 2 tiếng, chính là vì muốn quan tâm chuyện học hành của Kỷ Nguyễn.
Lúc hắn vào nhà thì Kỷ Nguyễn cũng chỉ vừa mới về, đang đứng cạnh bàn ăn uống nước, áo khoác bị cởi ra vắt trên ghế, trên người chỉ mặc một chiếc áo dài tay mỏng.
Hai ngày nay nắng cuối thu thực sự gay gắt, Cố Tu Nghĩa cũng không bắt ép Kỷ Nguyễn phải mặc áo khoác trong nhà.
Cố Tu Nghĩa đi rửa tay, dùng ngón tay còn ướt mà niết mặt Kỷ Nguyễn: "Hôm nay học thế nào rồi?"
Kỷ Nguyễn hoàn toàn mù mờ đối với việc thi bằng lái xe, bởi vậy càng có thêm động lực học tập, buổi sáng học xong mới ăn hai miếng cơm đã bị thầy giáo kéo đi luyện tập.
Giờ phút này gương mặt cậu còn đỏ bừng, hứng thú nói: "Cực kỳ vui, thầy giáo còn khen em thông minh nữa."
Cố Tu Nghĩa cười, hôn lên mặt cậu một cái, lau khô tay rồi kéo cậu ra sô pha ngồi.
"Ai bảo thầy giáo rất đáng sợ chứ? Lúc trước em xem video, mọi người đều nói ngày nào cũng bị mắng đến máu chó phun đầy đầu, nhưng rõ ràng đâu phải thế, thầy giáo của chúng ta rất dịu dàng!"
Kỷ Nguyễn ngồi lên đùi Cố Tu Nghĩa, vẻ mặt dương dương tự đắc mà khoe khoang tài trí thông minh của mình.
Trong mắt Cố Tu Nghĩa toàn là ý cười, vỗ eo cậu, kéo cậu lại để nhìn chính diện khuôn mặt nghịch ngợm của Kỷ Nguyễn.
"Vậy kể anh nghe xem hôm nay học những gì?"
Hắn còn tưởng rằng Kỷ Nguyễn tập lái xe sẽ về muộn một chút, không ngờ mình về mà Kỷ Nguyễn đã ở nhà rồi, tính ra cũng chỉ tập được khoảng 2 tiếng.
Kỷ Nguyễn cười cong cả mắt, hai lúm đồng tiền bên má hõm sâu, vui sướng nói: "Bật đèn, vào số! Còn có đạp chân côn!"
Cực kỳ kiêu ngạo, cực kỳ tự hào.
Suốt hai tiếng liền mà chỉ ngồi trên xe mắt to trừng mắt nhỏ với tay lái, 1 mét cũng chưa đi được?
Khó trách chỉ toàn thấy khen.
Bởi vì đến nay mới chỉ thấy được mặt nạ hiền lành dịu dàng của thầy giáo.
Cố Tu Nghĩa bị sự ngây thơ đáng yêu của Kỷ Nguyễn làm cho không nói lên lời, chỉ có thể vùi mặt vào cổ Kỷ Nguyễn cười, bả vai cũng rung lên.
Kỷ Nguyễn không vui ra mặt, đẩy vai hắn: "Anh cười cái gì, em đã làm đúng theo những gì thầy giáo yêu cầu, phải luyện tập thuần thục đến khi nhắm mắt cũng có thể đánh đèn sang số, em ghi nhớ rất giỏi đấy."
Cố Tu Nghĩa nhéo cằm cậu, cắn một miếng trên mặt: "Không phải cười em, là vì quá đáng yêu."
Kỷ Nguyễn xoa mặt, ghét bỏ mà trừng mắt nhìn hắn một cái: "Em biết rồi, nhưng anh đừng có lúc nào cũng động miệng như thế."
Trên sô pha có đặt một túi đựng hồ sơ, là Cố Tu Nghĩa mang từ công ty về, nhưng hình như trên giấy tờ lại có tên Kỷ Nguyễn.
"Kia là cái gì thế?" Kỷ Nguyễn hỏi.
Cố Tu Nghĩa duỗi tay cầm lại đây, đưa cho Kỷ Nguyễn: "Một thứ rất quan trọng, em tự mình xem đi."
Kỷ Nguyễn không hiểu chuyện gì, mở túi ra, mới rút được một nửa, tiêu đề trên đó rõ ràng là hợp đồng kết hôn của bọn họ.
"Có ý gì?"
Nếu không phải Cố Tu Nghĩa một lần nữa mang thứ này ra thì cậu cũng quên luôn rồi, bây giờ đột nhiên bị nhắc nhở đánh thức kí ức về hợp đồng hôn nhân, trong lòng Kỷ Nguyễn không khỏi thấy khó chịu.
Những ngày gần đây thực sự quá hạnh phúc, thời gian dường như cũng trở nên chậm rãi, chậm đến mức làm Kỷ Nguyễn thiếu chút nữa quên mất giữa cậu và Cố Tu Nghĩa còn tồn tại một hợp đồng này, khi đến hạn, quan hệ hôn nhân của hai người cũng tự động kết thúc.
Tính ra, cũng chỉ còn hơn một năm nữa mà thôi.
Kỷ Nguyễn rũ mắt, cậu không cố tình che giấu cảm xúc, tâm trạng không vui đều hiện hết lên mặt.
Cố Tu Nghĩa khẽ siết chặt eo cậu, tỏ ý trấn an: "Tiếp tục nhìn xuống dưới đi."
Kỷ Nguyễn cắn môi, lấy hợp đồng ra khỏi túi, đọc từng dòng trên tờ giấy, dần dần nhận ra đây là một bản mới, khác với bản hợp đồng lúc trước.
Khi đọc đến đoạn nào đó, hai mắt cậu mở lớn.
"Thời hạn hợp đồng,...không có thời hạn..." Kỷ Nguyễn lẩm bẩm nói.
Cố Tu Nghĩa đổi ba năm thành vô thời hạn, còn không phải là phán cho cậu ở tù chung thân sao?
Kỷ Nguyễn dở khóc dở cười, oán trách mà trừng hắn một cái, lại cảm thấy tâm tình của mình trở nên tốt hơn không ít.
"Xem tiếp đi." Cố Tu Nghĩa nhéo vành tai cậu, nở một nụ cười đầy bí hiểm.
Kỷ Nguyễn liền làm theo lời hắn nói đọc lướt nhanh như gió, thế mà thù lao của cậu cũng được thay đổi, nếu giải trừ hợp đồng, số tiền mà cậu nhận được biến thành toàn bộ tập đoàn Cố thị.
—— Cố Tu Nghĩa đã sang tên tất cả tài sản mà hắn sở hữu trở thành tài sản sau hôn nhân của bọn họ.
Có nghĩa rằng, nếu hai người ly hôn, một nửa Cố thị sẽ thuộc về Kỷ Nguyễn.
Bên dưới cùng Cố Tu Nghĩa đã ký tên sẵn, cũng đóng dấu vân tay, chỉ còn chờ Kỷ Nguyễn.
Tay Kỷ Nguyễn run lên, nhất thời đầu óc cậu không thể tính toán được số tiền này lớn cỡ nào.
"Anh, anh đừng manh động." Cậu lắp bắp nói: "Đây là một nửa tài sản của anh đó, dù là mấy đời em cũng không tiêu hết."
"Không phải manh động." Cố Tu Nghĩa bình tĩnh nói.
"Chuyện này thật sự không thể nói đùa, lỡ như, lỡ như về sau có một ngày em không thích anh, muốn cuỗm tiền của anh chạy thì sao?" Kỷ Nguyễn vội la lên: "Hoặc là anh không thích em nữa rồi thấy hối hận?"
"Sẽ không có ngày đó đâu." Cố Tu Nghĩa vẫn cười, ánh mắt lại vô cùng kiên định: "Anh chắc chắn không có khả năng không yêu em, còn em thì sao, em sẽ rời khỏi anh ư?"
"Em..."
Kỷ Nguyễn ngơ ngác.
"Em tất nhiên cũng sẽ không..."
Tình yêu là đến từ hai phía, cậu vô cùng thích Cố Tu Nghĩa, chỉ cần Cố Tu Nghĩa không phản bội cậu, không chán ghét cậu, cậu cũng không có lí do gì để yêu người khác.
"Vậy không phải tốt rồi sao." Cố Tu Nghĩa thân mật cọ chóp mũi cậu: "Dù sao cả đời này chúng ta đã cột vào nhau, vậy thì tài sản của em hay của anh cũng đâu khác nhau? Hơn nữa anh sẽ không có con, nếu anh xảy ra chuyện gì, như vậy em sẽ thừa kế toàn bộ tài sản ——"
"Anh đừng nói bậy!" Kỷ Nguyễn vội vàng che lại hắn miệng: "Phỉ phui cái mồm!"
Thấy đôi mắt mỉm cười của đối phương, hai tai cậu nóng lên, mạnh miệng nói: "Em em em không thèm thừa kế cái gì cả, áp lực nhiều như thế, em cũng sẽ không quản công ty đâu."
Cậu ngẫm nghĩ, càng thêm khẳng định: "Đúng vậy, trách nhiệm nhà các anh nhiều như thế, em không cần."
Cố Tu Nghĩa kéo cậu ôm vào lòng: "Hãy nghĩ theo hướng tích cực hơn nhé? Ví dụ như, anh hỏi, em muốn làm công việc gì nhất?"
Kỷ Nguyễn nói mà không cần nghĩ ngợi: "Bà chủ nhà trọ!" (*)
(*) 包租婆 /Bāozū pó/ (bao tô bà): chắc ai cũng biết "bao tô bà" tóc cuốn lô đi thu tiền siu quyền lực này hihi
"Vậy thì đúng rồi," Cố Tu Nghĩa nói: "Em thử tưởng tượng bản thân làm chủ nhà trọ, ban ngày anh phụ trách đi làm, em phụ trách ở nhà thu tiền, phân công lao động rõ ràng, cả nhà đều vui, có đúng không?"
Kỷ Nguyễn ngẩn người, đôi mắt tròn xoe mà nhìn chằm chằm Cố Tu Nghĩa.
Ấy thế mà cậu thấy cũng có lý, trong lòng dao động....
Ai không muốn làm chủ nhà trọ chứ?
"Vậy, anh phải quan tâm thân thể mình thật tốt..." Cậu rụt rè vân vê áo sơ mi Cố Tu Nghĩa: "Em còn muốn làm bà chủ trọ cả đời nữa."
Cố Tu Nghĩa cười lớn, hôn cậu mấy cái: "Yên tâm, dù anh bao nhiêu tuổi cũng có thể bế em."
Kỷ Nguyễn liền nằm trên bờ vai hắn, thẹn thùng cọ cọ.
Cố Tu Nghĩa cầm bút máy trên bàn đưa tới: "Ký tên đi bé cưng."
Kỷ Nguyễn gật đầu, đỏ mặt vặn nắp bút ra, viết tên mình vào chỗ trống bên cạnh chữ ký của cố Tu Nghĩa. Chữ viết thanh mảnh gọn gàng, trái ngược hoàn toàn với nét chữ rồng bay phượng múa của Cố Tu Nghĩa.
Trái tim cậu đập thật nhanh, còn khẩn trương hơn lúc ký tên ở Cục Dân Chính.
Đại khái bởi vì khi đó chỉ đơn giản là hoàn thành nhiệm vụ, cậu không thích Cố Tu Nghĩa, do đó cảm thấy hôn nhân chẳng phải chuyện gì khiến người ta xúc động.
Nhưng hiện tại cậu và Cố Tu Nghĩa đã là mối quan hệ thân mật gần gũi nhất, từ nay về sau, bất cứ chuyện gì liên quan đến hắn cũng khiến trái tim rung động.
Trong túi hồ sơ còn có một hộp mực đỏ, Kỷ Nguyễn ấn dấu vân tay màu đỏ của mình lên trang giấy, ngay cả đầu ngón tay của Cố Tu Nghĩa cũng lớn hơn cậu một vòng.
Kỷ Nguyễn nhìn thấy hai dấu tay cạnh nhau, không hiểu sao bỗng cười một tiếng.
Sau đó bị Cố Tu Nghĩa nắm gáy hôn xuống.
Làm sinh viên năm thứ 2, Kỷ Nguyễn hoàn toàn mất đi quyền ở trọ trong trường, mỗi ngày đều được Cố Tu Nghĩa đưa đón đi học, còn nhét vào tay túi tình yêu, bên trong có đầy đủ bình nước, khăn ướt và kẹo ngọt.
Những hành động này khiến Kỷ Nguyễn không khỏi sinh ra ảo giác, Cố Tu Nghĩa không phải người yêu cậu mà là phụ huynh cậu, nơi cậu đi cũng không phải đại học mà là nhà trẻ.
Vì muốn có thể tận hưởng trọn vẹn kỳ nghỉ quốc khánh với Kỷ Nguyễn, Cố Tu Nghĩa bèn tăng ca làm thêm giờ, chỉ có thể để tài xế chở Kỷ Nguyễn về nhà.
Khi Cố Tu Nghĩa về đến nhà đã là hơn 8 giờ tối, hắn chào hỏi dì Triệu, cởi áo khoác, rửa tay, sau đó liền đi lên tầng tìm Kỷ Nguyễn.
Cửa phòng không đóng, ánh sáng ấm áp len qua khe cửa hắt ra ngoài hành lang.
Cố Tu Nghĩa đẩy cửa ra, thấy Kỷ Nguyễn đang ngồi xếp bằng trên giường, trước mặt là một chiếc bàn nhỏ, bên trên đặt một đĩa thủy tinh đựng anh đào, từng viên từng viên rơi vào trong miệng cậu.
Nhìn cậu có vẻ thất thần, TV vẫn đang phát, nhưng lại không mở tiếng, ánh mắt không có tiêu cự nhìn chằm chằm quảng cáo chạy trên TV, ngay cả động tác ăn anh đào cũng vô cùng máy móc.
"Kỷ Nguyễn?" Cố Tu Nghĩa đi tới ngồi bên mép giường, sờ lên tai Kỷ Nguyễn, rõ ràng đang mang tai nghe: "Nghĩ cái gì mà thất thần như vậy?"
Vẻ mặt Kỷ Nguyễn có chút uể oải, bò vào trong lồng ngực Cố Tu Nghĩa mà không nói lời nào.
Cố Tu Nghĩa ôm lấy eo cậu, thuận thế kéo cậu ngồi lên đùi mình, hỏi nhỏ: "Thấy khó chịu sao? Hay là gặp chuyện gì?"
Kỷ Nguyễn ngả người xuống, gáy đặt trên khuỷu tay Cố Tu Nghĩa, nương theo động tác, những sợi tóc rũ về phía sau. Tóc cậu được nuôi dưỡng vô cùng tốt, mềm mại đen nhánh, độ dài vừa đủ, nhìn càng thêm ngoan ngoãn.
"Hôm nay anh tự lái xe về sao?" Ngón tay cậu chơi đùa túm lấy cổ áo sơ mi của Cố Tu Nghĩa.
Cố Tu Nghĩa bắt lấy tay Kỷ Nguyễn, nhẹ nhàng hôn lên đầu ngón tay: "Ừm, sao đoán được thế?"
"Không phải đoán," Kỷ Nguyễn lắc đầu: "Lúc em đứng trên ban công chờ anh thì nhìn thấy."
Kỷ Nguyễn đang đợi hắn trở về?
Kỷ Nguyễn nhớ hắn!?
Cố Tu Nghĩa kích động.
Nháy mắt, trong đầu Cố Tu Nghĩa nhảy ra hình ảnh Kỷ Nguyễn ghé bên ban công trông ngóng, cứ như vậy nhìn xuống dưới sân, bóng dáng nho nhỏ chờ đợi, lập tức cảm thấy trái tim như sắp bùng nổ.
"Xin lỗi bé cưng, lần sau anh sẽ về sớm hơn." Hắn cúi đầu hôn lên gương mặt Kỷ Nguyễn.
"Từ từ," Kỷ Nguyễn chắn ngay trước miệng," Nói chính sự trước."
"......"
Cố Tu Nghĩa nửa đường thân mật lại bị đánh gãy, hít sâu một hơi, miễng cưỡng tách ra một chút: "Chuyện gì cơ?"
"Anh nói xem..." Kỷ Nguyễn mở miệng, lại thở dài: "Anh xem, em có nên đi thi bằng lái xe không?"
Cậu thấp thỏm nhìn Cố Tu Nghĩa.
Cố Tu Nghĩa dùng ánh mắt khó hiểu nhìn lại cậu.
Tuy rằng việc lấy bằng lái xe đối với mọi người là chuyện hết sức bình thường, nhưng với hiểu biết của hắn về Kỷ Nguyễn, cậu không có đam mê với xe thể thao như những nam thanh niên khác, mà với xe ô tô nói chung cũng vậy.
So với việc lái xe, cậu càng thích ngồi ở ghế sau ngủ suốt một đường hơn.
Là điều gì khiến cậu đột nhiên thay đổi suy nghĩ như vậy?
Cố Tu Nghĩa cau mày, cẩn thận nghiền ngẫm ý đồ của Kỷ Nguyễn: "Sao lại đột nhiên muốn học lái xe thế?"
Là do hôm nay hắn không đi đón cậu, thấy không vui? Hay là từ nay về sau cũng không muốn hắn đưa đón, muốn tự lực cánh sinh?
Trong lòng Cố Tu Nghĩa khẩn trương, nhất thời cảm thấy có chút rối rắm.
Hắn luôn hy vọng Kỷ Nguyễn có thể ngày càng khỏe mạnh, sống một cuộc sống tự do tùy ý.
Nhưng lại không thể không thừa nhận, sâu trong hắn có những ý nghĩ xấu xa ti tiện.
Hắn hy vọng Kỷ Nguyễn sẽ luôn ỷ lại hắn, cả đời làm bảo bối để hắn yêu thương ôm trọn trong lòng.
Hơn nữa lái xe có nhiều nguy hiểm, lỡ như va đập phải đâu, Kỷ Nguyễn còn là người có nhóm máu hiếm.
"Anh biết không?" Kỷ Nguyễn nhổm dậy từ trong lồng ngực hắn: "Thế mà em lại là người duy nhất trong phòng ký túc xá không có bằng lái!"
Đôi mắt cậu mở lớn, giọng nói cực kỳ nghiêm túc, cứ như đang nói đến chuyện gì kinh thiên đại địa.
Cố Tu Nghĩa giật mình, nhưng trong lòng lại được thả lỏng.
Suy nghĩ của thiếu niên luôn thật đơn thuần, trước nay Kỷ Nguyễn không có những suy nghĩ lòng vòng như Cố Tu Nghĩa, cậu muốn thi bằng lái xe, chỉ nghĩ đơn giản là các bạn học đều có nhưng cậu không có.
Cố Tu Nghĩa duỗi tay nắm lấy eo nhỏ của Kỷ Nguyễn, kéo cậu lại gần.
"Không phải em không trọ ở trường sao, trừ Hàn Tiểu Lâm ra, mấy bọn cùng phòng khác đều ít liên lạc." Kỷ Nguyễn lại rúc vào trong ngực Cố Tu Nghĩa, nói tiếp: "Hôm nay cùng nhau ăn cơm mới biết, không ngờ bọn họ đều đã lấy được bằng lái xe trong kỳ nghỉ hè! Khi đó em còn đang trọc đầu đấy..."
Cậu càng nói càng thêm cảm thán: "Thời gian quả nhiên không đợi người nào, rõ ràng em cảm thấy mình cũng đâu nghỉ bao lâu đâu, kết quả trở về ai ai cũng đã thay đổi, bọn đều là người có giấy chứng nhận (*) hết rồi."
(*) 证人员 /Zhèng rényuán/ (chứng nhân viên): mình không rõ nghĩa từ này, 证 ở đây nghĩa là giấy chứng nhận, bằng cấp, giấy tờ tùy thân.
Cố Tu Nghĩa hôn lên mắt Kỷ Nguyễn, lại xoa vành tai cậu, thời gian qua Kỷ Nguyễn đã nghỉ ngơi rất tốt, làn da trắng như tuyết, đôi môi màu hồng nhạt, cả người tràn ngập hơi thở thanh xuân tươi mới.
Hắn vuốt ve bên hông cậu, nơi đó cũng đã nhiều hơn hai lạng thịt, hắn yêu thích không buông tay, rũ mi che khuất đôi mắt đang tính toán những chuyện tốt sắp tới:
"Chúng ta cũng có giấy chứng nhận, không cần hâm mộ người khác."
Kỷ Nguyễn chưa kịp phản ứng, sửng sốt một chút, rồi sau đó vành tai đỏ lên, hung hăng chọc vào ngực Cố Tu Nghĩa: "Không giống nhau, giấy chứng nhận kết hôn sao có thể so sánh với cái đó!"
Cái tên xấu xa này!
Cố Tu Nghĩa khom người cười lớn, hôn lên môi Kỷ Nguyễn: "Được được, không đùa em nữa, học đi, em bé của chúng ta muốn học gì cũng đều được."
"Thật sao?"
"Đương nhiên, hiện tại bằng hạng C2 thi cũng rất dễ."
Tròng mắt Kỷ Nguyễn xoay chuyển: "C2...... Là xe số tự động phải không?"
"Đúng vậy," Cố Tu Nghĩa nói: "Nghe nói chỉ cần học hơn tháng là có thể qua."
"Nhưng em muốn học số sàn cơ," Vẻ mặt Kỷ Nguyễn nghiêm túc: "Không phải nói là học xe số sàn sau này liền có thể lái cả hai loại, học tự động sẽ chỉ biết lái xe tự động sao."
"Nhưng mà nhà chúng ta không có xe số sàn bé cưng ạ."
Kỷ Nguyễn dừng một giây: "Thật, thật à?"
Cố Tu Nghĩa gật đầu, tiếp tục thuyết phục: "Hơn nữa sang số bằng tay và chân côn rất phiền phức, lái xe số tự động tiện hơn nhiều."
Đôi lông mày thanh tú của Kỷ Nguyễn nhăn lại, cúi đầu tự hỏi: "Ừm... Thế anh thi loại nào?"
Cố Tu Nghĩa cứng người, đương nhiên là hắn thi xe số sàn, nhưng: "Bé cưng à, không giống nhau, lúc anh thi bằng lái xe đã là chuyện mười mấy năm trước rồi, bây giờ mọi thứ thay đổi rất nhiều."
"Vậy có nghĩa là anh học lái xe số sàn," Kỷ Nguyễn kiên quyết nói: "Em cũng muốn thi hạng C1, bạn cùng phòng em đều như vậy, anh cũng thế, em phải giống mọi người."
Cậu nhìn Cố Tu Nghĩa, vẻ mặt của người đàn ông vẫn căng chặt như vậy, nhìn không ra đang nghĩ cái gì.
Cậu ngoắc lấy ngón tay Cố Tu Nghĩa, lại rướn người hôn lên môi hắn một cái, nghiêng đầu chớp mắt: "Không thể sao?"
"......"
Trái tim Cố Tu Nghĩa muốn nổ tung.
Bàn tay đặt trên đầu gối bất giác nắm chặt, sống lưng cứng đơ: "... Có thể."
Kỷ Nguyễn lập tức cười tươi sáng lạn: "Anh thật tốt!"
Cậu cầm một quả anh đào, khen thưởng đưa đến bên môi Cố Tu Nghĩa: "A ——"
Yết hầu Cố Tu Nghĩa lăn lên lăn xuống, hô hấp cũng trở nên nóng hơn, nắm lấy cổ tay Kỷ Nguyễn: "Cái này không ngọt, đổi quả khác đi."
"Anh còn chưa ăn, sao biết nó không ngọt?" Kỷ Nguyễn thắc mắc: "Cả một đĩa này quả nào cũng rất ngọt, em chưa ăn phải một quả chua nào."
Cố Tu Nghĩa men theo cổ tay đi lên, các ngón tay đan chặt với nhau, còn quả anh đào thì được thả lại trong đĩa, cúi đầu ngậm lấy viên ngọc giữa môi Kỷ Nguyễn: "Muốn đổi quả này."
- ------------
Sau lễ Quốc Khánh, Cố Tu Nghĩa mang Kỷ Nguyễn đi báo danh thi bằng lái xe.
Theo ý nguyện của Kỷ Nguyễn, thi hạng C1 lái xe số sàn, lựa chọn giáo viên tốt nhất học 1 kèm 1.
Bằng vào khả năng ghi nhớ ưu tú của một sinh viên khoa tiếng Trung, Kỷ Nguyễn nhanh chóng vượt qua kỳ thi lý thuyết, tiến vào vòng thực hành.
Vào ngày thực hành lái xe đầu tiên, Cố Tu Nghĩa cố ý về trước giờ tan làm 2 tiếng, chính là vì muốn quan tâm chuyện học hành của Kỷ Nguyễn.
Lúc hắn vào nhà thì Kỷ Nguyễn cũng chỉ vừa mới về, đang đứng cạnh bàn ăn uống nước, áo khoác bị cởi ra vắt trên ghế, trên người chỉ mặc một chiếc áo dài tay mỏng.
Hai ngày nay nắng cuối thu thực sự gay gắt, Cố Tu Nghĩa cũng không bắt ép Kỷ Nguyễn phải mặc áo khoác trong nhà.
Cố Tu Nghĩa đi rửa tay, dùng ngón tay còn ướt mà niết mặt Kỷ Nguyễn: "Hôm nay học thế nào rồi?"
Kỷ Nguyễn hoàn toàn mù mờ đối với việc thi bằng lái xe, bởi vậy càng có thêm động lực học tập, buổi sáng học xong mới ăn hai miếng cơm đã bị thầy giáo kéo đi luyện tập.
Giờ phút này gương mặt cậu còn đỏ bừng, hứng thú nói: "Cực kỳ vui, thầy giáo còn khen em thông minh nữa."
Cố Tu Nghĩa cười, hôn lên mặt cậu một cái, lau khô tay rồi kéo cậu ra sô pha ngồi.
"Ai bảo thầy giáo rất đáng sợ chứ? Lúc trước em xem video, mọi người đều nói ngày nào cũng bị mắng đến máu chó phun đầy đầu, nhưng rõ ràng đâu phải thế, thầy giáo của chúng ta rất dịu dàng!"
Kỷ Nguyễn ngồi lên đùi Cố Tu Nghĩa, vẻ mặt dương dương tự đắc mà khoe khoang tài trí thông minh của mình.
Trong mắt Cố Tu Nghĩa toàn là ý cười, vỗ eo cậu, kéo cậu lại để nhìn chính diện khuôn mặt nghịch ngợm của Kỷ Nguyễn.
"Vậy kể anh nghe xem hôm nay học những gì?"
Hắn còn tưởng rằng Kỷ Nguyễn tập lái xe sẽ về muộn một chút, không ngờ mình về mà Kỷ Nguyễn đã ở nhà rồi, tính ra cũng chỉ tập được khoảng 2 tiếng.
Kỷ Nguyễn cười cong cả mắt, hai lúm đồng tiền bên má hõm sâu, vui sướng nói: "Bật đèn, vào số! Còn có đạp chân côn!"
Cực kỳ kiêu ngạo, cực kỳ tự hào.
Suốt hai tiếng liền mà chỉ ngồi trên xe mắt to trừng mắt nhỏ với tay lái, 1 mét cũng chưa đi được?
Khó trách chỉ toàn thấy khen.
Bởi vì đến nay mới chỉ thấy được mặt nạ hiền lành dịu dàng của thầy giáo.
Cố Tu Nghĩa bị sự ngây thơ đáng yêu của Kỷ Nguyễn làm cho không nói lên lời, chỉ có thể vùi mặt vào cổ Kỷ Nguyễn cười, bả vai cũng rung lên.
Kỷ Nguyễn không vui ra mặt, đẩy vai hắn: "Anh cười cái gì, em đã làm đúng theo những gì thầy giáo yêu cầu, phải luyện tập thuần thục đến khi nhắm mắt cũng có thể đánh đèn sang số, em ghi nhớ rất giỏi đấy."
Cố Tu Nghĩa nhéo cằm cậu, cắn một miếng trên mặt: "Không phải cười em, là vì quá đáng yêu."
Kỷ Nguyễn xoa mặt, ghét bỏ mà trừng mắt nhìn hắn một cái: "Em biết rồi, nhưng anh đừng có lúc nào cũng động miệng như thế."
Trên sô pha có đặt một túi đựng hồ sơ, là Cố Tu Nghĩa mang từ công ty về, nhưng hình như trên giấy tờ lại có tên Kỷ Nguyễn.
"Kia là cái gì thế?" Kỷ Nguyễn hỏi.
Cố Tu Nghĩa duỗi tay cầm lại đây, đưa cho Kỷ Nguyễn: "Một thứ rất quan trọng, em tự mình xem đi."
Kỷ Nguyễn không hiểu chuyện gì, mở túi ra, mới rút được một nửa, tiêu đề trên đó rõ ràng là hợp đồng kết hôn của bọn họ.
"Có ý gì?"
Nếu không phải Cố Tu Nghĩa một lần nữa mang thứ này ra thì cậu cũng quên luôn rồi, bây giờ đột nhiên bị nhắc nhở đánh thức kí ức về hợp đồng hôn nhân, trong lòng Kỷ Nguyễn không khỏi thấy khó chịu.
Những ngày gần đây thực sự quá hạnh phúc, thời gian dường như cũng trở nên chậm rãi, chậm đến mức làm Kỷ Nguyễn thiếu chút nữa quên mất giữa cậu và Cố Tu Nghĩa còn tồn tại một hợp đồng này, khi đến hạn, quan hệ hôn nhân của hai người cũng tự động kết thúc.
Tính ra, cũng chỉ còn hơn một năm nữa mà thôi.
Kỷ Nguyễn rũ mắt, cậu không cố tình che giấu cảm xúc, tâm trạng không vui đều hiện hết lên mặt.
Cố Tu Nghĩa khẽ siết chặt eo cậu, tỏ ý trấn an: "Tiếp tục nhìn xuống dưới đi."
Kỷ Nguyễn cắn môi, lấy hợp đồng ra khỏi túi, đọc từng dòng trên tờ giấy, dần dần nhận ra đây là một bản mới, khác với bản hợp đồng lúc trước.
Khi đọc đến đoạn nào đó, hai mắt cậu mở lớn.
"Thời hạn hợp đồng,...không có thời hạn..." Kỷ Nguyễn lẩm bẩm nói.
Cố Tu Nghĩa đổi ba năm thành vô thời hạn, còn không phải là phán cho cậu ở tù chung thân sao?
Kỷ Nguyễn dở khóc dở cười, oán trách mà trừng hắn một cái, lại cảm thấy tâm tình của mình trở nên tốt hơn không ít.
"Xem tiếp đi." Cố Tu Nghĩa nhéo vành tai cậu, nở một nụ cười đầy bí hiểm.
Kỷ Nguyễn liền làm theo lời hắn nói đọc lướt nhanh như gió, thế mà thù lao của cậu cũng được thay đổi, nếu giải trừ hợp đồng, số tiền mà cậu nhận được biến thành toàn bộ tập đoàn Cố thị.
—— Cố Tu Nghĩa đã sang tên tất cả tài sản mà hắn sở hữu trở thành tài sản sau hôn nhân của bọn họ.
Có nghĩa rằng, nếu hai người ly hôn, một nửa Cố thị sẽ thuộc về Kỷ Nguyễn.
Bên dưới cùng Cố Tu Nghĩa đã ký tên sẵn, cũng đóng dấu vân tay, chỉ còn chờ Kỷ Nguyễn.
Tay Kỷ Nguyễn run lên, nhất thời đầu óc cậu không thể tính toán được số tiền này lớn cỡ nào.
"Anh, anh đừng manh động." Cậu lắp bắp nói: "Đây là một nửa tài sản của anh đó, dù là mấy đời em cũng không tiêu hết."
"Không phải manh động." Cố Tu Nghĩa bình tĩnh nói.
"Chuyện này thật sự không thể nói đùa, lỡ như, lỡ như về sau có một ngày em không thích anh, muốn cuỗm tiền của anh chạy thì sao?" Kỷ Nguyễn vội la lên: "Hoặc là anh không thích em nữa rồi thấy hối hận?"
"Sẽ không có ngày đó đâu." Cố Tu Nghĩa vẫn cười, ánh mắt lại vô cùng kiên định: "Anh chắc chắn không có khả năng không yêu em, còn em thì sao, em sẽ rời khỏi anh ư?"
"Em..."
Kỷ Nguyễn ngơ ngác.
"Em tất nhiên cũng sẽ không..."
Tình yêu là đến từ hai phía, cậu vô cùng thích Cố Tu Nghĩa, chỉ cần Cố Tu Nghĩa không phản bội cậu, không chán ghét cậu, cậu cũng không có lí do gì để yêu người khác.
"Vậy không phải tốt rồi sao." Cố Tu Nghĩa thân mật cọ chóp mũi cậu: "Dù sao cả đời này chúng ta đã cột vào nhau, vậy thì tài sản của em hay của anh cũng đâu khác nhau? Hơn nữa anh sẽ không có con, nếu anh xảy ra chuyện gì, như vậy em sẽ thừa kế toàn bộ tài sản ——"
"Anh đừng nói bậy!" Kỷ Nguyễn vội vàng che lại hắn miệng: "Phỉ phui cái mồm!"
Thấy đôi mắt mỉm cười của đối phương, hai tai cậu nóng lên, mạnh miệng nói: "Em em em không thèm thừa kế cái gì cả, áp lực nhiều như thế, em cũng sẽ không quản công ty đâu."
Cậu ngẫm nghĩ, càng thêm khẳng định: "Đúng vậy, trách nhiệm nhà các anh nhiều như thế, em không cần."
Cố Tu Nghĩa kéo cậu ôm vào lòng: "Hãy nghĩ theo hướng tích cực hơn nhé? Ví dụ như, anh hỏi, em muốn làm công việc gì nhất?"
Kỷ Nguyễn nói mà không cần nghĩ ngợi: "Bà chủ nhà trọ!" (*)
(*) 包租婆 /Bāozū pó/ (bao tô bà): chắc ai cũng biết "bao tô bà" tóc cuốn lô đi thu tiền siu quyền lực này hihi
"Vậy thì đúng rồi," Cố Tu Nghĩa nói: "Em thử tưởng tượng bản thân làm chủ nhà trọ, ban ngày anh phụ trách đi làm, em phụ trách ở nhà thu tiền, phân công lao động rõ ràng, cả nhà đều vui, có đúng không?"
Kỷ Nguyễn ngẩn người, đôi mắt tròn xoe mà nhìn chằm chằm Cố Tu Nghĩa.
Ấy thế mà cậu thấy cũng có lý, trong lòng dao động....
Ai không muốn làm chủ nhà trọ chứ?
"Vậy, anh phải quan tâm thân thể mình thật tốt..." Cậu rụt rè vân vê áo sơ mi Cố Tu Nghĩa: "Em còn muốn làm bà chủ trọ cả đời nữa."
Cố Tu Nghĩa cười lớn, hôn cậu mấy cái: "Yên tâm, dù anh bao nhiêu tuổi cũng có thể bế em."
Kỷ Nguyễn liền nằm trên bờ vai hắn, thẹn thùng cọ cọ.
Cố Tu Nghĩa cầm bút máy trên bàn đưa tới: "Ký tên đi bé cưng."
Kỷ Nguyễn gật đầu, đỏ mặt vặn nắp bút ra, viết tên mình vào chỗ trống bên cạnh chữ ký của cố Tu Nghĩa. Chữ viết thanh mảnh gọn gàng, trái ngược hoàn toàn với nét chữ rồng bay phượng múa của Cố Tu Nghĩa.
Trái tim cậu đập thật nhanh, còn khẩn trương hơn lúc ký tên ở Cục Dân Chính.
Đại khái bởi vì khi đó chỉ đơn giản là hoàn thành nhiệm vụ, cậu không thích Cố Tu Nghĩa, do đó cảm thấy hôn nhân chẳng phải chuyện gì khiến người ta xúc động.
Nhưng hiện tại cậu và Cố Tu Nghĩa đã là mối quan hệ thân mật gần gũi nhất, từ nay về sau, bất cứ chuyện gì liên quan đến hắn cũng khiến trái tim rung động.
Trong túi hồ sơ còn có một hộp mực đỏ, Kỷ Nguyễn ấn dấu vân tay màu đỏ của mình lên trang giấy, ngay cả đầu ngón tay của Cố Tu Nghĩa cũng lớn hơn cậu một vòng.
Kỷ Nguyễn nhìn thấy hai dấu tay cạnh nhau, không hiểu sao bỗng cười một tiếng.
Sau đó bị Cố Tu Nghĩa nắm gáy hôn xuống.