Editor: hoameei
Kỷ Nguyễn phát hiện, Cố Tu Nghĩa dường như muốn tận sức để cậu có thể trải qua một tình yêu mà mọi người cùng lứa tuổi cậu đều có.
Sáng sớm hôn chào ngày mới buổi tối hôn chúc ngủ ngon, đưa đón tặng hoa, bữa tối lãng mạn dưới ánh nến cũng có.
Kỷ Nguyễn chỉ thuận miệng nói một câu, gần đây rất nhiều bạn học kéo nhau đi xem một bộ phim mới ra rạp, Cố Tu Nghĩa không nói hai lời liền đặt mua vé xem phim, còn gian xảo mà mua ghế hàng thứ hai từ dưới lên.
Gần đây hắn lại tìm Lý Tu An học một khóa học tình yêu bắt buộc, nắm rõ quy tắc trong lòng bàn tay, hai người yêu nhau đi xem phim cũng không thật sự là vì phim đó hay, mà ngồi ở hàng ghế phía sau còn có thể lén lút làm một chút chuyện thân mật.
Ví dụ như hôn hôn sờ sờ Kỷ Nguyễn.
Đây là lần đầu tiên trong đời Cố Tu Nghĩa mặc quần áo bình thường cùng người yêu đi dạo trong khu trung tâm mua sắm.
Kỷ Nguyễn nắm tay đi bên cạnh Cố Tu Nghĩa, cánh tay chạm cánh tay, cũng cảm thấy rất mới lạ.
Cố tổng vì muốn hòa nhập với không khí tuổi trẻ trong rạp chiếu phim, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đơn giản, không đeo đồng hồ hay khuy măng sét đắt tiền, đứng cùng một chỗ với Kỷ Nguyễn nhìn qua quả thật khá giống với những cặp đôi bình thường trong trường đại học.
Chẳng qua vóc dáng hắn cao hơn người khác một chút, lớn lên đẹp trai hơn người khác một chút, còn Kỷ Nguyễn lại đáng yêu hơn rất rất rất nhiều so với người khác mà thôi.
"Thế nào, có phải không kịp rồi không?"
Trên thang cuốn, Kỷ Nguyễn nôn nóng mà lay cổ tay Cố Tu Nghĩa muốn hỏi hắn thời gian, phát hiện hắn không mang đồng hồ, lại lấy điện thoại trong túi mình ra xem.
Buổi chiều ngủ dậy cậu không mở mắt nổi, dính trên giường lúc lâu, khi đến trung tâm thương mại thì đã muộn, chỉ sợ đã muộn giờ, hiện tại Kỷ Nguyễn cảm thấy vô cùng hối hận.
"Không có việc gì đâu," Cố Tu Nghĩa an ủi: "Trễ một chút cũng không sao, anh nghe nói phần mở đầu của bộ phim kia rất khó hiểu, bỏ lỡ thì thôi."
Hắn nói như vậy đạo diễn người ta có biết không?
Kỷ Nguyễn bất đắc dĩ, lôi kéo tay hắn: "Em nói là, còn kịp để mua bắp rang bơ không?"
Cố Tu Nghĩa: "......"
Cố Tu Nghĩa ôm lấy vai Kỷ Nguyễn tránh để cậu bị người khác va chạm trên thang cuốn: "Loại đồ ăn này không dễ tiêu hóa, lỡ em ăn xong dạ dày lại thấy khó chịu."
"Em ăn ít thôi là được mà."
Kỷ Nguyễn ngửa mặt, đôi mặt to ngập nước tủi thân: "Người khác xem phim đều ăn bắp rang, anh không cho em mua, chờ vào trong phòng ai ai cũng có chỉ có em là không."
"......"
Chỉ một câu nói đã lập tức đánh vào điểm yếu của Cố Tu Nghĩa.
Hắn làm sao có thể để Kỷ Nguyễn không có đồ để ăn.
Người khác có, bé cưng của hắn cũng phải có, hơn nữa phải nhiều hơn.
"...... Được rồi." Cố Tu Nghĩa thỏa hiệp.
Kỷ Nguyễn vui vẻ, còn chưa kịp lộ ra nụ cười thắng lợi, liền nghe Cố Tu Nghĩa nói: "Mua là một chuyện, ăn lại là chuyện khác, nhiều nhất cho em ăn năm viên."
!?
Kỷ Nguyễn như bị sét đánh.
Trong lúc hoảng hốt, thậm chí cậu thấy dáng vẻ trả tiền của Cố Tu Nghĩa cũng thật lạnh lùng.
Cậu đi theo sau Cố Tu Nghĩa cố gắng nói lý: "Năm viên!? Anh nói giỡn sao? Trẻ con nhà người khác còn có thể ăn nửa hộp nữa kia!"
".... Năm viên thật sự thái quá rồi đó Cố tổng, anh đâu không thể thấy quần chúng nhân dân không phản kháng liền lấn tới đàn áp được? Anh biết cái gì gọi là con giun xéo lắm cũng quằn không (*)?
(*) raw 叫物极必反 /wùjíbìfǎn/ (vật cực tất phản): một triết lý phổ biến của Trung Quốc, tương đương như "Tức nước vỡ bờ"
"Thương lượng chút, 7 viên, chỉ 7 viên thôi."
Cố Tu Nghĩa dừng lại, cầm hộp bắp rang bơ thơm ngào ngạt xoay người nhìn Kỷ Nguyễn, trong mắt tràn đầy ý cười: "Nếu không thì, hôn anh một cái, anh cho em ăn 10 viên."
Mười viên!
Mắt Kỷ Nguyễn sáng lên.
Được lắm, tăng hẳn gấp đôi!
Trên đời này còn có vụ mua bán lời như vậy sao!?
"Anh không được đổi ý."
"Tuyệt không đổi ý."
"Chụt!!"
Mười phút sau, Kỷ Nguyễn ôm hộp bắp rang bơ ngồi ở hàng ghế thứ hai từ dưới lên, trong mắt đầy phiền muộn.
Lúc này cậu mới phát hiện bản thân đúng là ngu ngốc.
Thế mà lại tin vào lời ma quỷ của Cố Tu Nghĩa.
Cậu hung tợn trừng mắt nhìn Cố Tu Nghĩa: "Anh, từ đầu đã định cho em 10 viên rồi đúng không?"
Vốn định cho phép Kỷ Nguyễn ăn 10 viên, nhưng hắn biết Kỷ Nguyễn chắc chắn sẽ đòi nhiều thêm 7 - 8 cái, cho nên lúc đầu cố ý nói 5 viên, như vậy sau đó tăng lên thành 10 viên, Kỷ Nguyễn sẽ nghĩ rằng mình được lời, còn chủ động hôn một cái!
Phim đã bắt đầu chiếu, tuy rằng trong phòng không có nhiều người lắm, vị trí của bọn họ lại ở tận phía cuối, nhưng Kỷ Nguyễn vẫn sợ ảnh hưởng đến người khác, đè âm thanh của mình xuống thật thấp, giống như người nông dân bé nhỏ bị ác bá lừa tiền lừa sắc nhưng lại vô lực phản kháng.
Ác bá hơi mỉm cười, tịch thu hộp bắp rang bơ, không nói một câu lại phảng phất như đã nói hết thiên ngôn vạn ngữ.
Lòng muông dạ thú rõ như ban ngày.
Kỷ Nguyễn quả thực rất muốn mở đầu mình ra xem bên trong là cái gì, sao có thể bị chiêu trò vụng về này lừa gạt.
Nhưng việc đã đến nước này nhiều lời vô ích, là cậu tự chui đầu vào rọ, Kỷ Nguyễn đành phải nhẫn nhục chịu đựng.
"Cố Tu Nghĩa."
"Sao thế bé cưng?" Cố Tu Nghĩa mỉm cười thò mặt qua.
Nụ cười này rơi vào mắt Kỷ Nguyễn trở thành nhà tư bản đắc ý càn rỡ cười.
Cậu vươn ngón tay trắng như tuyết, gõ gõ trên bả vai Cố Tu Nghĩa: "Anh, từ giờ đến trước 12 giờ đêm nay, không được hôn em."
Nụ cười của nhà tư bản càn rỡ cứng lại rồi: "......?"
Vẻ mặt miễn cưỡng này làm cho trong lòng Kỷ Nguyễn hả hê một chút, cậu quay đầu không thèm nhìn Cố Tu Nghĩa thêm một cái nào, chuyên tâm thưởng thức bộ phim.
"Không phải, Kỷ Nguyễn......"
"Đừng nói chuyện với em."
"Bé cưng......"
"Gian thương!"
Gian thương họ Cố oai phong một cõi nhiều năm, rốt cuộc vào năm 31 tuổi, cuối cùng gặp phải quả báo của mình trong phòng chiếu phim IMAX.
10 viên bắp rang, dẫn tới nguy cơ rạn nứt tình cảm lần đầu tiên giữa hắn và Kỷ Nguyễn.
May mắn là, bộ phim này quả thật rất tệ.
Tệ đến mức suất chiếu buổi chiều cuối tuần còn chưa được chiếm được 30% ghế ngồi.
Cũng tệ đến mức bạn học họ Kỷ nọ không ngăn nổi cơn buồn ngủ mà ngủ rồi.
Môi cậu khẽ nhếch, lông mì dài rũ xuống, đầu gật gà gật gù lên xuống, lông mi theo đó cũng khẽ rung rung như cánh bướm.
Mỗi lần Kỷ Nguyễn ngủ gật đều giống như con gà mổ thóc, nhìn qua tưởng sắp đổ, nhưng giữa lúc gang tấc sắp gục xuống lại lấy lại được cân bằng.
Cố Tu Nghĩa nhẹ nhàng nâng khuôn mặt Kỷ Nguyễn chẳng được bao nhiêu thịt, nhưng làn da tươi tắn mịn màng, sờ lên cảm giác vô cùng thỏa mãn.
Hắn cẩn thận đặt đầu cậu lên vai mình, trong ánh sáng mơ hồ chuyển động liên tục của hình ảnh, Kỷ Nguyễn giống như một con búp bê trong suốt bằng pha lê, hơi thở nhẹ nhàng khi có khi không phả vào cổ và gáy Cố Tu Nghĩa, gợi lên những rung động trong tim.
Cố Tu Nghĩa không nhịn được, nhéo mặt cậu.
Có lẽ là trong lúc ngủ mơ cũng có cảm giác mình bị ăn hiếp, đôi lông mày thanh tú của Kỷ Nguyễn khẽ nhíu lại, nhưng chưa tỉnh.
Cố Tu Nghĩa được đà sấn tới, xoa xoa chóp mũi Kỷ Nguyễn, lại sờ sờ lông mi Kỷ Nguyễn.
Hắn đã độc thân 30 năm, chưa từng có người nào dám đến gần như vậy, cũng chưa bao giờ có kiên nhẫn mà ngắm nhìn chăm chú dáng vẻ khi ngủ của một người.
Cũng bởi vậy, hắn chưa bao giờ gặp qua cặp lông mi nào vừa dài vừa xinh đẹp như vậy, thật sự rất giống cánh bướm, hoặc là lông chim của thiên nga, cào khiến tim cũng ngứa.
Lúc tỉnh không cho hôn, ngủ rồi chắc là có thể nhỉ?
Đôi môi hồng hồng ngọt ngào của bạn nhỏ cũng đã đưa đến trước mặt, sao có thể không hôn?
Cố Tu Nghĩa không hề cảm thấy tội lỗi, đỡ cằm Kỷ Nguyễn lên, thật nhẹ nhàng mổ xuống một cái.
Ừm, không tỉnh, ngủ thật ngoan.
Cố Tu Nghĩa liền được một tấc lại muốn tiến một thước, bắt đầu trộm hôn lên mí mắt, lông mi, hai má, chóp mũi.
Thẳng đến khi hắn hôn kín cả khuôn mặt Kỷ Nguyễn, cậu vẫn ngủ ngon lành như cũ.
Cố Tu Nghĩa bỗng nhiên có chút sầu lo.
Bé con nhà hắn ngủ tốt như vậy, sau này một mình ra ngoài có phải không an toàn lắm?
Đang nghĩ ngợi, người bên dưới khẽ thở dài.
"Rốt cuộc anh còn muốn hôn đến khi nào?"
Cố Tu Nghĩa cứng người, ngay sau đó tự nhiên mà ôm Kỷ Nguyễn: "Tỉnh rồi?"
Kỷ Nguyễn mở mắt ra: "Bị anh hôn đến tỉnh."
Ngoài miệng nói trước 12 giờ đêm nay không được hôn, lúc sau lại bị hôn, sao có thể không tức giận được.
Cố Tu Nghĩa lập tức nắm rõ thái độ của Kỷ Nguyễn, ôm cậu vào trong lòng, miệng trơn tru bắt đầu xin lỗi: "Anh sai rồi."
Kỷ Nguyễn hừ một tiếng: "Sai chỗ nào?"
Cố Tu Nghĩa nhịn cười: "Không nên dối gạt em, ví dụ như dùng 10 viên bắp rang lừa em hôn anh một lần."
Sau đó hắn lại bị cậu trừng mắt nhìn.
"Nhưng em như vậy quá đáng yêu."
Khóe miệng Kỷ Nguyễn nhếch lên, nỗ lực tỏ ra trấn định: "...... Em muốn ăn thêm 5 viên."
Cố Tu Nghĩa ôn hòa cười: "Không thành vấn đề."
"Buổi tối ăn bò bít tết."
"Được."
"Lát nữa em còn muốn ăn kem."
"......"
Cố Tu Nghĩa trầm mặc, kem đối với dạ dày không tốt.
Hắn nắm Kỷ Nguyễn cằm: "Muốn được nước làm tới hả bé cưng."
Ai biết Kỷ Nguyễn thật sự có chút kiêu căng, khóe miệng lập tức mím chặt, bộ dáng phải giữ khoảng cách với Cố Tu Nghĩa, đừng nói là hôn, ngay cả nói chuyện cũng không thèm nói.
"Được.... được." Cố Tu Nghĩa thỏa hiệp, kéo Kỷ Nguyễn lại: "Kem thì kem, mùa hè rồi ăn một chút cũng không sao."
Kỷ Nguyễn đại toàn thắng, ở trong lồng ngực Cố Tu Nghĩa đắc ý mà giãn mặt mày.
Cố Tu Nghĩa lựa chọn chỗ ngồi đúng là khá tốt, ánh sáng không chiếu đến lại cách xa đám đông, làm cái gì cũng không bị phát hiện.
Kỷ Nguyễn lặng lẽ ngẩng mặt: "Vậy anh lại hôn em một chút đi."
Sau đó cậu nhận được một nụ hôn thật dịu dàng.
- ---------------
Sau khi phim chiếu xong, Cố Tu Nghĩa thực hiện hứa hẹn, chịu thương chịu khó đi mua kem Kỷ Nguyễn.
Để tránh cho Kỷ Nguyễn lại làm nũng đòi ăn thêm cái này cái kia, Cố Tu Nghĩa trực tiếp qua bỏ qua lựa chọn, bảo Kỷ Nguyễn ngồi chờ ở khu nghỉ ngơi bên ngoài chờ mình, hắn mua cái gì thì ăn cái đó.
Kỷ Nguyễn cũng không có ý kiến, cậu cũng không phải người ham ăn, một hai đòi ăn kem chẳng qua chỉ là một hành động làm nũng.
Ai bảo vừa rồi Cố Tu Nghĩa lừa cậu trước.
Bên ngoài rạp chiếu phim có mấy cái máy gắp thú, Kỷ Nguyễn ngồi đợi đến nhàm chán, liền tiêu mấy tệ chơi thử.
Nhưng cái máy này cực kỳ khó chơi.
Kỷ Nguyễn làm thêu thùa, không có ưu điểm nào khác ngoài đôi tay ổn định.
Lần nào cậu cũng có thể nhắm chính xác vào con thỏ bông đẹp nhất, lần nào cũng có thể kẹp lên được, nhưng cái kẹp quá lỏng, căn bản không thể giữ được đến khi gấu bông di chuyển đến cửa, được nửa đường lại rớt xuống.
Kỷ Nguyễn vẫn thường nghe Hàn Tiểu Lâm nói, nơi âm hiểm nhất trong khu thương mại chính là máy gắp thú.
Khi đó Kỷ Nguyễn còn không tin, nay tự mình trải nghiệm mới biết được thương nhân toàn là người xấu xa.
Người thiết kế ra cái máy gắp thú này còn xấu xa hơn Cố Tu Nghĩa nữa.
"Kỷ Nguyễn?" Phía sau vang lên một giọng nói quen thuộc.
Kỷ Nguyễn có một dự cảm không lành.
Cậu xoay người, quả nhiên thấy Bạch Việt tươi cười đi về phía mình chào hỏi, anh ta bước nhanh đến: "Thật sự là cậu mà, sao cậu lại đi chơi một mình thế?"
Trong lòng Kỷ Nguyễn có chủ đích, không nói mình cùng bạn trai đi hẹn hò, chỉ kéo khóe miệng cười đáp lại: "Đúng vậy, thật trùng hợp."
Bên cạnh Bạch Việt còn có hai người, một nam một nữ, thấy thế hỏi: "Tiểu Việt, người này là?"
Bạch Việt giống như lúc này mới nhận ra: "Xem tôi này, quên không giới thiệu, cậu ấy là người làm Hán thêu mà tôi quen biết, không phải sắp đến đại thọ 80 tuổi của ông nội Tu Nghĩa sao, tôi đặt làm một bức thêu chỗ cậu ấy làm quà tặng."
Người đàn ông nghe vậy trên dưới đánh giá Kỷ Nguyễn một phen, dường như không quá tin tưởng, ghé bên tai Bạch Việt nói nhỏ: "Trẻ như vậy sao? Đại thọ của ông cụ là chuyện lớn, nên cẩn thận để không xảy ra sự cố."
Bạch Việt cười cười: "Không có việc gì, cậu ấy chính là học trò của đại sư Trình Vân Tú."
Người đàn ông khiếp sợ: "Vậy sao!?"
Trình Vân Tú là một nhân vật lớn, người đàn ông dù không quan tâm đến Hán thêu cũng thi thoảng nghe thấy tên bà trên tin tức.
Hắn lập tức thay đổi vẻ mặt, ngượng ngùng cười với Kỷ Nguyễn, lộ ra ý xin lỗi: "Thật ngại quá, là tôi trông mặt mà bắt hình dong, chủ yếu do cậu thật sự còn rất trẻ ha ha ha ha...."
Kỷ Nguyễn cười cười: "Không sao."
Cô gái bên cạnh kéo kéo ống tay áo hắn, liếc mắt nhìn Kỷ Nguyễn, che miệng nói thầm: "Người này nhìn có hơi quen mắt..."
"Em biết cậu ấy?"
Cô gái lắc đầu, đưa điện thoại qua.
Trên màn hình là tin tức Cố Tu Nghĩa cùng người yêu tham gia lễ mừng của trường cũ, người bạn trai chính quy bạn đời hợp pháp trong truyền thuyết kia, cùng với cậu thanh niên trẻ tuổi trước mặt này lớn lên giống nhau y đúc.
Bạch Việt cười cười nói nói, nhưng thiếu niên đối diện chỉ rũ mắt cúi đầu, vẻ mặt lạnh nhạt, thậm chí còn có chút mệt mỏi lười ứng đối.
Người đàn ông trợn to mắt, quay lại nhìn cô gái, rõ ràng thấy trên mặt đối phương là biểu tình khi gặm được một quả dưa lớn.
=========================
Link ảnh: https://www.cinnamorollplush.store/