Mục lục
Người Chồng Bí Ẩn Siêu Quyền Lực (Dị Bản) - Full 825 chap
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 767: MÓN NỢ NÀY, CÔ TA PHẢI TÍNH LÊN NGƯỜI AN HẠ!

Lục Thanh Du nói chuyện với An Hạ một lát rồi hứng thú đi chơi với người khác.

Tuy An Hạ cũng bị cô ấy kéo qua, nhưng cô cũng không tham gia, chỉ đứng một bên nhìn.

Lòng dạ của cô còn ở trên chuyện Lục Thanh Du nói trước đó.

Thật sự không ngờ Bùi Chính Thành lại bị Thư Nhã Niệm đá.

Tuy nhìn tình hình trước mắt, hình như Bùi Chính Thành không có tình cảm gì đặc biệt với Thư Nhã Niệm, nhưng biết được những chuyện trước đây từ trong miệng Lục Thanh Du, cô cũng cảm thấy có lẽ ở trong lòng Bùi Chính Thành, Thư Nhã Niệm khá khác biệt.

Suy nghĩ này khiến trong lòng cô hơi khó chịu.

Cô bực bội uống hai ly rượu, giương mắt nhìn Thư Nhã Niệm và Bùi Diệp Kỳ ở bên kia, phát hiện Thư Nhã Niệm đang lấy trái cây cho Bùi Diệp Kỳ.

Cô ta cầm lấy một loại trái cây rồi quay đầu nhìn về phía Bùi Diệp Kỳ, như đang hỏi anh ta có thích không.

Trên mặt Bùi Diệp Kỳ vẫn mang nụ cười nhạt, gật đầu lắc đầu, tình yêu trong mắt cũng không giống đang giả vờ.

Theo một mặt khác, Thư Nhã Niệm thật sự không phải một người phụ nữ đơn giản.

Cô ta có thể đá Bùi Chính Thành, còn khiến Bùi Diệp Kỳ một lòng yêu cô ta, không phải cô ta không cưới.

Dường như cảm nhận được có người nhìn mình, Thư Nhã Niệm ngẩng đầu nhìn về phía An Hạ.

Ánh mắt của hai người phụ nữ chạm nhau trong không khí, An Hạ vừa muốn dời mắt, lại thấy Thư Nhã Niệm cười với mình một cái, cười rất sâu xa.

An Hạ dời mắt đi, uống một hơi hết nửa ly rượu, đứng dậy đi ra ngoài cửa.

Cô muốn đi hít thở không khí.

Thứ như người trước này, nên nói sao đây?

Giống như lúc ăn cơm nhai trúng hạt sạn vậy, cho dù lập tức phát hiện phun ra, nhưng vẫn thấy khó chịu.

An Hạ đi dọc tới đầu hành lang đến phòng vệ sinh một chuyến, lúc đi ra chợt nhìn thấy Thư Nhã Niệm.

Hôm nay cô ta mặc áo khoác lông cừu màu trắng, mái tóc mềm mại xoã bên vai, dáng vẻ dịu dàng động lòng người.

Cô ta thấy An Hạ đi ra thì cười nói: “Cô An.”

“Bây giờ tôi là phụ nữ đã kết hôn, cô có thế gọi tôi là quý cô An, hoặc có thể gọi thẳng tên.” An Hạ để hai tay vào túi áo khoác, lười nhác nhìn cô ta.

Nụ cười trên mặt Thư Nhã Niệm không hề thay đổi: “Cô may mắn hơn tôi, tuy không biết cô dùng cách gì mới khiến Bùi Chính Thành cưới cô, nhưng trong lòng cô phải hiểu rõ, nhà họ Bùi sẽ không chấp nhận thân phận của cô.”

An Hạ tỉ mỉ suy xét ý trong lời nói của Thư Nhã Niệm một chút.

Ý của cô ta rất dễ hiểu.

Ý của cô ta là, cho dù An Hạ sử dụng thủ đoạn gì để Bùi Chính Thành cưới cô, nhà họ Bùi cũng sẽ không thừa nhận cô là vợ của Bùi Chính Thành, còn Thư Nhã Niệm cô ta đã được Bùi Diệp Kỳ cưới về, có được sự thừa nhận của mọi người.

An Hạ không hiểu cảm giác hơn người trong lời nói của Thư Nhã Niệm là từ đâu ra.

“Ở trong lòng cô, gả cho một người đàn ông là cần phải tốn hết công sức của mình à? Lỡ như Bùi Chính Thành cầu hôn tôi thì sao?” An Hạ dựa trên vách tường, dáng vẻ bình tĩnh đắc ý.

Phụ nữ mà, thích so sánh, hay ghen tị.

Thư Nhã Niệm vì gả vào nhà họ Bùi mà đi quyến rũ Bùi Diệp Kỳ, đá Bùi Chính Thành.

Bây giờ thấy An Hạ điều kiện cũng không xuất sắc lại lấy Bùi Chính Thành, bình thường cô ta có giả vờ dịu dàng hơn nữa, tới lúc này cũng khó tránh khỏi hơi không giả vờ được.

Điều này chứng tỏ, sự phản bội Bùi Chính Thành của cô ta lúc trước rõ ràng là không có ý nghĩa.

An Hạ khiến tâm trạng bình tĩnh lại, nhìn Thư Nhã Niệm như một thằng hề đang nhảy nhót.

Sắc mặt cô ta tái nhợt: “An Hạ, cô có thể lấy Bùi Chính Thành cũng chỉ là may mắn mà thôi!”

Cô ta thật sự không cam lòng.

Cô ta từng nghĩ rằng, chắc chắn Bùi Chính Thành sẽ kết hôn với một người phụ nữ gia thế và tướng mạo đều tốt, cũng không ngờ lại có thể là người phụ nữ cái gì cũng rất bình thường như An Hạ.

“Đúng vậy, tôi thật sự rất may mắn, cho nên mới có thể bị Bùi Chính Thành kéo đến uỷ ban nhân dân đăng ký, có lẽ là anh ấy lớn tuổi rồi, cho nên hơi sốt ruột.”

An Hạ nói xong câu này thì vờ nhìn giờ, tỏ vẻ rất xin lỗi: “Thật ngại quá, tôi ra ngoài hơi lâu rồi, tôi phải vào đây, nếu không Chính Thành sẽ ra ngoài tìm tôi.”

An Hạ nói xong thì đi về phía phòng bao.

Thư Nhã Niệm nhìn bóng dáng dần đi xa của An Hạ, vẻ mặt cũng trở nên vặn vẹo.

Dựa vào cái gì cô ta cố gắng như vậy cũng không thể lấy Bùi Chính Thành, còn An Hạ lại dễ dàng cưới được.

Mấy năm trước, cô ta xốc nổi hơn bây giờ nhiều, vẫn luôn muốn gả vào nhà họ Bùi, cô ta biết muốn dựa vào Bùi Chính Thành để vào nhà họ Bùi là quá khó khăn, cho nên bèn xoay người nhào vào vòng ôm của Bùi Diệp Kỳ.

Đột nhiên, một vật cứng lạnh như băng để trên trán cô ta.

Cả người cô ta cứng đờ, sắc mặt lập tức thay đổi.

Một giọng nam vang lên: “Cô là người của nhà họ Bùi đúng không?”

Để trên trán cô ta là một khẩu súng.

Thư Nhã Niệm đè nén sự sợ hãi trong lòng, nhưng giọng nói vẫn mang theo run rẩy không che giấu được: “Anh muốn làm gì? Tôi là vợ của cậu hai Bùi Diệp Kỳ của nhà họ Bùi, nếu anh dám làm gì tôi, anh ấy sẽ không bỏ qua cho anh đâu!”

“Cậu hai nhà họ Bùi?” Người đàn ông cười nhạo một tiếng, kéo cô ta vào nhà vệ sinh nam.

Thư Nhã Niệm bị ném mạnh vào trong một gian phòng ngăn, khuôn mặt hung ác cũng một người đàn ông xuất hiện trước mắt.

Người đến không có thiện ý, vừa nhìn là biết muốn gây chuyện với nhà họ Bùi.

“Vợ của cậu hai nhà họ Bùi? Chính là vợ của đứa con riêng kia à?” Trên mặt người đàn ông mang theo mấy phần khinh thường.

Không biết sau lưng anh ta lại có thêm một người đàn ông từ khi nào, trong mắt anh ta hiện lên mấy phần dâm tà: “Vợ của một đứa con riêng thì có tác dụng gì, chơi một chút còn tạm, dù sao cũng không uy hiếp được Bùi Dục Ngôn.”

Thư Nhã Niệm siết chặt vạt áo của mình, hiểu đại khái mục đích của bọn họ.

Xem ra bọn họ là người Bùi Dục Ngôn đắc tội, mà đa số những người Bùi Dục Ngôn đắc tội đều là người rất độc ác.

Cô ta còn trẻ như vậy, cô ta không muốn chết.

Cô ta vội vàng suy nghĩ, trong lòng đột nhiên xuất hiện một âm mưu.

“Đúng vậy, tôi chỉ là vợ của một đứa con riêng, không có tác dụng gì với các anh cả, nhưng có một người chắc chắn có tác dụng với các anh, đó chính là vợ của cậu ba Bùi.”

Nếu bọn họ đã muốn bắt phụ nữ, thì để bọn họ đi bắt An Hạ là được.

Cái cô ta không có được, kẻ khác cũng đừng hòng có được.

Người đàn ông tát một cái: “Con khốn! Cô cho rằng tôi không biết cậu ba Bùi hoàn toàn chưa kết hôn à!”

“Anh ta kết hôn rồi, các anh có thấy người phụ nữ vừa nói chuyện với tôi khi nãy không? Cô ta chính là vợ của cậu ba Bùi, nhà họ Bùi không đồng ý, nhưng cậu ba Bùi vẫn lặng lẽ kết hôn với người phụ nữ kia, cũng đủ để chứng minh cậu ba yêu người phụ nữ kia bao nhiêu, cô ta có tác dụng hơn tôi! Chỉ cần các anh bỏ qua cho tôi, tôi có thể giúp các anh!”

Thư Nhã Niệm càng nói càng hưng phấn, sắc mặt cũng trở nên dữ tợn.

Hai người đàn ông đưa mắt nhìn nhau, mấy giây sau, một người trong đó đi lên lột sạch quần áo trên người Thư Nhã Niệm, lại chụp mấy tấm ảnh, sau đó giơ điện thoại nói: “Nhớ kỹ lời cô nói, nếu không chúng tôi sẽ đăng ảnh của cô lên mạng!”

Thư Nhã Niệm sợ hãi đến liên tục run rẩy, co rụt người liên tục gật đầu.

Hai người dần đi xa, Thư Nhã Niệm mới mất hết sức lực trượt ngồi xuống đất.

Trong mắt cô ta tràn đầy vẻ nhục nhã, cô ta chưa gặp phải chuyện nhục nhã như vậy bao giờ.

Món nợ này, cô ta phải tính lên người An Hạ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK