Bởi vì Trần Úc Xuyên lớn lên ở nước ngoài, cho nên rất yêu thích mùi vị cơm Tây.
Cho dù Tô Ánh Nguyệt học đại học ở nước ngoài, nhưng cô vẫn thích cơm nhà hơn.
Gần đây khẩu vị của cô cũng không tốt, bởi vì như vậy mà ăn càng ít.
Nhưng cô cũng ăn rất chậm, dù sao cũng có người lớn đang ở đây, cô không thể tùy tiện ăn một chút liền đứng lên.
Cô cứ chậm rãi mà ăn, không nói một lời nào, cũng không nhìn ai.
Ngược lại là Cố Hàm Yên uống mấy ly rượu với Trần Úc Xuyên, thỉnh thoảng nói chuyện vài câu.
Cũng không lâu lắm, Trần Minh Tân ngồi ở bên cạnh đột nhiên bỏ dao nĩa xuống: “Con ăn xong rồi?”
Nói xong cũng quay đầu nhìn về phía Tô Ánh Nguyệt: “Đi thôi.”
“Đi đâu?”
Vẻ mặt Tô Ánh Nguyệt vô cùng khó hiểu nhìn anh, bữa cơm này còn chưa ăn bao lâu, sao có thể ăn xong rồi?
Trần Minh Tân cũng không trả lời lại câu hỏi của cô, trực tiếp lôi kéo tay cô đi khỏi.
Tô Ánh Nguyệt bị ép đi theo phía sau lưng anh lên lầu, rất nhanh liền nghe được âm thành đồ vật va chạm với nhau.
Cô quay đầu lại đã nhìn thấy Cố Hàm Yên đang cẩn thận nói gì đó với Trần Úc Xuyên, một bộ dáng đang trấn an.
Dường như là cảm nhận được ánh mắt của Tô Ánh Nguyệt, Cố Hàm Yên cũng quay đầu nhìn về phía cô.
Trong mắt Cố Hàm Yên lóe lên sự khinh thường, lại nhanh chóng thu hồi ánh mắt lại.
Tâm trạng của Tô Ánh Nguyệt lại chìm xuống mấy phần.
...
Trần Minh Tân lôi kéo cô về tới phòng ngủ.
“Đi tắm đi.”
Mặc dù anh nói như vậy, nhưng cánh tay đang lôi kéo Tô Ánh Nguyệt lại không hề buông ra.
Tô Ánh Nguyệt nhìn thoáng qua anh vẫn chưa buông tay mình ra, mở miệng nói: “Vậy anh buông tay của em ra trước đi.”
Trần Minh Tân chăm chú nhìn cô, trong ánh mắt hiện lên cảm xúc phức tạp.
Tô Ánh Nguyệt không hiểu rõ được thâm ý bên trong ánh mắt của anh, một lát sau mới nghe anh nói: “Chúng ta chuyển về chung cư ở đi.”
“Chuyển về chung cư?” Trong giọng nói của Tô Ánh Nguyệt mang theo vẻ kinh ngạc, nhưng gương mặt của cô lại sáng ngời.
Thần sắc của Trần Minh Tân có chút ngưng trọng, trong lòng hơi động: “Ừm, nếu như em đồng ý thì chúng ta liền chuyển về bên đó đi.”
Anh đưa tay gạt lấy sợi tóc đang rủ xuống bên trán cô ra sau tai, động tác rất đơn giản, nhưng lại không khó có thể phát hiện được sự trân trọng và cẩn thận.
Anh rất biết nhìn sắc mặt người khác mà nói chuyện, huống gì đã ở chung với Tô Ánh Nguyệt lâu như vậy.
Lúc trên bàn ăn, anh đã cảm thấy cô không có khẩu vị, nhưng lại miễn cưỡng mình cứ ngồi ở nơi đó mà ăn.
Bởi vì anh đau lòng nên không nỡ để cô nhận lấy chút ấm ức nào, làm sao có thể chịu được cô vì người khác mà làm oan chính mình.
Dù cho người kia là ông ngoại ruột của anh thì cũng không được.
Ánh sáng trong mắt Tô Ánh Nguyệt rất nhanh liền biến mất, cô lắc đầu nói: “Không cần đâu.”
Trần Úc Xuyên vừa mới chuyển đến đây, sao cô có thể dọn ra ngoài với Trần Minh Tân được? Nếu như làm như vậy, không phải rõ ràng là đang nhằm vào Trần Úc Xuyên sao.
Cho dù có nói như thế nào thì Trần Úc Xuyên cũng là ông ngoại của Trần Minh Tân, Trần Úc Xuyên không thích cô, nhắm vào cô, đây đều là chuyện thường trong cuộc sống. Ngay cả bản thân cô khi đối mặt với Trần Minh Tân, thỉnh thoảng cũng sẽ sinh ra tâm lý tự ti.
Trần Minh Tân cẩn thận nhìn cô một lát, nhẹ nhàng nói: “Vậy bây giờ đi tắm trước đi.”
“Ừm.” Tô Ánh Nguyệt nhẹ gật đầu, mỉm cười sáng lạn với Trần Minh Tân.
Cô biết Trần Minh Tân gợi ý đến chuyện về chung cư sống cũng là vì lo lắng cho tâm trạng của cô.
Có lẽ là cô quá tham lam và ích kỷ, Trần Minh Tân đối xử với cô đã đủ tốt, nhưng cô lại giống như được yêu mà lại càng yêu cầu xa vời.
Trần Minh Tân nhìn nụ cười của Tô Ánh Nguyệt, lo lắng nơi đáy lòng cũng giảm đi.
Mấy ngày nay cũng chưa từng thấy cô mỉm cười như vậy với anh.ĐỌc nhanh tại Tamlinh247.net
Anh khó mà kiềm chế được kéo cô vào trong ngực, trao cho cô một nụ hôn nóng bỏng, sau đó mới thỏa mãn mà buông cô ra.
Nhìn Tô Ánh Nguyệt chạy trối chết vào phòng tắm, anh mới kéo cửa phòng bước ra ngoài.
...
Trần Minh Tân đến thư phòng không bao lâu, Trần Vu đã bước vào.
“Cậu chủ.” Trần Vu vừa bước vào cửa liền cung kính gật đầu.
Trần Minh Tân ngẩng đầu lên từ một đống tài liệu, liếc nhìn Trần Vu: “Đưa cho tôi báo cáo kiểm tra sức khỏe.”
Nghe vậy, Trần Vu đưa một tờ báo cáo kiểm tra sức khỏe đã được làm lại cho Trần Minh Tân.
Sau khi Trần Minh Tân nhận lấy, nhìn đi nhìn lại hai lần, mi tâm có chút giãn ra.
Nhưng rất nhanh, anh lại nhíu mày hỏi Trần Vu: “Xác định không có sai sót gì?”
Trần Vu nhớ đến chuyện trước đó đã nói với Cố Hàm Yên, đáy lòng khẽ run lên.
Lúc ở nước ngoài, mặc dù Trần Minh Tân không thường ở gia tộc Mogwynn, nhưng anh đều sẽ đến thăm Trần Úc Xuyên theo định kỳ.
Bởi vì cô ta vẫn là bác sĩ đi theo Trần Úc Xuyên, cho nên cũng rất quen thuộc với Trần Minh Tân, rõ ràng là một người trẻ tuổi nhỏ hơn cô ta mười mấy tuổi, nhưng lúc anh dùng cặp mắt thần bí ý mang theo dò hỏi khó lường nhìn về phía cô ta, khiến cô ta có cảm giác không hiểu vì sao lại thấy hoảng sợ.
Nhưng cô ta vừa nghĩ đến phần báo cáo thật sự kia có khả năng sẽ khiến Trần Minh Tân và Trần Úc Xuyên gây ra mâu thuẫn lớn hơn, cô ta càng kiên định hơn mà lựa chọn giấu diếm.
“Cậu chủ, tôi tin tưởng sở dĩ cậu có thể để tôi làm kiểm tra cho cô Tô, cũng là bởi vì tin tưởng vào năng lực của tôi, nếu không thì cũng sẽ không tìm tôi.”
Lúc Trần Vu nói chuyện cũng không dám nhìn thẳng vào Trần Minh Tân.
Ánh mắt của Trần Minh Tân lại quay về trên tờ báo cáo kiểm tra sức khỏe, cũng không chú ý đến phản ứng của Trần Vu như thế nào.
Từ những người giúp việc ở gia tộc Mogwynn... Ai ai cũng có sự trung thành tuyệt đối, liên quan đến chuyện này, anh hoàn toàn tin tưởng vào cách quản lý của Trần Úc Xuyên, cho nên anh cũng không hề nghi ngờ Trần Vu sẽ động tay động chân gì.
“Cô có thể ra ngoài rồi.”
“Vâng.”
Trần Vu bước ra từ thư phòng, lại đưa tay vỗ vỗ ngực hai lần. Cậu chủ vẫn giống như trước đây, luôn luôn rất dễ dàng khiến người khác cảm thấy có một loại áp lực rất lớn.
Cô ta xoay người đi xuống lầu, liền thấy được Cố Hàm Yên đang bưng khay lên.
“Cô Cố.”
“Báo cáo kiểm tra sức khỏe đã đưa cho Minh Tân rồi?” Cố Hàm Yên mỉm cười đi đến trước mặt của cô ta, nụ cười ở trên mặt vẫn như bình thường, giọng nói nhỏ đến nỗi chỉ có cô ta và Trần Vu có thể nghe được.
“Ừm, đã đưa cậu chủ xem rồi.” Trần Vu vừa nghĩ đến chuyện đó, trong lòng luôn cảm thấy có chút chột dạ.
Mặc dù cô ta cảm thấy mình không hề làm sai, nhưng luôn có cảm giác bất an.
Trên mặt Cố Hàm Yên lộ ra ý cười đã đạt được mục đích, nhưng cô ta lại che giấu rất giỏi.
Cô ta an ủi: “Nếu như ông ngoại biết được cô luôn nghĩ cho ông ấy và Trần Minh Tân, ông ấy sẽ rất cảm kích cô.”
Bất kể là như thế nào, đứa bé của Tô Ánh Nguyệt này cũng không thể được sinh ra đời.
Tốt nhất là dưới tình huống tất cả mọi người đều không biết, để cho đứa bé này biến mất thần không biết quỷ không hay.
Không phải là cô ta nhẫn tâm, muốn trách thì cứ trách đứa bé này đã đầu thai sai thời điểm.
Trước đó cô ta đã thăm dò Tô Ánh Nguyệt trên bàn ăn, cảm thấy có lẽ là Tô Ánh Nguyệt cũng không biết mình đang mang thai.
Nếu thật sự là như vậy thì càng dễ dàng hành động hơn.
Cố Hàm Yên đang suy tư, nụ cười trên mặt vẫn ôn hòa như cũ mà nói tạm biệt với Trần Vu, sau đó liền bưng khay tiếp tục đi về phía thư phòng của Trần Minh Tân.
“Minh Tân, còn đang bận hả?” Cố Hàm Yên gõ cửa đi vào, nhìn thấy Trần Minh Tân vẫn còn đang làm việc, trong giọng nói không khỏi mang theo chút quan tâm.
Trần Minh Tân ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng lườm cô ta một chút: “Có việc gì?”
Đối với sự lạnh lùng của Trần Minh Tân, mặc dù Cố Hàm Yên đã thấy quen thuộc, nhưng cô ta vẫn không nhịn được mà nghiến răng nghiến lợi dưới đáy lòng.