– E hèm…! Màn kịch đến đây là hết rồi. Còn chuyện ăn cắp dự án chúng ta nên tính thế nào đây? – Diệp Ân Tuấn đùa cợt.
Tất cả mọi người đều đảo mắt xung quanh, hết nhìn Diệp Ân Tuấn lại nhìn đến Tịch Uyên đang tả tơi, kế đến lại nhìn sang An Nhiên. Bọn họ cũng không biết nên nói gì vào lúc này. Hiện tại chỉ đợi Ân Tuấn và An Nhiên quyết định. Đến Tịch lão gia cũng không thèm nhìn mặt Tịch Uyên nữa. Diệp Ân Tuấn nhìn thấy bàn tay Tinh Vũ đặt trên vai vợ mình, bất giác nheo mắt lại.
– Hình như ăn cắp bản thảo ý tưởng của người khác là tội lớn đấy. Vì chuyện này mà vợ tôi suýt chút nữa mất hết danh dự, các người tính sao đây?
Tất cả mọi người trong phòng họp đều sửng sốt. Diệp Ân Tuấn nói gì cơ? " Vợ tôi" ư? Hạ An Nhiên đã kết hôn với Diệp Ân Tuấn từ khi nào vậy? Anh không quan tâm đến ánh mắt của mọi người, đứng dậy đi đến ôm lấy eo An Nhiên, như thế đánh dấu chủ quyền. Tịch lão gia thấy tình hình càng lúc càng căng thẳng nên ông vội thúc Tịch Uyên một cái
– Mau xin lỗi cô ấy đi. Chuyện này con làm ra thì nên xin lỗi người ta.
– Tại sao con lại phải xin lỗi cô ta? Là tại cô ta con mới thành ra như vậy. – Tịch Uyên hét lớn.
Đến giờ cô ta vẫn cố chấp không chịu chấp nhận sự thật. Tịch lão gia cũng hết cách với đứa con gái " giỏi giang" này. Ông đành hạ giọng
– Thư kí Hạ, chuyện lần này mong cô bỏ qua cho con gái tôi. Nó còn nhỏ chưa hiểu chuyện, nhất thời dại dột. Tôi nhất định sẽ bồi thường cho cô một cách thỏa đáng nhất.
Diệp Ân Tuấn vẫn ôm lấy eo An Nhiên, giọng nói vừa mang tính cười khinh, lại có chút trêu đùa
– Tịch lão gia nói gì vậy? Con gái ông còn nhỏ, vậy vợ tôi lớn hơn con ông sao? Cô ấy cũng bằng tuổi con ông đấy. Nếu nói bỏ qua vì còn nhỏ thì không hợp lý cho lắm.
Tịch lão gia khó xử rồi. Diệp Ân Tuấn đúng là khó đối phó thật. Tịch Uyên vẫn cúi gằm mặt xuống không có động tĩnh gì. Giữ lúc Tịch lão gia đang suy nghĩ thì đột nhiên cô ta vùng dậy lao đến chỗ An Nhiên, đẩy cô lảo đảo. May mắn Diệp Ân Tuấn kịp kéo cô lại. Tịch Uyên như phát điên, liên tục la hét đổ dồn tội cho An Nhiên. Tịch lão gia không nhìn được nữa, giáng cho cô ta một bạt tai, ông quát lớn
– Đến giờ vẫn còn chưa nhận ra lỗi của mình hay sao? Nghịch tử! Đúng là nghịch tử! Từ nay về sau con ra nước ngoài sống cho ta, khi không có lệnh của ta thì không được trở về.
Tịch Uyên ngước mặt nhìn ba mình, đôi mắt tuyệt vọng
– Ba… ba không thể đối xử với con như thế được. Ba…
– Ta đã quyết rồi.
Tịch Uyên không nói gì nữa, ôm mặt khóc. Nhưng đối với hình phạt này thì xem ra vẫn còn khá nhẹ. Cuộc họp hôm nay cũng tan tành rồi. Diệp Ân Tuấn dẫn An Nhiên rời đi. Câu chuyện 6 năm trước đã sáng tỏ nhưng những gì An Nhiên phải trải qua vẫn không thể thay đổi. Anh đưa cô về. Nhìn người đàn ông bên cạnh, cô khẽ lên tiếng
– Hôm nay… cảm ơn anh đã giúp tôi.
– Em chỉ cảm ơn sơ sài vậy thôi sao?
Lúc này rồi mà anh vẫn còn tranh thủ đùa cợt được. Cô nặn ra một nụ cười khổ. Bây giờ cô rất mệt mỏi.
Chẳng mấy chốc đã đến nhà cô rồi. Diệp Ân Tuấn đích thân đưa cô lên nhà, cô cũng không từ chối. Hiện giờ mới hơn 10 giờ một chút. Vừa ra khỏi thang máy cô đã thấy một bóng dáng quen thuộc lấp ló ở trước cửa nhà mình. An Nhiên lập tức chạy đến sà vào lòng người đấy
– Mẹ…!
Bà Hạ cũng rất bất ngờ. Hiện giờ đáng lẽ ra cô phải ở công ty mới đúng, sao lại về rồi? Thấy An Nhiên đang khóc, bà vỗ về
– Được rồi, ngoan. Có chuyện gì xảy ra kể mẹ nghe. Nhưng trước hết chúng ta vào nhà đã.
Diệp Ân Tuấn cũng bước đến chỗ hai người, lễ phép chào hỏi
– Con chào mẹ.
Bà Hạ lại thêm một lần ngạc nhiên. Đây là con rể của bà sao? Đúng là như lời thiên hạ nói. Hiện giờ anh đang rất căng thẳng. Đây chính là lần đầu tiên chính thức ra mắt mẹ vợ. Anh lo lắng thái độ của mẹ vợ đối với mình. Nhưng bà Hạ lại khẽ gật đầu, rồi dỗ dành An Nhiên.
Được một lát cô mới lấy chìa khoá nhà ra để mở cửa. Cả ba người cùng bước vào. Diệp Ân Tuấn còn chủ động xách đồ giúp mẹ vợ. Tuy đã vào nhà nhưng An Nhiên vẫn không buông mẹ ra, vẫn cứ vùi mặt vào vai mẹ. Bà dỗ dành suốt cô mới chịu đi vào phòng. Diệp Ân Tuấn đem ly nước ra mời mẹ vợ. Bà không mấy quan tâm đến ly nước. Đam Mỹ Sắc
– Đến đây ngồi đi, tôi có một số chuyện cần nói với cậu.
Tất cả mọi người đều đảo mắt xung quanh, hết nhìn Diệp Ân Tuấn lại nhìn đến Tịch Uyên đang tả tơi, kế đến lại nhìn sang An Nhiên. Bọn họ cũng không biết nên nói gì vào lúc này. Hiện tại chỉ đợi Ân Tuấn và An Nhiên quyết định. Đến Tịch lão gia cũng không thèm nhìn mặt Tịch Uyên nữa. Diệp Ân Tuấn nhìn thấy bàn tay Tinh Vũ đặt trên vai vợ mình, bất giác nheo mắt lại.
– Hình như ăn cắp bản thảo ý tưởng của người khác là tội lớn đấy. Vì chuyện này mà vợ tôi suýt chút nữa mất hết danh dự, các người tính sao đây?
Tất cả mọi người trong phòng họp đều sửng sốt. Diệp Ân Tuấn nói gì cơ? " Vợ tôi" ư? Hạ An Nhiên đã kết hôn với Diệp Ân Tuấn từ khi nào vậy? Anh không quan tâm đến ánh mắt của mọi người, đứng dậy đi đến ôm lấy eo An Nhiên, như thế đánh dấu chủ quyền. Tịch lão gia thấy tình hình càng lúc càng căng thẳng nên ông vội thúc Tịch Uyên một cái
– Mau xin lỗi cô ấy đi. Chuyện này con làm ra thì nên xin lỗi người ta.
– Tại sao con lại phải xin lỗi cô ta? Là tại cô ta con mới thành ra như vậy. – Tịch Uyên hét lớn.
Đến giờ cô ta vẫn cố chấp không chịu chấp nhận sự thật. Tịch lão gia cũng hết cách với đứa con gái " giỏi giang" này. Ông đành hạ giọng
– Thư kí Hạ, chuyện lần này mong cô bỏ qua cho con gái tôi. Nó còn nhỏ chưa hiểu chuyện, nhất thời dại dột. Tôi nhất định sẽ bồi thường cho cô một cách thỏa đáng nhất.
Diệp Ân Tuấn vẫn ôm lấy eo An Nhiên, giọng nói vừa mang tính cười khinh, lại có chút trêu đùa
– Tịch lão gia nói gì vậy? Con gái ông còn nhỏ, vậy vợ tôi lớn hơn con ông sao? Cô ấy cũng bằng tuổi con ông đấy. Nếu nói bỏ qua vì còn nhỏ thì không hợp lý cho lắm.
Tịch lão gia khó xử rồi. Diệp Ân Tuấn đúng là khó đối phó thật. Tịch Uyên vẫn cúi gằm mặt xuống không có động tĩnh gì. Giữ lúc Tịch lão gia đang suy nghĩ thì đột nhiên cô ta vùng dậy lao đến chỗ An Nhiên, đẩy cô lảo đảo. May mắn Diệp Ân Tuấn kịp kéo cô lại. Tịch Uyên như phát điên, liên tục la hét đổ dồn tội cho An Nhiên. Tịch lão gia không nhìn được nữa, giáng cho cô ta một bạt tai, ông quát lớn
– Đến giờ vẫn còn chưa nhận ra lỗi của mình hay sao? Nghịch tử! Đúng là nghịch tử! Từ nay về sau con ra nước ngoài sống cho ta, khi không có lệnh của ta thì không được trở về.
Tịch Uyên ngước mặt nhìn ba mình, đôi mắt tuyệt vọng
– Ba… ba không thể đối xử với con như thế được. Ba…
– Ta đã quyết rồi.
Tịch Uyên không nói gì nữa, ôm mặt khóc. Nhưng đối với hình phạt này thì xem ra vẫn còn khá nhẹ. Cuộc họp hôm nay cũng tan tành rồi. Diệp Ân Tuấn dẫn An Nhiên rời đi. Câu chuyện 6 năm trước đã sáng tỏ nhưng những gì An Nhiên phải trải qua vẫn không thể thay đổi. Anh đưa cô về. Nhìn người đàn ông bên cạnh, cô khẽ lên tiếng
– Hôm nay… cảm ơn anh đã giúp tôi.
– Em chỉ cảm ơn sơ sài vậy thôi sao?
Lúc này rồi mà anh vẫn còn tranh thủ đùa cợt được. Cô nặn ra một nụ cười khổ. Bây giờ cô rất mệt mỏi.
Chẳng mấy chốc đã đến nhà cô rồi. Diệp Ân Tuấn đích thân đưa cô lên nhà, cô cũng không từ chối. Hiện giờ mới hơn 10 giờ một chút. Vừa ra khỏi thang máy cô đã thấy một bóng dáng quen thuộc lấp ló ở trước cửa nhà mình. An Nhiên lập tức chạy đến sà vào lòng người đấy
– Mẹ…!
Bà Hạ cũng rất bất ngờ. Hiện giờ đáng lẽ ra cô phải ở công ty mới đúng, sao lại về rồi? Thấy An Nhiên đang khóc, bà vỗ về
– Được rồi, ngoan. Có chuyện gì xảy ra kể mẹ nghe. Nhưng trước hết chúng ta vào nhà đã.
Diệp Ân Tuấn cũng bước đến chỗ hai người, lễ phép chào hỏi
– Con chào mẹ.
Bà Hạ lại thêm một lần ngạc nhiên. Đây là con rể của bà sao? Đúng là như lời thiên hạ nói. Hiện giờ anh đang rất căng thẳng. Đây chính là lần đầu tiên chính thức ra mắt mẹ vợ. Anh lo lắng thái độ của mẹ vợ đối với mình. Nhưng bà Hạ lại khẽ gật đầu, rồi dỗ dành An Nhiên.
Được một lát cô mới lấy chìa khoá nhà ra để mở cửa. Cả ba người cùng bước vào. Diệp Ân Tuấn còn chủ động xách đồ giúp mẹ vợ. Tuy đã vào nhà nhưng An Nhiên vẫn không buông mẹ ra, vẫn cứ vùi mặt vào vai mẹ. Bà dỗ dành suốt cô mới chịu đi vào phòng. Diệp Ân Tuấn đem ly nước ra mời mẹ vợ. Bà không mấy quan tâm đến ly nước. Đam Mỹ Sắc
– Đến đây ngồi đi, tôi có một số chuyện cần nói với cậu.