Cô rơi vào trầm lặng, hai người kia cũng vậy. Diệp Ân Tuấn cũng cảm thấy mình thật vô sỉ, nhưng nếu không dọa dẫm như vậy thì lại sợ cô sẽ bỏ đi mất. Tình trạng bây giờ rất khó xử, chỉ có thể dựa vào An Nhiên. Cô hít một hơi thật sâu rồi quay lại nhìn vào thẳng đôi mắt của Diệp Ân Tuấn.
– Chuyện của chúng ta từ từ giải quyết, đừng lôi người khác vào. Anh muốn thế nào tôi từ từ thương lượng với anh. Bây giờ tôi phải về với Phong Hi.
Nói xong cô dắt tay Tiểu Dĩnh rời đi. Anh cũng không giữ cô lại nữa, cơn giận vừa rồi cũng biến mất. Đợi An Nhiên cùng Tiểu Dĩnh đi khuất Diệp phu nhân mới từ trong quán cà phê kia đi ra, trên tay còn cầm tờ đơn ly hôn vừa nãy khoe cho con trai
– Ân Tuấn con nhìn xem, cô ta kí đơn rồi, con cũng mau kí đi.
Diệp Ân Tuấn tức giận nhìn vào tờ đơn, nhận lấy nó từ tay mẹ rồi thẳng tay xé đi.Diệp phu nhân kinh ngạc
– Con như vậy là có ý gì?
– Mẹ đừng quản chuyện của con nữa.
Nói xong quay lưng bỏ đi, Diệp phu nhân ngơ ngác. Con trai bà bị Hạ An Nhiên câu mất hồn từ khi nào vậy? Đã đến lúc nào rồi mà còn không muốn ly hôn? Tức chết bà rồi.
Diệp Ân Tuấn lái xe đến quán bar cũ. Vừa thấy bóng dáng chiếc xe ông chủ quán bar vội vàng chạy ra cửa tiếp đón. Vị tổ tông này tâm trạng lại không tốt rồi. Ông chủ đứng ở cửa đợi sẵn, anh vừa đi đến đã lễ phép cúi chào
– Hoan nghênh Diệp thiếu đến! Ngài vẫn phòng cũ chứ ạ?
Anh không nói gì mà lướt thẳng qua ông ta. Ông chủ cứng người, tuy đã rất nhiều lần thấy tâm trạng không tốt của Diệp Ân Tuấn nhưng lần này trái tim ông ta vẫn phải âm thầm thốt lên một câu: Đáng sợ quá! Ông ta cũng không có thời gian mà vội vàng bước theo sau anh, miệng vẫn không ngừng nói
–Diệp thiếu, phòng VIP tôi đã chuẩn bị xong cho ngài rồi.
– Ông im miệng đi.
Trước câu nói lạnh lùng kia của anh ông chỉ cũng chỉ đành ngậm miệng lại. Ở đây anh ta là thượng đế, không nghe lời thượng đế chỉ có phá sản. Hôm nay anh không có nhã hứng ngồi ở phòng VIP có người hầu hạ như mọi khi mà ngồi ở chỗ tập thể. Tại quầy bar, anh uống hết ly này đến ly khác, tâm trạng vẫn chưa khá hơn chút nào. Tại sao anh lại ghét việc ly hôn với An Nhiên? Là thấy không quen sao? Hay do anh có tình cảm nào khác? Càng suy nghĩ càng uống nhiều rượu. Một người phụ nữ ăn mặc quyến rũ, thấy anh uống một mình liền tiến lại, cô ta mạnh dạn lại gần vuốt ve lồng ngực của anh, giọng nói ngọt ngào đầy mê hoặc
– Diệp thiếu, sao anh lại uống một mình vậy, tâm trạng không tốt sao? Để em uống cùng với anh.
Diệp Ân Tuấn chán ghét bắt lấy bàn tay đang làm loạn của cô ta, lạnh lùng nói một từ
– Cút!
Cô ta vẫn không bỏ cuộc mà tiếp tục rót rượu, trên môi vẫn nở nụ cười
– Anh đừng cự tuyệt như vậy.
– Tôi không nói lại lần hai.
Cô ta thật sự khiến anh thêm bực bội. Người phụ nữ này đúng là to gan, vậy mà còn dám ở lại. Ánh mắt anh sắc lạnh nhìn chằm chằm vào cô ta, giữa tiếng nhạc lớn thì không khí ở đây vô cùng đáng sợ. Người phụ nữ kia bỗng cảm thấy lạnh người một cách kì lạ liền rùng mình một cái. Cảm nhận được sát khí đang ngày càng tăng người phụ nữ kia vội vàng bỏ đi.
Diệp Ân Tuấn lại tiếp tục suy nghĩ. Anh vẫy tay gọi ông chủ lại ngồi cùng. Ông chủ khép nép ngồi xuống bên cạnh rồi rót rượu. Anh nâng ly lên, vừa lắc vừa nhìn chằm chằm vào nó, anh cất lời hỏi ông chủ
– Ông đã từng thích hoặc yêu ai đó chưa?
Ông chủ cũng ngượng ngùng, đã hơn 40 tuổi rồi lại bị một thằng nhóc hỏi câu này. Nhưng ông ta vẫn trả lời
– Diệp thiếu, tất nhiên là tôi có người mình yêu rồi. Tại sao ngài lại hỏi vậy?
Anh lại uống rồi khẽ cười
– Vậy cảm giác nó như thế nào?
– Không giấu gì ngài khi yêu một người phải tự mình cảm nhận. Đối với tôi, yêu là muốn ở bên nhau cho dù không vui vẻ, yêu là sẽ nhớ mãi không quên. Ngài đây là đang có người trong lòng sao?
– Cũng có thể cho là vậy.
– Cảm giác thích một người và yêu một người rất khác nhau. Tôi nghĩ ngài cần cẩn thận xem xét lại tình cảm của mình, đừng để lỡ mất cô gái kia. Tôi nghĩ cô gái trong lòng ngài chắc hẳn là người rất tốt, rất xinh đẹp mới có thể lọt vào mắt xanh của ngài đây.
Anh mỉm cười. Thì ra cái gọi là tình yêu là vậy. Đúng! Người trong lòng anh là một người rất xinh đẹp, là một người rất tốt, một người kiên cường. Nếu trước kia anh không biết được tình cảm của mình dành cho An Nhiên là gì thì hiện giờ anh đã xác định được. Chỉ là, phải làm thế nào để giữ cô lại.
– Chuyện của chúng ta từ từ giải quyết, đừng lôi người khác vào. Anh muốn thế nào tôi từ từ thương lượng với anh. Bây giờ tôi phải về với Phong Hi.
Nói xong cô dắt tay Tiểu Dĩnh rời đi. Anh cũng không giữ cô lại nữa, cơn giận vừa rồi cũng biến mất. Đợi An Nhiên cùng Tiểu Dĩnh đi khuất Diệp phu nhân mới từ trong quán cà phê kia đi ra, trên tay còn cầm tờ đơn ly hôn vừa nãy khoe cho con trai
– Ân Tuấn con nhìn xem, cô ta kí đơn rồi, con cũng mau kí đi.
Diệp Ân Tuấn tức giận nhìn vào tờ đơn, nhận lấy nó từ tay mẹ rồi thẳng tay xé đi.Diệp phu nhân kinh ngạc
– Con như vậy là có ý gì?
– Mẹ đừng quản chuyện của con nữa.
Nói xong quay lưng bỏ đi, Diệp phu nhân ngơ ngác. Con trai bà bị Hạ An Nhiên câu mất hồn từ khi nào vậy? Đã đến lúc nào rồi mà còn không muốn ly hôn? Tức chết bà rồi.
Diệp Ân Tuấn lái xe đến quán bar cũ. Vừa thấy bóng dáng chiếc xe ông chủ quán bar vội vàng chạy ra cửa tiếp đón. Vị tổ tông này tâm trạng lại không tốt rồi. Ông chủ đứng ở cửa đợi sẵn, anh vừa đi đến đã lễ phép cúi chào
– Hoan nghênh Diệp thiếu đến! Ngài vẫn phòng cũ chứ ạ?
Anh không nói gì mà lướt thẳng qua ông ta. Ông chủ cứng người, tuy đã rất nhiều lần thấy tâm trạng không tốt của Diệp Ân Tuấn nhưng lần này trái tim ông ta vẫn phải âm thầm thốt lên một câu: Đáng sợ quá! Ông ta cũng không có thời gian mà vội vàng bước theo sau anh, miệng vẫn không ngừng nói
–Diệp thiếu, phòng VIP tôi đã chuẩn bị xong cho ngài rồi.
– Ông im miệng đi.
Trước câu nói lạnh lùng kia của anh ông chỉ cũng chỉ đành ngậm miệng lại. Ở đây anh ta là thượng đế, không nghe lời thượng đế chỉ có phá sản. Hôm nay anh không có nhã hứng ngồi ở phòng VIP có người hầu hạ như mọi khi mà ngồi ở chỗ tập thể. Tại quầy bar, anh uống hết ly này đến ly khác, tâm trạng vẫn chưa khá hơn chút nào. Tại sao anh lại ghét việc ly hôn với An Nhiên? Là thấy không quen sao? Hay do anh có tình cảm nào khác? Càng suy nghĩ càng uống nhiều rượu. Một người phụ nữ ăn mặc quyến rũ, thấy anh uống một mình liền tiến lại, cô ta mạnh dạn lại gần vuốt ve lồng ngực của anh, giọng nói ngọt ngào đầy mê hoặc
– Diệp thiếu, sao anh lại uống một mình vậy, tâm trạng không tốt sao? Để em uống cùng với anh.
Diệp Ân Tuấn chán ghét bắt lấy bàn tay đang làm loạn của cô ta, lạnh lùng nói một từ
– Cút!
Cô ta vẫn không bỏ cuộc mà tiếp tục rót rượu, trên môi vẫn nở nụ cười
– Anh đừng cự tuyệt như vậy.
– Tôi không nói lại lần hai.
Cô ta thật sự khiến anh thêm bực bội. Người phụ nữ này đúng là to gan, vậy mà còn dám ở lại. Ánh mắt anh sắc lạnh nhìn chằm chằm vào cô ta, giữa tiếng nhạc lớn thì không khí ở đây vô cùng đáng sợ. Người phụ nữ kia bỗng cảm thấy lạnh người một cách kì lạ liền rùng mình một cái. Cảm nhận được sát khí đang ngày càng tăng người phụ nữ kia vội vàng bỏ đi.
Diệp Ân Tuấn lại tiếp tục suy nghĩ. Anh vẫy tay gọi ông chủ lại ngồi cùng. Ông chủ khép nép ngồi xuống bên cạnh rồi rót rượu. Anh nâng ly lên, vừa lắc vừa nhìn chằm chằm vào nó, anh cất lời hỏi ông chủ
– Ông đã từng thích hoặc yêu ai đó chưa?
Ông chủ cũng ngượng ngùng, đã hơn 40 tuổi rồi lại bị một thằng nhóc hỏi câu này. Nhưng ông ta vẫn trả lời
– Diệp thiếu, tất nhiên là tôi có người mình yêu rồi. Tại sao ngài lại hỏi vậy?
Anh lại uống rồi khẽ cười
– Vậy cảm giác nó như thế nào?
– Không giấu gì ngài khi yêu một người phải tự mình cảm nhận. Đối với tôi, yêu là muốn ở bên nhau cho dù không vui vẻ, yêu là sẽ nhớ mãi không quên. Ngài đây là đang có người trong lòng sao?
– Cũng có thể cho là vậy.
– Cảm giác thích một người và yêu một người rất khác nhau. Tôi nghĩ ngài cần cẩn thận xem xét lại tình cảm của mình, đừng để lỡ mất cô gái kia. Tôi nghĩ cô gái trong lòng ngài chắc hẳn là người rất tốt, rất xinh đẹp mới có thể lọt vào mắt xanh của ngài đây.
Anh mỉm cười. Thì ra cái gọi là tình yêu là vậy. Đúng! Người trong lòng anh là một người rất xinh đẹp, là một người rất tốt, một người kiên cường. Nếu trước kia anh không biết được tình cảm của mình dành cho An Nhiên là gì thì hiện giờ anh đã xác định được. Chỉ là, phải làm thế nào để giữ cô lại.