Tình Nhu sợ hãi, hai tay cấu chặt vào vòng tay của nam nhân, nức nở lớn hơn:
- Ah... Cảnh Thâm...thứ đó..hức hức... trướng quá, anh mau...ưm..ưm.. bỏ ra..ah
Nhâm Cảnh Thâm túng quẫn lí trí, mơ hồ không kiểm soát nổi tiểu đệ bên dưới, chính hắn cũng không rõ bản thân lại có phản ứng thái quá như này. Tuy nhiên lại đem đến cho nam nhân một cảm giác khoái lạc không diễn tả nổi
Cảnh Thâm ôn nhu hơn trước, từ từ nâng eo cô lên rồi hạ xuống chầm chậm, d*ch mật tiết ra, chảy dọc hai bên đùi non của tiểu thỏ, thấm đượm lên đôi chân của nam nhân rồi xuống ghế, xuống sàn. Tiểu đệ của hắn đã to lớn cực đại, còn được bao chặt trong nộn ng**ệt khin khít khiến trí óc Cảnh Thâm như vỡ tung ra, vòng tay lên vê cấu lấy hạt ngọc hồng trên đỉnh ng*c rồi ngậm vào miệng như chờ một viên kẹo tan ra. Tất thảy cơ thể ngọt ngào này của “em gái nuôi” như mê cung không lối thoát, càng vào sâu, càng tìm hiểu thì càng có nhiều trải nghiệm mới
Nam nhân vừa thoáng nghĩ ngợi, vừa muốn đánh lạc hướng của tiểu thỏ, để cô bình tĩnh lại, không mè nheo đáng thương nữa. Hắn cất lời:
- Vợ nhỏ, đây là “bảo bối”... không phải “thứ đó”... tôi mới nói ban nãy, sao em quên rồi?
Tình Nhu đỏ lựng mặt lại, thời tiết sang xuân nhưng gió lạnh cả tuyết vẫn dày, bên ngoài đang rất lạnh mà căn phòng này như tăng lên mấy chục độ C so với thời tiết đang 1-2 độ. Cô bặm môi cam chịu, cuối cùng cũng nỉ non:
- Anh... mau bỏ ra đi.. ưm hm... “bảo bố~i..ii” ah..
Nhâm Cảnh Thâm bỉ ổi nhân lúc Tình Nhu van cầu thì liên tục vươn đầu gậy lên điểm G, càn quấy xung quanh hu*ệt th*t một cách thô bạo để vật nhỏ không nói nổi một câu nghiêm chỉnh. Cứ dây dưa như vậy cho tới mãi lúc sau, Nhâm Cảnh Thâm kiểm soát được con thú trong mình, trấn áp nó xuống tận đáy rồi từ từ ôm chặt lấy “vợ nhỏ” nằm nghỉ ngơi, lồng ngực của cô thở từng đợt khí yếu ớt, tứ chi run rẩy kèm thớ da bầm đỏ khắp quanh, y như mới chịu sự hành hình
Ngồi nghỉ một lúc rồi Cảnh Thâm đưa cả hai vào phòng tắm, từ từ vệ sinh qua cho cơ thể của hắn và vật nhỏ, không quên kiên nhẫn mà lấy d*ch ra khỏi hu*ệt nhỏ của Tình Nhu. Lần này hắn phát tiết ra rất nhiều, lấy mãi rồi lại dừng, ấn bụng dưới để mọi t*nh hoa được chảy ra từ từ, cái bụng nhỏ phình lớn lên lúc nãy cũng chịu xẹp kép xuống, cơ thể nữ nhân cũng bớt nặng nề hơn
Cả ngày hôm đó Tình Nhu chỉ có nằm trên giường, mặc đồ ấm vào rồi ủ chăn bông, mọi thứ việc nhà hay cơm nước để Cảnh Thâm lo liệu. Chiều tối thì sực nhớ phải gọi điện cho bà Thanh, cô quặn người quay sang Nhâm Cảnh Thâm đang ngồi ngoài bàn, nói khẽ:
- Cảnh Thâm... em phải gọi cho mẹ
Nam nhân ban đầu chưa rõ nhưng về sau cũng hiểu, hắn đưa điện thoại rồi đỡ vật nhỏ ngồi dựa vào thành giường, chăm chăm bên cạnh ngóng chờ cuộc nói chuyện của mẹ mình và “vợ nhỏ”. Tình Nhu ái ngại nhìn nam nhân bên cạnh rồi gọi điện, rất nhanh đã kết nối đến đầu số kia, cô đau họng một chút nhưng phải gượng:
- Con chào mẹ...
Bà Thanh hối hả trong máy:
- Ừ Tình Nhu à... ôi giời ơi con này, sao từ sáng mẹ đến tìm anh con bảo con đi tới trường, còn không mang theo máy... chiều về mấy giờ mà không gọi mẹ ngay thế?
Tình Nhu khẽ thở dài, nhỏ nhẹ viện cớ:
- Con về hơi muộn.. rồi tắm rửa ăn uống luôn.. vừa nãy anh Thâm mới nói nên con gọi mẹ ngay
Nhâm Cảnh Thâm nằm bên cạnh, vòng tay ôm đùi Tiểu Nhu như con vật lớn hung dữ mà bị thuần hóa nên ngoan ngoãn bên chủ. Ánh mắt hắn thao láo nhìn lên, tai cũng dỏng cao nghe ngóng cuộc hội thoại, nét mặt hóng hớt hơn thường
Bà Thanh sau cùng đáp:
- Thôi bỏ qua đi... Chuyện chính là tối ngày kia cả gia đình mình cùng nhà bác Mạc Tâm sẽ dùng bữa tối với nhau con nhé. Có cả anh thứ La Vân Ngọc nữa, con yên tâm, đối tượng mẹ nhắm đến cho con tuyệt đối không lỏng lẻo như ông bô của con đâu... Nghĩ đến cái gia đình họ Triết kia là mẹ chỉ muốn băm vằm họ ra cho hả giận...
Tình Nhu gượng mặt liếc xuống nhìn Cảnh Thâm, khuôn mặt hắn vẫn bình thản chờ đợi cuộc hội thoại này sẽ đi đến đâu. Cô rối bời suy nghĩ, trả lời:
- Không sao đâu mẹ, chuyện đó cũng qua rồi... Nhưng mà lần này chỉ là ăn uống bình thường, còn phát triển tình cảm trai gái.. con chưa nghĩ đến hay muốn có đối tượng nào vào lúc này.. Con nghĩ là.. con sẽ tìm được một người xứng đáng thôi, ba mẹ không cần phải mất công như thế
Tình Nhu thẳng thắn trình bày ra suy nghĩ của mình, đầu dây bên phía bà Thanh cũng trầm mặc nghe con gái, sau cùng bà cũng gật gù hiểu, nhẹ nhàng bảo lại:
- Được rồi, mẹ hiểu... con còn nhỏ, còn quá trẻ... Coi như bữa ăn này chỉ là mẹ và bác Mạc Tâm gặp mặt nói chuyện vui vẻ, còn chuyện tình cảm của con thì sẽ là con tự quyết, mẹ không đưa đẩy thêm vào, nhé?
Tình Nhu nghe vậy cũng nhẹ lòng, khe khẽ:
- Vâng.. con cảm ơn mẹ
P/s: đầu tuần các vị sư huynh cho tại hạ xin một phiếu vote cho truyện nha. Bên cạnh đó đừng quên thả tim, tặng đỉm quà choa tui nha. Chúc mng tuần làm việc mới vui vẻ, suôn sẻ nha kekekeke