- Milinka, cháu đã rất mạnh mẽ... Thằng bé ngủ say nhưng vẫn toát vẻ sáng suốt sau này, cái tên Slavik rất đúng
Milinka vui mừng khôn xiết, đi lại chạm nhẹ vào bầu má con trai, 9 tháng mang nặng đẻ đau, những việc làm lớn cần chuẩn bị, sự căng thẳng và suy nghĩ thật nhiều... tất cả đã qua. Lý Bình nhìn đống quần áo trẻ sơ sinh nhỏ tí teo, anh có chút mủi lòng:
- Này Milinka... chúng quá đỗi đáng yêu rồi. Đúng là có trẻ con trong nhà cảm giác ấm áp hẳn
Cô quay ra bông đùa:
- Lý Bình... anh và Vân Ngọc... hmm, hai người hoàn toàn có thể
Nam nhân xị mặt, đi lại đỡ bé Slavik từ tay bà Alina, bế bồng trong vòng tay rồi thở dài:
- Ừ, khoa học giờ hiện đại mà... ba mẹ Vân Ngọc cũng không hề hà gì vấn đề này, chị dâu Vân Ngọc thậm chí còn tìm được người giúp đỡ rồi. Chỉ là... chỉ là...
Milinka đi lại chạm nhẹ tay vào vòng lưng Lý Bình như an ủi, hỏi nhỏ:
- Sao thế? Hai người còn khúc mắc gì?
Lý Bình nhìn xuống đứa bé, quay ra tâm sự:
- Chắc điều khó khăn nhất là chưa sẵn sàng... Anh không phải là một người mẹ... theo cách thực thụ ấy
Milinka trông thấy vẻ man mác buồn và có chút mặc cảm của Lý Bình thì cũng thấu hiểu, cô nhanh nhảu:
- Vậy hãy giúp em chăm sóc Slavik trong quãng thời gian tới đây, tự khắc sẽ có kinh nghiệm cho anh sau này
Cuộc sống của Milinka cứ thế tiếp tục, cô gần như không còn đón nhận bất cứ thông tin nào từ phía Nhâm gia hay Nhâm Cảnh Thâm. La Vân Ngọc hay Lý Bình có đôi lúc nhắc tới nhưng nữ nhân cũng rất nhanh lái sang chuyện khác, bây giờ cô chỉ toàn tâm toàn ý chăm lo cho Slavik. May thay có cả bà Alina, bà nấu ăn thật khéo đến nhường nào, thằng bé trong vòng tay cô đôi lúc khóc quấy mà sang tay bà Alina liền cười vui vẻ, bà đã giúp đỡ Milinka rất nhiều, cả Vân Ngọc và Lý Bình... Cuộc đời lấy của cô đi người cha đầy đáng kính, người mẹ biệt tăm biệt tích bỏ đi nhưng nữ nhân lại được bù đắp bằng tình cảm của rất nhiều người xung quanh.
Thượng Hải
Nhâm Thế Thành đi từ trên lầu xuống, ông cẩn trọng xem lại âu phục, gọi với:
- Diệm Thanh, giúp anh với... Chiếc calavat này hơi lệch phải không?
Đáp lại lời ông là tiếng im lặng, chỉ vài tiếng lạch cạch làm bếp của mấy người làm. Ông tò mò đi nhanh xuống sảnh nhà, ra là vợ ông lại đứng trân trân trước tấm ảnh chụp cả gia đình, vẻ tập trung như mọi tạp âm xung quanh đều không lọt vào tâm trí bà. Phải đến khi Thế Thành đi lại vỗ vai, Diệm Thanh mới như hoàn hồn, giật mình:
- Anh... sao thế?
Nhâm Thế Thành thở dài, trầm mặc:
- Em lại vậy rồi... lại nhớ con bé sao?
Diệm Thanh cười nhẹ, làn da bà từng được khen là trẻ đẹp quá nhiều so với tuổi nhưng chỉ sau một năm đã về với đúng con số của thời gian, vết chân chim nơi khóe mắt hằn lên, nụ cười không còn vẻ vui tươi mà thay vào là sự sượng ép. Bà đưa tay lên chỉnh bộ âu phục cho chồng mình, khe khẽ:
- Em chưa bao giờ hết nhớ... Tình Nhu bé nhỏ... Nó nhẫn tâm bỏ em mà đi... tự dưng em cũng nhớ lại đứa con gái đoản mệnh của chúng ta, đã thành hình nhưng sức khỏe em quá yếu... phù...
Nhâm Thế Thành cũng trùng tâm trạng xuống theo vợ, ông gằn lòng, đáp:
- Diệm Thanh, không phải lỗi của em... Là do anh và Chu Cầu hôm đó... Tình Nhu cũng có nỗi khổ tâm, nó luôn tỏ ra mạnh mẽ trước mặt chúng ta...
Diệm Thanh ầng ậng hốc mắt, thủ thỉ:
- Đến bao giờ chúng ta mới gặp lại Tình Nhu? Liệu con bé có sợ sau bức thư thú nhận mọi sự thật ấy, Nhâm gia sẽ ghét bỏ mà nó biệt tăm biệt tích không?
Nhâm Thế Thành vỗ vai vợ như an ủi, động viên:
- Không... ta sẽ tìm được. Anh đã từng hứa với Tư Huấn rằng Nhâm gia sẽ có trách nhiệm chăm sóc Tình Nhu cả đời
Diệm Thanh thở dài, sau cùng nói đến con trai mình:
- Thằng Cảnh Thâm nữa... Em không rõ nó nghĩ gì, nó đã dừng mọi việc tìm kiếm lại...
Nhâm Thế Thành xem ra là người cân bằng được lí trí – tình cảm nhất giữa vợ và con trai mình. Ông có cái nhìn khách quan và luôn im lặng hành động. Diệm Thanh lại quá dễ xúc động, bà thiên về tình cảm, Nhâm Cảnh Thâm lại dễ cuồng nộ, đã quyết định là cương quyết lí trí quá, nói rút quân không tìm kiếm nữa là rút hết. Nhâm Thế Thành hiểu con trai đang gánh trên vai quá nhiều trách nhiệm, có lẽ một phần hắn đang thực hiện theo đúng ước nguyện của Tình Nhu trong bức thư:
- “Cảnh Thâm, xin đừng tìm em. Thật tội lỗi cho em thêm nặng khi đã là vật cản trở của anh, rồi lại biến mình thành sự phiền hà quá mức khi anh sẽ tìm kiếm em. Thay vào đó, em mong anh phát triển Nhâm thị hơn nữa, ở một nơi xa, em mong đế chế của ba sẽ lớn mạnh biết bao để nhắc tới Nhâm thị là các trang báo đều viết về, TV cũng chiếu tin một dự án nổi danh nào đó... Đây là tất cả niềm mong muốn em cầu anh thực hiện”
Nhâm Thế Thành nói nhỏ, vẻ đùa:
- Em hãy hiểu cho con trai của chúng ta... Thằng bé dừng lại hãy để nó dừng, còn anh vẫn tìm kiếm... Chẳng phải các đặc công của chúng ta đang dần dần bay sang Châu u, Châu Mỹ rồi sao? Còn thiếu Châu Phi thôi, hay em muốn anh bảo họ sang?
Diệm Thanh vẫn thở dài, lẩm bẩm:
- Ông Trời phù hộ chúng ta và cả con bé