[Được. Đi thôi.]
Thập Nhất nằm trên giường từ từ nhắm mắt lại, cô cảm nhận được một lực hút đang kéo mình rời khỏi thân thể.
Rất nhanh sau đó không gian quen thuộc của hệ thống đã hiện ra trước mắt.
Hồi nãy trước khi rời khỏi thân thể kia, hình như cô nghe thấy ai đó gọi tên mình.
[Ký chủ, chúc mừng cô đã hoàn thành nhiệm vụ thứ hai. Đây là kết quả đánh giá nhiệm vụ.]
Âm thanh của Đại Thần vang lên, một đám mây trắng nhỏ nhỏ xếp thành các dòng chữ hiện ra các số liệu:
Tên: Thập Nhất.
Điểm công đức: 8000.
Kẹo: 04.
Số kẹo Thập Nhất nhận được cao hơn cô nghĩ. Thế giới này cô chỉ xoay quanh nhiệm vụ của nam chính, còn chưa kịp tận hưởng cuộc sống nhàn nhã, đời thường như tâm nguyện của nguyên chủ thì đã phải chết đi rồi.
Điểm công đức lần này cũng đạt được cao hơn thế giới đầu tiên, nhưng vẫn không thể đạt được con số tối đa.
"Tiêu chuẩn để các ngươi chấm điểm công đức là gì vậy?"
Cô nghĩ là mình đã giúp nam chính trở thành một hoàng thượng có danh tiếng hoàn hảo rồi mà. Không lẽ sau đó hắn lại hắc hóa?
[Ngoại trừ nam chính thì chúng ta còn chấm cả điểm về sự phát triển của thế giới ấy sau đó. Nam chính chỉ mãi chăm lo sự nghiệp, không có con cái nên sau này đã chọn một người không cùng dòng máu lên ngôi, mà người này tư chất tầm thường, khiến cho đất nước dậm chân tại chỗ.]
Thập Nhất có chút hạn hán lời, chẳng lẽ cô còn phải chăm lo cho đời sau của nhân vật chính à?
[Sau hai thế giới, đây là số liệu của ký chủ.]
Tên: Thập Nhất.
Điểm công đức: 14000.
Đạo cụ: Trống.
Phần thưởng: Trống.
Kẹo: 04
"Đưa ta đến nhiệm vụ tiếp theo đi."
…
Ngoại truyện:
"Hoàng thượng, người lại đến rồi sao?"
Chính Tử Khanh mang bộ long bào, đứng trước hắn là Liễu quý phi, cả hai người đều đang nhìn về cánh cửa khép kín trước mặt.
"Đệ ấy vẫn không chịu ra ngoài sao?"
Liễu quý phi vẻ mặt buồn bã lặng lẽ lắc đầu. Đã mười ngày rồi, nhi tử của bà không chịu bước ra khỏi phòng, đồ ăn thức uống đem đến cũng không động đũa.
"Hoàng thượng, cứ thế này ta sợ nó sẽ chết vì kiệt sức mất."
Chính Tử Khanh cố gắng trấn an bà bằng vài câu nói.
Sau khi Liễu quý khi rời đi, chỉ còn lại mình hắn trong hậu viện hoang vắng. Chính Tử Khanh gõ lên cánh cửa ba cái, rồi mới nhẹ nhàng lên tiếng nói với người trong phòng:
"Lập Thiên, đệ còn muốn ở trong đó đến khi nào? Mẫu phi và ta đều rất lo cho đệ. Đệ không muốn gặp người khác cũng được, nhưng ít nhất phải ăn để sống chứ?"
Không có tiếng động đáp lại.
Chính Tử Khanh âm thầm thở dài.
"Ta không biết đệ đau đớn đến như thế nào, nhưng đệ không phải là người duy nhất đau đớn đâu.
"Ta… cũng rất thích nàng."
Giọng nói Chính Tử Khanh như nghẹn lại khi nhắc đến người thiếu nữ ấy.
Hắn từng nghĩ bản thân đã vứt bỏ tình cảm với nàng. Cho đến khi nàng ra đi, hắn mới biết thực chất nó vẫn luôn ở đây, ở trong sâu thẳm trái tim hắn.
Nỗi đau đó không phải xé gan xe tim nhưng lại âm ỉ kéo dài dày vò hắn.
Lập Thiên còn có thể nhốt người trong phòng, tự gặm nhấm nỗi đau của mình, nhưng hắn… thì không thể. Hắn vẫn phải thượng triều, vẫn phải dùng hết tâm tư lo cho dân chúng và đất nước này.
"Thức ăn ở ngoài cửa, nếu như ngày mai nó vẫn không được lấy đi, ta sẽ quyết cho người phá cửa. Cho dù là cưỡng ép ta cũng sẽ ép đệ phải ăn. Đệ biết là ta đang nói nghiêm túc đấy."
"Đệ có thể ghét ta, nhưng mà Lập Thiên à… Ta không thể mất đi người quan trọng duy nhất còn lại trong cuộc đời mình nữa."
Chính Tử Khanh nói xong những điều mình muốn rồi quay lưng rời khỏi hậu viện.
Rất lâu sau, cánh cửa khép kín mở ra, một bàn tay gầy gò, xanh xao đến kinh ngạc cúi xuống cầm khay thức ăn, cánh cửa lại một lần nữa đóng lại.
Trong căn phòng không chút đèn đuốc, có bóng dáng một người đang ngồi trên ghế. Bóng hình ấy cứ ngồi bất động như vậy, khiến người ta có cảm tưởng giống như đây chỉ là một bức tượng vô tri vô giác.
Thời gian trôi qua không biết bao lâu, một tiếng động lớn vang lên bên ngoài, ánh sáng đầu tiên xuất hiện trong căn phòng.
Một nam nhân cầm kiếm bước vào, người đang ngồi trên ghế nghe thấy tiếng động cũng không hề quay lại.
Cho đến khi thân ảnh màu trắng xuất hiện trước mắt, đôi đồng tử của hắn mới lay động nhìn lên.
Nam nhân áo trắng nhìn gương mặt xa lạ trước mắt, trong lòng chỉ có một mảng kinh hoàng, không nói nên lời.
Đó là gương mặt heo hóp, xanh xao, không chút sinh khí, ánh mắt vô hồn như một xác chết.
Đây thật sự là Lập Thiên ngốc nghếch, vui vẻ, sinh động mà hắn từng biết sao?
Tại sao hắn có thể hành hạ bản thân đến mức độ không còn hình người như thế này?
"Lập Thiên, ngươi điên rồi!"
Các chủ mặc kệ tất cả túm lấy cổ áo hắn, hét lên thật to: "Chỉ vì một người đã chết, mà ngươi biến thành như vậy sao? Lập Thiên!!! Nếu ngươi muốn chết thì chỉ cần nói một câu thôi, ta sẽ giúp ngươi đi theo nàng ta. Hà cớ gì phải tự hành xác mình, hành xác người xung quanh như vậy hả???"
Lập Thiên nhìn thấy gương mặt tức giận của Liễu ca thì cụp mắt xuống.
Hắn nhìn chằm chằm bát cháo trước mặt. Giọng nói khàn đặc vang lên một cách khó khăn: "Đệ… cũng muốn ăn… nhưng mà đệ không thể ăn nổi."
Bất cứ thứ gì cho vào miệng hắn cũng đều sẽ nôn ra, bây giờ chỉ cần cầm thìa lên, hắn cũng đã cồn cào muốn nôn.
Nắm thân hình mỏng manh trong tay, Các chủ đến sợ hãi vì cơ thể nhẹ tênh của đối phương.
"Lập Thiên, ta đã nói từ nay chúng ta phải sống vui vẻ cơ mà. Tại sao… tại sao lại ra nông nỗi này hả?"
Tách…
Một giọt nước mắt rơi trên chiếc cằm nhọn hoắt của Lập Thiên, bàn tay gầy guộc của hắn khẽ giơ lên lau đi nước mắt của ai đó: "Liễu ca, đệ xin lỗi."
"Xin lỗi, tại sao ngươi phải xin lỗi? Là ta sai, đáng lẽ ngay từ đầu ta không nên để ngươi tiếp xúc với nữ nhân đó. Ngay từ đầu ta phải đem ngươi tránh xa nữ nhân đó. Là ta sai... Nếu lúc ấy ta cứ bỏ qua ý muốn của ngươi thì bây giờ chúng ta đã cùng nhau chu du khắp chốn."
Sẽ không phải nhìn hắn nhốt mình trong căn phòng tối như thế này.
Khóe môi khô khốc, nứt nẻ của Lập Thiên khẽ mỉm cười: "Đệ rất vui vì đã gặp nàng ấy. Liễu ca, đệ thật sự cảm ơn vì huynh đã giúp đệ gặp được nàng ấy."
"Cho đến bây giờ đệ vẫn không hề hối hận về quyết định của mình."
"Nhưng mà... đệ hối hận vì hôm đó đã rời khỏi Thần Tiên lâu, hối hận vì không sống chết bám chặt dính lấy nàng."
"Hoặc là hôm đó… nếu như đệ có thể đến sớm hơn một chút. Thì có phải nàng ấy đã không ra đi như vậy hay không?"
"Đệ hối hận vì vẫn chưa nói với nàng ấy rằng mình không thích nàng."
"Thật đấy, đệ không thích nàng một chút nào."
"Con người rời đi mà không chào đệ một câu. Con người xấu xa đã bỏ rơi đệ ấy. Đệ không thích… không thích nàng một chút nào cả."
Nhưng cho dù hắn có nói không thích nàng bao nhiêu lần đi nữa, thì nước mắt hắn vẫn rơi, trái tim hắn vẫn đau đớn như bị ai khoét. Cảm giác trống rỗng vẫn bao trùm lấy hắn, không thể vùng vẫy, cũng không thể thoát ra.
Tại nàng, tất cả đều là do nàng.
Vậy nên… Diêu Miên… Ta không thích nàng…
Ta yêu nàng.
Nguồn ảnh: Hago