"Hừ… Ta đã biết ngay là nữ nhân đó thế nào cũng gây ra chuyện động trời mà. Bây giờ thì hoàng thượng đã chịu sáng mắt ra chưa?"
"Không sáng cũng phải sáng, nghe nói nàng ta ở Nam quốc thực chất chính là làm gián điệp cho Tây Lương quốc."
"Sao? Có chuyện đó thật ư?"
"Phải, hóa ra Tây Lương quốc đã có âm mưu với chúng ta từ lâu rồi. Cho nên mới cử công chúa của bọn họ sang đây mê hoặc hoàng thượng. Bây giờ mọi chuyện vỡ lẽ ra rồi, cũng không biết mối giao hảo giữa hai nước sẽ thành thế nào nữa."
Mấy hôm nay khắp các kinh thành đều đang không ngừng bàn tán về việc của Ái Tử Lạp Hy. Hầu hết đều là vỗ tay hoan hô khi biết rằng hoàng thượng đã nhìn ra con người thật của nữ nhân Tây Lương kia.
Đến ngày hành xử hoàng hậu công khai, toàn bộ dân chúng đều kéo ra hai bên đường, nhìn nữ nhân bị áp tải đến pháp trường. Nào rau củ, nào trứng thối, những bẩn thỉu nhất được dân chúng ném vào người Thập Nhất.
Trong khoảnh khắc đó, Thập Nhất dương mắt, thản nhiên đón nhận tất cả. Dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên cô nhận được sự khinh bỉ cùng ánh mắt dè bỉu thế này.
Nói đến nhẫn nhịn, Thập Nhất nghĩ không có ai vượt qua được mình.
Xe ngựa áp tải tù nhân lăn bánh rời đi, khi đã gần đến pháp trường, cô phát hiện một tầm mắt quen thuộc đang nhìn tới mình.
Trong ánh mắt đó không giấu nổi sự sửng sốt khôn cùng.
Thập Nhất nhìn hắn, lặng lẽ lắc đầu nhưng quả nhiên đối phương không nghe, trực tiếp chạy đến đánh ngã mấy tên thị vệ ngăn cản, nhảy lên xe ngựa, đối diện với tầm mắt cô.
"Thập Nhất… tại sao lại là nàng?"
"Xem ra ta vẫn không thể che giấu thân phận của mình đến cuối cùng rồi."
Đổng Trác nhìn thiếu nữ mặc áo tù nhân trước mắt, đôi môi run rẩy, cất lên từng chữ thật khó khăn:
"Nàng… là hoàng hậu?"
"Phải. Là ta."
Đổng Trác nghe được câu trả lời, ánh mắt đột nhiên trở nên sáng tỏ, không tới hai giây sau đã lập tức giơ tay đập nát ngục gỗ.
"Ta sẽ cứu nàng."
Hắn nói mấy chữ như vậy một cách kiên quyết rồi lại hướng về gông cùm của cô, như muốn phá bỏ nó.
Nhìn thấy đám quan binh đang chạy đến phía sau Đổng Trác, Thập Nhất khó khăn dùng bàn tay đang bị cùm lại, cố gắng chạm vào sườn má hắn: "Đổng Trác, hứa với ta, chàng tuyệt đối không được tạo phản. Ta sẽ không chết, sẽ đến tìm chàng sớm nhất có thể. Chờ ta…"
Toàn bộ cơ thể Đổng Trác như bị bao bọc bởi một làn khói xám xịt, trước khi kịp nhận ra, người hắn đã bị một nguồn lực nào đó tác động, kéo ngã xuống, rơi khỏi xe ngựa. Sau đó là một khoảng không đen tối bao trùm lấy hắn.
Thập Nhất đứng trên xe, nhìn Đổng Trác đã bị bất tỉnh dưới lòng đường chỉ có thể thầm xin lỗi hắn. Nếu không khiến hắn ngất đi thì hắn sẽ thật sự cướp cô chạy khỏi đây mất.
Thật ra Thập Nhất cứ luôn không chịu nói ra thân phận hoàng hậu của mình với Đổng Trác không phải vì cô sợ rằng hắn sẽ bỏ chạy. Cô luôn có tự tin vào hắn, tự tin dù mình có là thân phận gì đi nữa thì hắn vẫn sẽ yêu cô, vẫn sẽ không buông tay cô.
Cô cứ luôn mở miệng bắt Đổng Trác phải lựa chọn giữa cô và nam chính, nhưng thật ra cô hiểu rất rõ, một khi biết cô là hoàng hậu, là đối tượng bị lợi dụng của Hướng Vấn Thiên, hắn sẽ chẳng ngại ngùng cùng cô chiến đấu.
Nhưng Thập Nhất lại không muốn hắn vì cô mà từ một Đổng tướng quân, từ chiến thần dũng mãnh, từ anh hùng dân tộc phải trở thành kẻ phản bội bị người người chửi mắng.
Vậy nên cô mới phải nhẫn tâm với hắn, khiến hắn mất đi binh quyền, khiến hắn phải ở ngoài cuộc chiến của cô và Hướng Vấn Thiên.
Đó cũng xem như là phương thức cô bảo hộ, cưng chiều người đàn ông của mình.
Cô đã nghĩ mình sẽ tới đón hắn sau khi kết thúc mọi chuyện và có một thân phận hoàn toàn mới, vậy mà…
Thập Nhất thở hắt một hơi vì kế hoạch đã bị đổ vỡ ở giây phút cuối.
Cô ngẩng đầu nhìn khung cảnh pháp trường phía trước đã đang đến rất gần. Trước khi bị đưa lên xử trảm, Thập Nhất được dẫn đi đâu đó, cô trông thấy một người có vóc dáng gần giống với mình, khuôn mặt thì bị che kín bởi tóc tai.
Mặc dù chẳng thấy được bao nhiêu nhưng cô có thể nhìn ra chiếc mũi và cái miệng đó giống cô đến năm phần. Xem ra tên Hướng Vấn Thiên kia đã chuẩn bị rất kỹ cho việc này.
Thập Nhất bị đưa vào một lối ra bí mật, còn thiếu nữ kia thì thay cô đi lên pháp trường.
"Này, có phải nên cởi cái này ra cho ta rồi không?"
Một tên nam nhân trong đám liếc nhìn Thập Nhất một cái rồi tháo chiếc gông ra.
Đám người dẫn cô đi đều đang mặc y phục thị vệ bình thường nhưng Thập Nhất lại biết rõ bọn chúng đều là ám vệ của nam chính, bởi vì dù là bước chân hay hơi thở của bọn hắn đều rất đặc trưng.
Một, hai,... năm người, Thập Nhất lặng lẽ nắm nắm bàn tay, phải tốn kha khá sức rồi đây.
Lối đi bí mật dẫn ra một khu rừng, ở nơi đó có sẵn một chiếc xe ngựa trống đang chờ.
Rắc…
Vừa ra đến nơi thì Thập Nhất cũng lập tức ra tay với tên ám vệ gần mình nhất. Cô cướp lấy kiếm của tên vừa bị mình bẻ cổ, dùng nó lần lượt cướp đi sinh mạng của những tên còn lại.
Thập Nhất nhảy lên xe ngựa, nhanh chóng chạy đến địa điểm hẹn gặp với Hướng Lưu Hiền từ trước.
Nãi Nghê và A Dĩ trông thấy cô an toàn trở về đều đồng loạt mừng rỡ đến phát khóc.
"Hu hu… công chúa, người làm nô tỳ lo đến muốn chết."
"Được rồi, không phải ta đã an toàn rồi sao? Lau nước mắt đi."
"Hoàng hậu, người vẫn là mau chóng lên xe đi thôi. Phải nhanh chóng đi qua cổng thành trước khi Hướng Vấn Thiên nhận ra tình hình. Người của Tây Lương quốc đã đợi sẵn bên ngoài để đón người rồi."
"Được, ta biết rồi. Lưu vương, mọi việc ở đây giao phó cho ngươi. Chúng ta sẽ sớm ngày gặp lại thôi."
Thập Nhất leo lên xe ngựa, chưa được bao lâu thì đột nhiên mở màn xe, dặn dò thêm với Hướng Lưu Hiền: "Để ý chỗ Đống Trác, nếu thấy hắn có động tĩnh gì thì báo ngay cho ta."
Trong khi Thập Nhất cao chạy xa bay khỏi kinh thành thì Hướng Vấn Thiên lại đang chủ trì buổi lễ hành xử nhân vật hoàng hậu giả.
Đứng trước mặt dân chúng hắn đọc to tội trạng của Ái Tử Lạp Hy và cả Tây Lương quốc.
"Nếu địch nhân đã có có tham vọng đánh chiếm chúng ta thì há gì chúng ta phải ngồi im chờ đợi. Ngày hôm nay, trước các con dân của Nam quốc, trẫm tuyên bố, ngày xử tử của Ái Tử Lạp Hy, cũng là ngày trẫm quyết định khởi quân đi đánh Tây Lương quốc!"
"Hô…." Tiếng hoan hô của dân chúng vang lên khắp kinh thành.
Tiếng hô ấy vẫn còn kéo dài mãi cho đến khi đầu nữ nhân rơi xuống, lăn lóc cùng máu đỏ tươi.
"Cấp báo!!!" Nam nhân mặc y phục binh lính cưỡi ngựa chạy thẳng tới pháp trường bị tiếng hò reo lấn át.
Mãi đến khi hắn ta leo đến trước mặt nam chính thì cấp báo mới được Hướng Vấn Thiên nghe thấy.
"Bẩm hoàng thượng, cấp báo từ biên cương phía bắc bị Tây Lương quốc đột ngột tấn công, tình trạng đanh vô cùng nguy hiểm."
Hướng Vấn Thiên bật người khỏi ghế, trợn mắt hỏi lại: "Ngươi nói sao? Chuyện này… sao có thể?"1