Ở biệt thự của Hoắc Long, mọi người đã về, người đàn ông chủ nhà đang ngồi trước mặt vợ mình ăn từng miếng sủi cảo.
Vốn Khả Ni giận anh, về phòng ngủ trước. Hoắc Long không ăn ở phòng bếp, lò dò bê đĩa sủi cảo lên tận giường để vợ phải chứng kiến được thành ý của mình.
- Bà xã mua có khác, rất ngon!
- ...
- Em muốn thử không? Anh đút cho em.
- ...
- Nãy còn tám chuyện vui lắm mà.
- Việc gì ra việc đó.
Hoắc Long ăn miếng sủi cảo cuối cùng, nhanh nhẹn đi đánh răng. Khả Ni thấy hành động này hơi kì cục.
Ra ngoài, anh cố tình mặc áo choàng ngủ lụa màu đen nửa kín nửa hở phần ngực vạm vỡ. Khả Ni khẽ nhíu mày, chùm chăn kín đầu. Thực ra cô nhìn cảnh đó khoái chết đi được, phải chùm chăn để chồng không thấy cái bản mặt háo sắc của mình.
Hoắc Long cười thầm, ngồi trên ghế dựa lưng im lặng xem vợ mình diễn được bao lâu.
Khả Ni chùm chăn một lúc thấy yên ắng đến lạ, thập thò hé chăn ra nhìn, bị ánh mắt của Hoắc Long bắt quả tang. Chột dạ, cô cãi cố:
- Anh nhìn gì chứ! Kéo rèm lại cho em đi ngủ.
Hoắc Long cũng đứng lên kéo rèm thật. Xong anh về giường, kéo chăn muốn ôm cô, lại bị Khả Ni cuộn tròn chăn lại không cho anh đắp cùng.
Anh cũng chả nói gì, lấy điều khiển điều hoà tăng nhiệt độ lên. Đúng 5 phút sau, Khả Ni nóng quá phải đạp chăn ra. Chiếc váy ngủ bị xô lệch để lộ đôi chân mà Hoắc Long rất nghiện.
Anh lại chỉnh điều hoà về nhiệt độ thích hợp, sau đó ngồi vuốt ve đùi Khả Ni.
- Đừng nghĩ mĩ nam kế của anh gạ gẫm được em.
Khả Ni nằm dịch ra, không cho Hoắc Long động vào mình nữa.
Anh cười, lật cô nằm úp xuống rồi lấy tay vỗ "đét" một cái vào cái mông bướng bỉnh.
- Đauuuuuuuuuuuuu!
Khả Ni gào lên giẫy giụa.
- Em mới khỏi ốm, đã đi cùng Hoắc Liên chơi bời, anh không cấm nhưng em phải biết giữ sức khỏe, nay còn không có vệ sĩ. Nhỡ em có mệnh hệ gì, sau này anh sống làm sao.
Nghe anh nói vậy, cô xìu mặt, nước mắt đã ngân ngấn rồi. Vừa ấm ức, vừa áy náy, vừa thương anh... Cảm xúc thật lẫn lộn.
Hoắc Long ôm cô vào lòng:
- Ngoan nào, anh thương!
Khả Ni giờ hết giận rồi, nhưng vẫn phải nhéo vào ngực chồng một cái cho bõ ghét.
Hoắc Long nhăn mặt nhưng vẫn dụ dỗ:
- Mạc Nguyên và Hân Nghiên nói họ sẽ có hai con. Làm đứa cho bằng chị bằng em không bà xã?
- Vậy là anh xin lỗi dữ chưa?
- Anh xin lỗi đã nói hơi to với em. Giờ chúng mình thực hiện nghĩa vụ vợ chồng chứ nhỉ?
- Anh thật biết lợi dụng đó!
Thấy vợ đã ngoan ngoãn nằm đắp chăn, Hoắc Long nằm bên cạnh đắp chăn chung, nhưng tay lại lọ mọ luồn vào váy của vợ, mơn trớn cặp đùi mịn màng.
Khả Ni sao mà chịu nổi, cô ngồi dậy, đẩy chồng dựa vào thành giường, rồi chui đầu xuống chăn mà chiều chuộng anh ấy.
Hoắc Long ngả người tận hưởng phần thưởng của vợ, anh giữ đầu cô ghì xuống làm Khả Ni chảy nước mắt vì suýt nghẹn.
- Chết tiệt.
Anh không bình tĩnh nổi nữa, lôi cô ra khỏi chăn, đè cô nằm cuối giường.
- Anh???
Hoắc Long gục vào cổ Khả Ni cắn cô một cái, ngón tay hai người đan chặt vào nhau. Nay hai người không có dùng biện pháp, Khả Ni sẵn sàng dang chân đón nhận.
Hai người rất hoà hợp chuyện này, Hoắc Long đang độ tuổi sung sức và phong độ, lần nào làm tình xong cũng làm Khả Ni đứng không vững. Anh gấp rút giải phóng vào trong, Khả Ni cong người, cắn chặt một góc chăn để không phát ra tiếng kêu xấu hổ.
Vốn Khả Ni giận anh, về phòng ngủ trước. Hoắc Long không ăn ở phòng bếp, lò dò bê đĩa sủi cảo lên tận giường để vợ phải chứng kiến được thành ý của mình.
- Bà xã mua có khác, rất ngon!
- ...
- Em muốn thử không? Anh đút cho em.
- ...
- Nãy còn tám chuyện vui lắm mà.
- Việc gì ra việc đó.
Hoắc Long ăn miếng sủi cảo cuối cùng, nhanh nhẹn đi đánh răng. Khả Ni thấy hành động này hơi kì cục.
Ra ngoài, anh cố tình mặc áo choàng ngủ lụa màu đen nửa kín nửa hở phần ngực vạm vỡ. Khả Ni khẽ nhíu mày, chùm chăn kín đầu. Thực ra cô nhìn cảnh đó khoái chết đi được, phải chùm chăn để chồng không thấy cái bản mặt háo sắc của mình.
Hoắc Long cười thầm, ngồi trên ghế dựa lưng im lặng xem vợ mình diễn được bao lâu.
Khả Ni chùm chăn một lúc thấy yên ắng đến lạ, thập thò hé chăn ra nhìn, bị ánh mắt của Hoắc Long bắt quả tang. Chột dạ, cô cãi cố:
- Anh nhìn gì chứ! Kéo rèm lại cho em đi ngủ.
Hoắc Long cũng đứng lên kéo rèm thật. Xong anh về giường, kéo chăn muốn ôm cô, lại bị Khả Ni cuộn tròn chăn lại không cho anh đắp cùng.
Anh cũng chả nói gì, lấy điều khiển điều hoà tăng nhiệt độ lên. Đúng 5 phút sau, Khả Ni nóng quá phải đạp chăn ra. Chiếc váy ngủ bị xô lệch để lộ đôi chân mà Hoắc Long rất nghiện.
Anh lại chỉnh điều hoà về nhiệt độ thích hợp, sau đó ngồi vuốt ve đùi Khả Ni.
- Đừng nghĩ mĩ nam kế của anh gạ gẫm được em.
Khả Ni nằm dịch ra, không cho Hoắc Long động vào mình nữa.
Anh cười, lật cô nằm úp xuống rồi lấy tay vỗ "đét" một cái vào cái mông bướng bỉnh.
- Đauuuuuuuuuuuuu!
Khả Ni gào lên giẫy giụa.
- Em mới khỏi ốm, đã đi cùng Hoắc Liên chơi bời, anh không cấm nhưng em phải biết giữ sức khỏe, nay còn không có vệ sĩ. Nhỡ em có mệnh hệ gì, sau này anh sống làm sao.
Nghe anh nói vậy, cô xìu mặt, nước mắt đã ngân ngấn rồi. Vừa ấm ức, vừa áy náy, vừa thương anh... Cảm xúc thật lẫn lộn.
Hoắc Long ôm cô vào lòng:
- Ngoan nào, anh thương!
Khả Ni giờ hết giận rồi, nhưng vẫn phải nhéo vào ngực chồng một cái cho bõ ghét.
Hoắc Long nhăn mặt nhưng vẫn dụ dỗ:
- Mạc Nguyên và Hân Nghiên nói họ sẽ có hai con. Làm đứa cho bằng chị bằng em không bà xã?
- Vậy là anh xin lỗi dữ chưa?
- Anh xin lỗi đã nói hơi to với em. Giờ chúng mình thực hiện nghĩa vụ vợ chồng chứ nhỉ?
- Anh thật biết lợi dụng đó!
Thấy vợ đã ngoan ngoãn nằm đắp chăn, Hoắc Long nằm bên cạnh đắp chăn chung, nhưng tay lại lọ mọ luồn vào váy của vợ, mơn trớn cặp đùi mịn màng.
Khả Ni sao mà chịu nổi, cô ngồi dậy, đẩy chồng dựa vào thành giường, rồi chui đầu xuống chăn mà chiều chuộng anh ấy.
Hoắc Long ngả người tận hưởng phần thưởng của vợ, anh giữ đầu cô ghì xuống làm Khả Ni chảy nước mắt vì suýt nghẹn.
- Chết tiệt.
Anh không bình tĩnh nổi nữa, lôi cô ra khỏi chăn, đè cô nằm cuối giường.
- Anh???
Hoắc Long gục vào cổ Khả Ni cắn cô một cái, ngón tay hai người đan chặt vào nhau. Nay hai người không có dùng biện pháp, Khả Ni sẵn sàng dang chân đón nhận.
Hai người rất hoà hợp chuyện này, Hoắc Long đang độ tuổi sung sức và phong độ, lần nào làm tình xong cũng làm Khả Ni đứng không vững. Anh gấp rút giải phóng vào trong, Khả Ni cong người, cắn chặt một góc chăn để không phát ra tiếng kêu xấu hổ.