Sáng sớm, sương còn đọng trên từng nhánh cỏ, những bông hoa vàng, tím nở rộ nhỏ xíu làm điểm nhấn xinh đẹp trên nền cỏ xanh trải dài.
Khả Ni muốn ngắm bình minh nhưng sương khá dày, cô đội mũ lông, Hoắc Long khoác áo thêm cho cô. Mọi cũng dậy khá sớm, họ xem người bản địa đang huấn luyện đại bàng. Con đại bàng lớn sải cánh bay lượn trên bầu trời, chỉ với một tiếng gọi của chủ nhân liền đậu lên vai người đó.
Là biểu tượng của Hồng Bang Hội, Thư Kỳ rất phấn khích, cô cũng muốn thử nhưng con đại bàng đó chỉ nghe tín hiệu của người huấn luyện. Cô nhìn Bách Tùng:
- Hay em cũng nuôi một con!
- Xin em, em ra đây ở hẳn thì nuôi.
Cô bĩu môi, vẫn nhìn con đại bàng lớn với đôi cánh to khoẻ, chiếc mỏ cong cong và cứng cáp.
Sulli LK nói với Phan Anh:
- Nếu Tiger ở đây chắc cũng thích lắm, ở biệt thự của anh ấy có nuôi một con hổ.
Phan Anh cười, Sulli đi đâu cũng nhớ anh trai. Tiger LK cũng rất yêu quý cháu gái, không tiếc Phan Ý Nhi thứ gì. Nếu cháu gái có đòi mặt trăng chắc Tiger cũng nghĩ cách để đưa về ấy chứ.
Hoắc Liên đang ôm một con cừu bé xíu rất đáng yêu, Vu Thần thì ghét lông lá dính vào người, nhưng vì vợ mà vẫn chấp nhận ôm giúp cô một lát.
Mặt trời đã lên, Bách Tùng và Aogi đã tới. Tất cả cùng đến một trường đua ngựa. Dù đã nghe chồng kể con cái các gia đình giàu có thường được học bộ môn quý tộc như cưỡi ngựa từ bé, nhưng nay cô mới được xem chồng cưỡi ngựa.
Khả Ni có Devon Aochi kề cạnh, Hân Nghiên, Sulli và Hoắc Liên cũng ở lại xem. Đám đàn ông mỗi một con ngựa lớn cưỡi chạy mòng mòng quanh sân.
Devon Aogi có biết cưỡi ngựa nhưng cũng ở lại cùng chị gái.
- Có muốn thử không?
Aochi nhìn sang Monika, biết đối phương cưỡi ngựa rất khá.
- Thôi, ngại lắm.
- Không sao, có Thư Kỳ nữa. Em có thể đi cùng cô ấy.
Monika nhìn Khả Ni, được gật đầu thì cũng bẽn lẽn tới chỗ một con ngựa rồi nhảy lên rất nhẹn.
Trong sân có trò cưỡi ngựa bắn cung, mọi người đã tới đây thì cũng thử hết mọi trò. Vu Thần và Phan Anh không giỏi khoản này, toàn trượt. Bách Tùng trúng bia nhưng lệch tâm, Mạc Nguyên và Hoắc Long đều trúng tâm nhận được một tràng vỗ tay rầm rộ.
Hai cô gái duy nhất là Thư Kỳ và Monika cũng thử. Thư Kỳ đồng điệu giống chồng, Monika cũng trúng bia nhưng lệch tâm.
Trên khán đài, Devon Aochi nhíu mày, cô nhận ra Monika cố tình di chuyển lệch một đoạn nhỏ xíu. Bệnh nghề nghiệp nên Aochi rất để ý từng động tác thay đổi nhỏ, có vẻ cô chưa hoàn toàn hiểu người yêu mình.
Chỉ cưỡi ngựa trong sân thì không thể làm hài lòng được Hoắc Long. Ngoài kia là cả thảo nguyên bao la rộng lớn, chỉ loanh quanh ở đây thật lãng phí. Thế là anh trên lưng một con ngựa đen dẫn đầu.
Ngựa Mông Cổ là giống cực kỳ bền sức, có thể chạy 10h liên tục nên từ xưa được mệnh danh là Thiên Lý Mã. Khi phi nước đại, ngựa Mông Cổ sẽ nhoài đầu về phía trước khiến người cưỡi thuận lợi sử dụng vật trên tay mà không lo vướng víu. Chúng cũng là loại ăn cỏ nhưng bền sức hơn ngựa Châu Âu, khi sinh ra đã được sống ở nơi khắc nghiệt nên có khả năng chịu đựng cao, sống linh hoạt trong nhiều môi trường.
Ngựa của Hoắc Long là một con rất ấn tượng, lớn hơn các con khác, mang màu đen tuyền với bờm dài, đuôi lớn, đến ánh mắt cũng khác biệt các con còn lại, mang dáng dấp của kẻ đứng đầu.
Khả Ni muốn ngắm bình minh nhưng sương khá dày, cô đội mũ lông, Hoắc Long khoác áo thêm cho cô. Mọi cũng dậy khá sớm, họ xem người bản địa đang huấn luyện đại bàng. Con đại bàng lớn sải cánh bay lượn trên bầu trời, chỉ với một tiếng gọi của chủ nhân liền đậu lên vai người đó.
Là biểu tượng của Hồng Bang Hội, Thư Kỳ rất phấn khích, cô cũng muốn thử nhưng con đại bàng đó chỉ nghe tín hiệu của người huấn luyện. Cô nhìn Bách Tùng:
- Hay em cũng nuôi một con!
- Xin em, em ra đây ở hẳn thì nuôi.
Cô bĩu môi, vẫn nhìn con đại bàng lớn với đôi cánh to khoẻ, chiếc mỏ cong cong và cứng cáp.
Sulli LK nói với Phan Anh:
- Nếu Tiger ở đây chắc cũng thích lắm, ở biệt thự của anh ấy có nuôi một con hổ.
Phan Anh cười, Sulli đi đâu cũng nhớ anh trai. Tiger LK cũng rất yêu quý cháu gái, không tiếc Phan Ý Nhi thứ gì. Nếu cháu gái có đòi mặt trăng chắc Tiger cũng nghĩ cách để đưa về ấy chứ.
Hoắc Liên đang ôm một con cừu bé xíu rất đáng yêu, Vu Thần thì ghét lông lá dính vào người, nhưng vì vợ mà vẫn chấp nhận ôm giúp cô một lát.
Mặt trời đã lên, Bách Tùng và Aogi đã tới. Tất cả cùng đến một trường đua ngựa. Dù đã nghe chồng kể con cái các gia đình giàu có thường được học bộ môn quý tộc như cưỡi ngựa từ bé, nhưng nay cô mới được xem chồng cưỡi ngựa.
Khả Ni có Devon Aochi kề cạnh, Hân Nghiên, Sulli và Hoắc Liên cũng ở lại xem. Đám đàn ông mỗi một con ngựa lớn cưỡi chạy mòng mòng quanh sân.
Devon Aogi có biết cưỡi ngựa nhưng cũng ở lại cùng chị gái.
- Có muốn thử không?
Aochi nhìn sang Monika, biết đối phương cưỡi ngựa rất khá.
- Thôi, ngại lắm.
- Không sao, có Thư Kỳ nữa. Em có thể đi cùng cô ấy.
Monika nhìn Khả Ni, được gật đầu thì cũng bẽn lẽn tới chỗ một con ngựa rồi nhảy lên rất nhẹn.
Trong sân có trò cưỡi ngựa bắn cung, mọi người đã tới đây thì cũng thử hết mọi trò. Vu Thần và Phan Anh không giỏi khoản này, toàn trượt. Bách Tùng trúng bia nhưng lệch tâm, Mạc Nguyên và Hoắc Long đều trúng tâm nhận được một tràng vỗ tay rầm rộ.
Hai cô gái duy nhất là Thư Kỳ và Monika cũng thử. Thư Kỳ đồng điệu giống chồng, Monika cũng trúng bia nhưng lệch tâm.
Trên khán đài, Devon Aochi nhíu mày, cô nhận ra Monika cố tình di chuyển lệch một đoạn nhỏ xíu. Bệnh nghề nghiệp nên Aochi rất để ý từng động tác thay đổi nhỏ, có vẻ cô chưa hoàn toàn hiểu người yêu mình.
Chỉ cưỡi ngựa trong sân thì không thể làm hài lòng được Hoắc Long. Ngoài kia là cả thảo nguyên bao la rộng lớn, chỉ loanh quanh ở đây thật lãng phí. Thế là anh trên lưng một con ngựa đen dẫn đầu.
Ngựa Mông Cổ là giống cực kỳ bền sức, có thể chạy 10h liên tục nên từ xưa được mệnh danh là Thiên Lý Mã. Khi phi nước đại, ngựa Mông Cổ sẽ nhoài đầu về phía trước khiến người cưỡi thuận lợi sử dụng vật trên tay mà không lo vướng víu. Chúng cũng là loại ăn cỏ nhưng bền sức hơn ngựa Châu Âu, khi sinh ra đã được sống ở nơi khắc nghiệt nên có khả năng chịu đựng cao, sống linh hoạt trong nhiều môi trường.
Ngựa của Hoắc Long là một con rất ấn tượng, lớn hơn các con khác, mang màu đen tuyền với bờm dài, đuôi lớn, đến ánh mắt cũng khác biệt các con còn lại, mang dáng dấp của kẻ đứng đầu.