Đinh Hoài sắc mặt xanh mét, chất lỏng lành lạnh theo tay gã ta chảy dài xuống nhiễu trên mặt đất.
Dường như gã ta vẫn chưa thể hình dung được chuyện gì vừa mới xảy ra.
Mất một lúc sau gã mới tìm lại được giọng nói của mình, gã cất giọng khản đặc không thể tin được: "Á á á... Tay... Tay của tôi..."
"Khặc, gào!!!"
Bên trong căn phòng, tiểu Bình bị xích lại điên cuồng đập đầu vào cánh cửa sắt mà gào thét.
Đinh Hoài bị hình dáng của đối phương dọa cho mất hết sức lực, ngồi phịch xuống đất.
"Gào!!!". Tiểu Bình đỏ hoe hai mắt, trong mắt đều ẩn chứa đầy lửa giận, trong miệng vẫn còn cắn chặt chai nước vừa nãy đớp được trên tay Đinh Hoài.
Nam Cung Hàn Dương mặt vô biểu tình kéo người đang ngồi phịch trên đất đứng dậy, dùng quyền hạn của mình cưỡng chế mở quang não của Đinh Hoài, mở mặt nạ giả lập cho gã ta.
Làm xong mọi thứ hắn mới ngưng trọng mà nhìn về phía tiểu Bình vì không đạt được mục đích mà phát điên.
Khi nãy nếu như hắn vô trễ một chút, hoặc là không kịp kéo Đinh Hoài một cái thì hiện tại thứ đang bị nghiến chặt trong miệng của tiểu Bình chính là cánh tay của Đinh Hoài này rồi.
Càng nghĩ càng tức giận, giọng Nam Cung Hàn Dương lạnh lẽo: "Không phải bên phía hiệu trưởng và trường đã yêu cầu tập hợp về khu đất trống rồi hay sao? Sao cậu lại ở đây?".
Đinh Hoài nào còn hơi sức để mà trả lời câu hỏi của Nam Cung Hàn Dương nữa, mặt mũi gã ta tái mét, mắt cũng trợn ngược, sớm đã sợ đến mất hồn vía.
Nam Cung Hàn Dương cũng không rãnh rỗi mà truy cứu đối phương, hắn lấy ra một ít dụng cụ đo lường chuyên môn trong không gian khí, muốn lấy một chút máu của tiểu Bình xem xem đối phương là đang bị gì.
Nam Cung Hàn Dương thừa nhận chính bản thân hắn cũng có chút sợ trong lòng, tình trạng này của đối phương hoàn toàn giống hệt như tình trạng của những người bị nhiễm V - 00 thời xưa vậy, tình trạng như vậy được người thời ấy gọi là tang thi hóa, mà chỉ cần là người ở trong giai đoạn tang thi hóa thì sẽ luôn thèm khát máu thịt con người, nếu như họ thành công nếm được thịt người thì họ sẽ tang thi hóa hoàn toàn và trở thành tang thi mất đi hết tất cả nhân tính. Mà chỉ cần bị tang thi cắn thì bệnh độc tự nhiên sẽ theo vết cắn truyền qua cơ thể người bị cắn đó sẽ là thế hệ tang thi tiếp theo.
Hắn thật sự không muốn lịch sử đen tối đó lặp lại tại kỉ nguyên tinh tế này tí nào.
Thời đó dân trí con người rất thấp, con người chỉ ở tại Địa cầu cổ, vậy mà chỉ trong vài tháng cả địa cầu cổ đều trở thành bình địa, vậy thì hiện tại cả thiên hà rộng lớn đều được móc nối với nhau qua mạng lưới không gian kép vậy thì sẽ như thế nào?
Kết quả tệ nhất là cả vũ trụ rộng lớn đều sẽ chẳng còn nơi để loài người trốn đi nữa.
Nam Cung Hàn Dương hít sâu một hơi, khí độc xung quanh càng ngày càng nồng hơn bị mặt nạ giả lập lọc đi phần lớn chất độc, chất độc bị lọc lại bám thành mảng ở bên ngoài mặt nạ khiến cho Nam Cung Hàn Dương có chút khó chịu, nhưng việc hiện tại mà hắn cần làm đó chính là, chấm dứt đi sự phát tán của V - 00.
Người trước mặt này thoạt nhìn thì đã bị nhiễm rất nặng rồi rất có thể sẽ xảy ra hiện tượng tang thi hóa, hắn cần phải trừ khử kẻ này, nhiều nhất là trừ khử cả khu cách ly này dù cho việc này có thể khiến cả Liên Bang vấp phải chỉ trích đi nữa.
Nam Cung Hàn Dương nắm chặt lấy thanh kiếm laser trên tay, đi thẳng về phía tiểu Bình.
Kiếm trên tay vung lên.
" Nguyên soái!".
Diệp Thanh An nhanh chóng chạy vào, đứng chặn trước mặt Nam Cung Hàn Dương.
"Ngài đang làm cái gì vậy?".
Ánh mắt Nam Cung Hàn Dương hiện lên vẻ ngạc nhiên: "Sao cậu lại ở đây?". Hắn cứ nghĩ sau khi bọn họ thoát khỏi được bầy thú biến dị thì bọn họ phải trở về khu đất trống kia chứ?
"Tôi không tới để ngài làm ra việc ngu ngốc này hay sao? Ngài định làm gì? Kết thúc gã, hay là định kết thúc cả khu cách ly này? Nhắc cho ngài nhớ một chút tất cả bọn họ đều là những thí sinh của trường quân đội Liên Bang, ngài biết như vậy có nghĩa là gì hay không? Là rất cả bọn họ đều là những người có gia thế cả. Ngài nghĩ ngài sẽ đối phó được với Liên Bang với cả tinh hà này nhưng ngài liệu có đối phó được với âm mưu trong tối ngoài sáng của những gia tộc kia nếu như họ hợp tác lại hay không?".
Lí lẽ của Diệp Thanh An khiến ý chí của Nam Cung Hàn Dương hơi lung lay.
Hắn... Tất nhiên không thể nào một tay có thể đối phó được với hết tất cả bọn họ được.
Nhưng vậy thì sao chứ? Nếu để V -00 lần nữa xuất hiện ở tinh hà này thì còn chuyện gì tồi tệ hơn sao?
"Ngài có từng nghĩ tại sao một nơi vốn được xem là một tinh cầu an toàn như tinh cầu này lại xuất hiện một lượng lớn thú biến dị, cũng như đột nhiên xuất hiện một màng chắn với kĩ thuật cao chưa?". Diệp Thanh An hỏi hắn.
Nam Cung Hàn Dương gật đầu: "Tôi vẫn đang điều tra."
"Vậy ngài có từng nghĩ tới rằng, kẻ mang V -00 đến đây cũng chính là những kẻ làm ra những chuyện này hay không?". Diệp Thanh An hỏi.
Nam Cung Hàn Dương khựng lại.
Không đợi Nam Cung Hàn Dương trả lời Diệp Thanh An nói tiếp: "Cho nên việc hiện tại mà ngài đang định làm chẳng khác nào đang nhảy vào cái bẫy mà bọn họ tạo ra cả, ngài đừng quên hiện tại chúng ta ít nhiều gì cũng đang giữ trong tay vắc xin của V-00, nó không có tác dụng với V-00 thực sự nhưng với 1 lượng nhỏ như thế này ít nhiều gì thì vẫn có thể. Trước hết ngài đừng manh động."
Diệp Thanh An lần đầu sau khi trọng sinh nói nhiều như thế, nói đến độ cậu có chút khát chỉ là hiện tại cậu đang đeo mặt nạ không thể uống nước được chỉ có thể nuốt nuốt một chút nước bọt cho thông cố họng.
Nam Cung Hàn Dương nhìn cậu. Thở dài thu kiếm laser vào.
"Được rồi, nghe cậu vậy.."
Lúc này bên ngoài vang lên vài tiếng động lớn, mặt đất theo đó cũng rung chuyển theo.
Diệp Thanh An nhìn Nam Cung Hàn Dương một cái, cả hai ăn ý gật đầu rồi lao ra ngoài xem xét tình hình, trước khi đi còn không quên kéo theo Đinh Hoài đang nằm nhoài trên đất.
________
Diệp Thanh An: "Tốt nhứt là nên nghe lời tui, tui là nhân vật chính tui nói gì cũng đúng hết!"
Nam Cung Hàn Dương: "Đúng dị đúng dị."1
Phản diện ở trong bóng tối: Tức mà không nói rì được.