Cũng không biết từ khi nào Quân Minh, Tần Ngôn cùng hai người Lam Phương Lâm và An Tử Thiên đã kết thân với nhau hiện tại còn đang tụm năm tụm ba tán gẫu ở phía bên kia.
Ban đầu Diệp Thanh An vốn là muốn tự mình đi bắt thú cưng, nhưng lúc sau lại đổi ý nên đã đến đây định tìm vài người đi cùng, vừa vặn đều đã gặp phải, vậy nên cậu quyết định "rủ" bốn người đi chung.
Lam Phương Lâm nhanh mắt nhìn thấy được Diệp Thanh An đang tiến về phía này, lập tức hướng sang hỏi: "Diệp Thanh An, nãy tới giờ cậu đi đâu vậy? Bọn tôi tìm mãi mà không thấy cậu, còn có Nhạc Dương Vũ nữa."
"Cậu ấy bây giờ đang bận giúp đội kĩ thuật phá giải kết giới rồi, bây giờ có chuyện vui đi đây các cậu có đi cùng tôi không?". Diệp Thanh An hỏi. Cậu cố tình không nói rõ ra 'chuyện vui' mà cậu đang nói chính là đi đánh với cả ngàn con thú biến dị, chỉ mơ hồ nói một câu không đầu không đuôi hòng rù quến bốn thanh niên trẻ người non dạ.1
Quả nhiên Diệp Thanh An với kinh nghiệm dụ dỗ trẻ em lâu năm của mình đã thành công tóm được bốn người đi về phía Tây của khu rừng phía đồng khu an toàn.
Càng đi sâu vào trong rừng Lam Phương Lâm lại càng cảm thấy có cái gì đó không đúng lắm, nhịn không được mà liếc mắt nhìn Diệp Thanh An đang đi ở phía trước: "Cậu có chắc ở trong khu rừng này có thứ gì vui không vậy? Sao tôi cứ có cảm giác không tốt lắm."1
Nhịn nhịn một hồi Lam Phương Lâm vẫn nhịn không nổi nữa mà hỏi ra.
Diệp Thanh An vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình thản, nói dối: "Yên tâm, sẽ không có nguy hiểm gì đâu!".1
Nhận được sự bảo đảm của Diệp Thanh An, bốn người vẫn đang thấp thỏm cuối cùng cũng thở phào ra một hơi.
Nhưng nếu cho phép bọn họ quay ngược về quá khứ một lần, chắc chắn bọn họ sẽ lập tức tránh xa Diệp Thanh An ra mấy mét. Và tự vỗ vào mặt bản thân và hỏi rằng: "Sao mày có thể tin được cậu ta hả!? Cậu ta là một tên quái vật, cậu ta không phải con người mà!!!".
Nhưng mà đó chỉ là truyện của lúc sau, còn hiện tại bốn người bọn họ vẫn đang đi theo Diệp Thanh An, càng ngày, càng ngày càng tiến về phía một đội quân hơn một ngàn con thú biến dị.
"Không biết có phải tôi nghĩ nhiều hay không, đột nhiên sao tôi cảm thấy không khí không đúng lắm thì phải." Quân Minh nhíu mày nhìn về một nơi cách chổ đứng của bọn họ không xa, nói.
Diệp Thanh An ngược lại thì không muốn nói chuyện nhiều, cậu sợ lát nữa bản thân lỡ miệng nói ra sự thật bốn tên này chắc chắn sẽ trốn mất cho nên nói ít sai ít tới đó rồi bọn họ có muốn chạy cũng không kịp.
Đồng thời, Diệp Thanh An cũng thông qua liên kết tinh thần của mình gửi vị trí của bản thân qua cho Bánh Bao Nhỏ, Bánh Bao Nhỏ là cơ giáp kĩ thuật cao, vốn dĩ nó được chế tạo cho nguyên soái cho nên kĩ thuật sử dụng đã là loại tiên tiến nhất ở tinh hà này, nhưng kĩ thuật của lớp kết giới lại cao hơn một bậc cho nên Bánh Bao Nhỏ bị hạn chế không ít, mặc dù hiện tại lực chiến đấu chỉ bằng một phần ba khi trước nhưng để đối phó với mấy con thú biến dị như này thì chắc cũng sẽ ổn thôi nhỉ?
Không tốn bao lâu thời gian năm người Diệp Thanh An đã đến gần sát với dòng thú biến dị đang di chuyển, chỉ cần băng qua một hàng cây rậm rạp nữa thì liền có thể trực tiếp gặp được.
Lúc này gần như cả bốn người Lam Phương Lâm, An Tử Thiên, Quân Minh, Tần Ngôn đều đồng loạt mà rùng mình một cái.
Một cảm giác ớn lạnh đánh thẳng tới sau gáy bọn họ. An Tử Thiên nhìn Diệp Thanh An đang đi ở phía trước dường như cũng cảm nhận được cái gì đó, đôi mày hơi nhíu lại.
"A!!! "
Rầm!!!
Gào!!
Một tiếng hét thất thanh vang lên kèn theo đó là tiếng động lớn phát ra cuối cùng là tiếng gào giận dữ của một con thú biến dị.
"Ở đây có thú biến dị!?" Lam Phương Lâm cả kinh la lên.
"Cơ thể cậu không tốt lập tức tìm chổ an toàn đứng đi!" An Tử Thiên phản ứng rất nhanh, bắt lấy tay của Lam Phương Lâm kéo cậu ta bay lên ngọn cây gần đó.
Diệp Thanh An đảo mắt, nhanh chóng vọt về phía mà âm thanh khi nãy vừa mới phát ra, nếu không nhầm thì âm thanh khi nãy là tiếng hét của một người con gái. Mặc dù cậu không phải là hiền thánh cứu giúp người đời gì đó, nhưng cũng không đến nỗi lạnh mặt bỏ rơi một người đang gặp nguy hiểm, à câu trên chỉ áp dụng với những người chưa từng đụng chạm tới cậu.
Vả lại mục đích cậu đi cũng là để bắt thú cưng, thuận tay một chút cũng không sao.
Lúc Diệp Thanh An chạy đến nơi thì ở khu vực đó đã bị mấy có thú biến dị khác bao lấy kín mít hoàn toàn không thể nhìn rõ được ở bên trong vòng kia đang xảy ra chuyện gì.
"Chuyện gì vậy?" Quân Minh cùng Tần Ngôn sau khi Diệp Thanh An chạy đi cũng gắt gao theo sát cậu, thấy Diệp Thanh An đứng lại cuối cùng Quân Minh cũng nhịn không được tò mò mà tiến lên hỏi một tiếng.
"Có người đang đánh với thú biến dị ở đằng kid.". Diệp Thanh An trả lời.1
"Ồ là thú biến dị Hổ Răng Kiếm CRF à? Chỉ là thú biến dị bình thường cũng không bị cuồng hóa, chỉ có điều số lượng hơi đông giải quyết khá mất thời gian và sức lực." Tần Ngôn nhìn mấy con thú biến dị đang đứng bên kia chậm rãi phân tích một chút.1
Hổ Răng Kiếm là loài động vất cổ đại đã xuất hiện cách đây rất lâu ở Trái Đất cũ thuộc hệ mặt trời, chỉ là qua quá trình tiến hóa cùng cải biến gen Hổ Răng Kiếm hiện tại so với lúc trước có kích thước lớn hơn gấp hai lần, lực tấn công cùng độ nhanh nhẹn cũng tăng lên rất nhiều, hơn nữa cũng đã bắt đầu có ý thức. Sự tiến hóa này khiến bọn chúng trở nên nguy hiểm hơn rất nhiều so với tổ tiên của chúng, cuối cùng cách đấy khoảng 1 triệu năm thì người ta bắt đầu gọi thế hệ mới của Hổ Răng Kiếm là Hổ Răng Kiếm CRF để đánh dấu sự khác biệt giữ chúng với tổ tiên.
Đang lúc ba người đang tò mò mà quan sát xung quanh mấy con Hổ Răng Kiếm CRF kia một chút thì đột nhiên ở giữa vòng vây của bọn chúng một thân hình mảnh khảnh xuất hiện, tiếp theo một con Hổ Răng Kiếm CRF nhảy lên vô tới, bị người kia một cước không lưu tình đá văng đi, mà phương hướng con hổ văng tới vừa vặn chính là nơi mà ba người Diệp Thanh An đang đứng để hóng chuyện.
Không phải xui xẻo như vậy chứ? Đứng hóng chuyện cũng bị vạ lây là sao?
Rầm một tiếng con hổ nặng nề rơi xuống đất bụi bay mù mịt.
___________
Này thì hóng hớt, chừa nhá.1
Chúc những ai chưa thi, thi tốt nhé. Nhả vía hsg nè(๑╹◡╹๑)ノ♬