"Anh ngồi ở đây đợi em xíu nhé, em đi pha nước." Dứt lời, Lam Bảo Thy liền đi nhanh vô trong bếp, mặc cho Hoắc Thiếu Tường đứng ngơ ra ở đó.
Anh ngơ ngẩn nhìn quanh căn nhà một lượt rồi đánh giá. Nếu chỉ liếc sơ qua thì căn nhà này trông cũng rất bình thường, phòng khách to rộng, một bộ phản, một bộ sofa lớn ở giữa, đối diện là tivi màn hình cong treo tường, rồi có máy lạnh. Phòng khách to rộng được ngăn cách với căn bếp hiện đại bằng một cái thang máy. Trông cũng sịn phết, nhìn không khác gì biệt thự cao cấp! Mà quên, Lam tiểu thư đây sống ở khu Thanh Lam mà, khu biệt thự cao cấp nhất ở trung tâm Thượng Hải mà sao không sịn cho được.
Hoắc Thiếu Tường nén đi sự ngưỡng mộ mà nhìn sang gian bếp, anh vô cùng ấn tượng với chiếc tủ lạnh khổng lồ nhà Lam Bảo Thy. Chiếc tủ cao tầm hai mét, rộng khoảng bốn mét với bốn ngăn cửa lớn được đặt trong bức tường, trên mặt tủ còn dán chi chít hình dán cute, điển hình là nhãn dán mèo ăn cá, chuột nhấm phô mai, thỏ nhổ cà rốt, cuối cùng là hình cánh đồng tuyết. Nếu đoán không nhầm thì nó được quy định để bỏ đồ ăn bên trong đó rồi.
Rời mắt khỏi chiếc tủ lạnh to lớn, Hoắc Thiếu Tường liếc nhìn sang phía Lam Bảo Thy ở chính giữa gian bếp, trông cô thao tác mà không cần trực tiếp động tay vô gì cả, chỉ việc đọc lệnh là mọi thứ đều đâu ra đó, đỉnh phết chứ đùa. Chỉ sau vài giây ngắn ngủi thì Lam Bảo Thy đã quay lại với ly nước mát lạnh trong tay và đưa anh.
Anh ngơ ngác nhìn cô rồi lại nhìn tổng quan một lần nữa, sự tò mò trong máu khiến anh cảm thấy căn nhà này vô cùng thú vị, miệng nhanh nhảu hỏi cô: " Bảo Thy, em có thể dẫn anh đi tham quan chút không?"
Biết Hoắc Thiếu Tường đã nổi hứng với nơi này, Lam Bảo Thy cũng không ngại cho anh tìm hiểu về nó một chút, cô đi lại nhà bếp đặt ly nước xuống rồi quay lại gật đầu nói: "Dạ, vậy đi cùng em."
Lam Bảo Thy đi lại gần thang máy, vỗ tay ba cái, cánh cửa liền mở ra. Hoắc Thiếu Tường theo cô đi vô bên trong, đợi cửa đóng khít cô lại vỗ thêm hai cái nữa, thang máy lập tức đưa cả hai lên tầng hai.
"Đây là phòng làm việc của em."
Lam Bảo Thy đặt mắt mình lại gần mắt mèo cửa phòng, nó lập tức được mở khóa, cô đưa tay nhẹ nhàng mở cửa sau đó mời anh vô phòng làm việc của mình.
Căn phòng này thật sự rất rộng. Bàn làm việc và bộ PC để trên nhìn rất khủng bố. Ngoài hai thứ đó thì ấn tượng lớn nhất về gian phòng chính là màu sơn, một màu tím lịm! Không những tường mà đến kệ sách, khung cửa, rèm cửa, khung tranh cũng không ngoại lệ. Đúng là nàng đạo tím có khác.
Bỏ qua cái màu sắc đó đi, thứ húng thú hơn đang ở ngay trước mắt anh này!!!
"Phòng này nhiều sách vậy?"
Hoắc Thiếu Tường hơi choáng ngợp về số sách trong căn phòng của cô. Ngoài cái bàn làm việc để ở mép giữa bên phải căn phòng và một bộ sofa nhỏ chính giữa ra thì xung quanh căn phòng có rất nhiều loại sách. Ngoài sách ra còn có vô số mô hình và tượng gốm tiểu cảnh được cô bảo quản cẩn thận trong hộp tủ kính.
Cảm thấy anh bị căn nhà này dụ đến ngốc ra, cô liền tiếp tục chọc ghẹo: "Đây em chỉ để một số thôi, qua bên đây còn một sách nữa nè."
Nói xong cô liền kéo anh qua chỗ giá sách gần bàn làm việc, bàn tay nhỏ nhắn xoay nhẹ mô hình con mèo đen, giá sách ngay lập tức biến thành cánh cửa, chỉ cần di chuyển nó liền lộ ra một căn phòng ở đằng sau.
Hoắc Thiếu Tường không thể thưởng tượng được, trước mắt anh là một gian phòng toàn là sách, nói đúng hơn là một thư viện riêng, nhìn cả gian phòng anh cứ ngỡ như mình đang ở trong nhà của Shinichi Kudou vậy. Anh ngơ ngác, ngỡ ngàng đến bật ngửa. Thật sự không ngờ, căn nhà của cô nhìn từ bên ngoài có vẻ nhỏ nhắn xinh xắn, mà bên trong lại to rộng như vậy. Cơ mà căn phòng sách này còn dị hơn nhà Kudou nữa, nhìn nó như mê cung vậy, không chỉ đơn giản là một vòng tròn thư viện, mà có đến ba vòng.
Hoắc Thiếu Tường từ từ bước vô bên trong mê cung sách, đôi mắt đen chậm rãi quét qua từng ngóc ngách của căn phòng. "Tài liệu công ty, tài liệu nghiên cứu văn học, nghiên cứu sinh học, khoa học-kĩ thuật, bản vẽ thiết kế, mật mã QR, nghiên cứu về tâm lý học con người, tâm lý học tội phạm...u là trời, em học hết số này luôn á hả?"
"Chỉ là giết thời gian thôi ạ."
*Giết thời gian? Có cho tiền tôi cũng không nghiên cứu nhiều vậy đâu.*
Hoắc Thiếu Tường hít một hơi, cười gượng gạo rồi tiếp tục nhìn qua lớp giữa. Kệ vòng này chỉ chứa toàn sách thôi. Lam Bảo Thy còn cản thận phân loại và sếp những quyển to xuống bên dưới, rồi dần lên nhỏ lại. Nhìn kĩ mới thấy, cô nàng này thu thập được rất nhiều quyển sách hay và nổi tiếng luôn, thậm chí còn có những quyển sách cổ mà nó vốn đã không còn sản xuất từ vài chục năm trước rồi.
"Số này là do em tự săn?"
"Dạ không hẳn, có một số là của ba mẹ em cho, một số là của chú Giang á."
Thì ra là vậy. Phù.
Tiếp theo chính là một cây cột trời khổng lồ ngay trung tâm được bao bọc bởi một tấm kính trong suốt, bên trong kệ trụ này còn nhiều mô nhìn to và đẹp hơn bên phòng làm việc kia nữa. Điều khiến anh cảm thấy thú vị nhất là khẩu súng săn xuất xứ Trung Quốc. Loại súng săn này là biểu tượng của Hoàng đế thời xưa. Cách chạm khắc và thiết kế của nó phản ánh đầy đủ sự tinh xảo của nghề thủ công cổ đại mà ngày nay cũng khó có thể đạt được.
"Không ngờ rằng một cô nàng mảnh mai yếu đuối như em lại sở hữu một bảo vật như vậy trong nhà đấy!"
Hoắc Thiếu Tường hứng thú nhìn ngắm nó rất lâu, tay thật sự muốn chạm vô nó một lần nhưng lại không dám, anh sợ bàn tay thô ráp của mình sẽ làm xước mất súng đẹp.
"Đây là quà sinh nhật của ba tặng năm em lên bảy tuổi."
*Trời đất, ai lại tặng cho con gái mình cái thứ nguy hiểm như vậy chứ.*
Hoắc Thiếu Tường nghe xong, mắt chữ ô, mồm chữ a, bất ngờ đến nói không lên lời. Mắt anh lấp lánh nhìn Lam Bảo Thy vừa ngưỡng mộ vừa không dám tin.
"Em thích nó lắm luôn á, nó vừa cổ, còn vừa đẹp nữa, nhìn mê thật sự."
Trước sự sốc của Hoắc Thiếu Tường Lam Bảo Thy càng vui sướng, cô nhảy nhót xung quanh cột sách. Kể về từng món đồ cô cất trong đó, về lịch sử, về cấu tạo, về mọi thứ mà vật đó có. Hành động đơn thuần của cô dần mê hoặc tâm trí Hoắc Thiếu Tường. Giờ trong mắt anh, cô chỉ là một cô nàng ngây thơ, đơn thuần, yếu đuối, trong sáng. Tuy nhiên cơ mê mụ thế nào thì người phụ nữ này vốn là người của lão đại, anh tuyệt đối không được có bất kì cảm giác gì. Lam Bảo Thy chính là thuốc độc, loại thuốc một khi uống vô sẽ ch€t ngay tức khắc. Tuyệt đối không thể tùy tiện.
Anh ngơ ngẩn nhìn quanh căn nhà một lượt rồi đánh giá. Nếu chỉ liếc sơ qua thì căn nhà này trông cũng rất bình thường, phòng khách to rộng, một bộ phản, một bộ sofa lớn ở giữa, đối diện là tivi màn hình cong treo tường, rồi có máy lạnh. Phòng khách to rộng được ngăn cách với căn bếp hiện đại bằng một cái thang máy. Trông cũng sịn phết, nhìn không khác gì biệt thự cao cấp! Mà quên, Lam tiểu thư đây sống ở khu Thanh Lam mà, khu biệt thự cao cấp nhất ở trung tâm Thượng Hải mà sao không sịn cho được.
Hoắc Thiếu Tường nén đi sự ngưỡng mộ mà nhìn sang gian bếp, anh vô cùng ấn tượng với chiếc tủ lạnh khổng lồ nhà Lam Bảo Thy. Chiếc tủ cao tầm hai mét, rộng khoảng bốn mét với bốn ngăn cửa lớn được đặt trong bức tường, trên mặt tủ còn dán chi chít hình dán cute, điển hình là nhãn dán mèo ăn cá, chuột nhấm phô mai, thỏ nhổ cà rốt, cuối cùng là hình cánh đồng tuyết. Nếu đoán không nhầm thì nó được quy định để bỏ đồ ăn bên trong đó rồi.
Rời mắt khỏi chiếc tủ lạnh to lớn, Hoắc Thiếu Tường liếc nhìn sang phía Lam Bảo Thy ở chính giữa gian bếp, trông cô thao tác mà không cần trực tiếp động tay vô gì cả, chỉ việc đọc lệnh là mọi thứ đều đâu ra đó, đỉnh phết chứ đùa. Chỉ sau vài giây ngắn ngủi thì Lam Bảo Thy đã quay lại với ly nước mát lạnh trong tay và đưa anh.
Anh ngơ ngác nhìn cô rồi lại nhìn tổng quan một lần nữa, sự tò mò trong máu khiến anh cảm thấy căn nhà này vô cùng thú vị, miệng nhanh nhảu hỏi cô: " Bảo Thy, em có thể dẫn anh đi tham quan chút không?"
Biết Hoắc Thiếu Tường đã nổi hứng với nơi này, Lam Bảo Thy cũng không ngại cho anh tìm hiểu về nó một chút, cô đi lại nhà bếp đặt ly nước xuống rồi quay lại gật đầu nói: "Dạ, vậy đi cùng em."
Lam Bảo Thy đi lại gần thang máy, vỗ tay ba cái, cánh cửa liền mở ra. Hoắc Thiếu Tường theo cô đi vô bên trong, đợi cửa đóng khít cô lại vỗ thêm hai cái nữa, thang máy lập tức đưa cả hai lên tầng hai.
"Đây là phòng làm việc của em."
Lam Bảo Thy đặt mắt mình lại gần mắt mèo cửa phòng, nó lập tức được mở khóa, cô đưa tay nhẹ nhàng mở cửa sau đó mời anh vô phòng làm việc của mình.
Căn phòng này thật sự rất rộng. Bàn làm việc và bộ PC để trên nhìn rất khủng bố. Ngoài hai thứ đó thì ấn tượng lớn nhất về gian phòng chính là màu sơn, một màu tím lịm! Không những tường mà đến kệ sách, khung cửa, rèm cửa, khung tranh cũng không ngoại lệ. Đúng là nàng đạo tím có khác.
Bỏ qua cái màu sắc đó đi, thứ húng thú hơn đang ở ngay trước mắt anh này!!!
"Phòng này nhiều sách vậy?"
Hoắc Thiếu Tường hơi choáng ngợp về số sách trong căn phòng của cô. Ngoài cái bàn làm việc để ở mép giữa bên phải căn phòng và một bộ sofa nhỏ chính giữa ra thì xung quanh căn phòng có rất nhiều loại sách. Ngoài sách ra còn có vô số mô hình và tượng gốm tiểu cảnh được cô bảo quản cẩn thận trong hộp tủ kính.
Cảm thấy anh bị căn nhà này dụ đến ngốc ra, cô liền tiếp tục chọc ghẹo: "Đây em chỉ để một số thôi, qua bên đây còn một sách nữa nè."
Nói xong cô liền kéo anh qua chỗ giá sách gần bàn làm việc, bàn tay nhỏ nhắn xoay nhẹ mô hình con mèo đen, giá sách ngay lập tức biến thành cánh cửa, chỉ cần di chuyển nó liền lộ ra một căn phòng ở đằng sau.
Hoắc Thiếu Tường không thể thưởng tượng được, trước mắt anh là một gian phòng toàn là sách, nói đúng hơn là một thư viện riêng, nhìn cả gian phòng anh cứ ngỡ như mình đang ở trong nhà của Shinichi Kudou vậy. Anh ngơ ngác, ngỡ ngàng đến bật ngửa. Thật sự không ngờ, căn nhà của cô nhìn từ bên ngoài có vẻ nhỏ nhắn xinh xắn, mà bên trong lại to rộng như vậy. Cơ mà căn phòng sách này còn dị hơn nhà Kudou nữa, nhìn nó như mê cung vậy, không chỉ đơn giản là một vòng tròn thư viện, mà có đến ba vòng.
Hoắc Thiếu Tường từ từ bước vô bên trong mê cung sách, đôi mắt đen chậm rãi quét qua từng ngóc ngách của căn phòng. "Tài liệu công ty, tài liệu nghiên cứu văn học, nghiên cứu sinh học, khoa học-kĩ thuật, bản vẽ thiết kế, mật mã QR, nghiên cứu về tâm lý học con người, tâm lý học tội phạm...u là trời, em học hết số này luôn á hả?"
"Chỉ là giết thời gian thôi ạ."
*Giết thời gian? Có cho tiền tôi cũng không nghiên cứu nhiều vậy đâu.*
Hoắc Thiếu Tường hít một hơi, cười gượng gạo rồi tiếp tục nhìn qua lớp giữa. Kệ vòng này chỉ chứa toàn sách thôi. Lam Bảo Thy còn cản thận phân loại và sếp những quyển to xuống bên dưới, rồi dần lên nhỏ lại. Nhìn kĩ mới thấy, cô nàng này thu thập được rất nhiều quyển sách hay và nổi tiếng luôn, thậm chí còn có những quyển sách cổ mà nó vốn đã không còn sản xuất từ vài chục năm trước rồi.
"Số này là do em tự săn?"
"Dạ không hẳn, có một số là của ba mẹ em cho, một số là của chú Giang á."
Thì ra là vậy. Phù.
Tiếp theo chính là một cây cột trời khổng lồ ngay trung tâm được bao bọc bởi một tấm kính trong suốt, bên trong kệ trụ này còn nhiều mô nhìn to và đẹp hơn bên phòng làm việc kia nữa. Điều khiến anh cảm thấy thú vị nhất là khẩu súng săn xuất xứ Trung Quốc. Loại súng săn này là biểu tượng của Hoàng đế thời xưa. Cách chạm khắc và thiết kế của nó phản ánh đầy đủ sự tinh xảo của nghề thủ công cổ đại mà ngày nay cũng khó có thể đạt được.
"Không ngờ rằng một cô nàng mảnh mai yếu đuối như em lại sở hữu một bảo vật như vậy trong nhà đấy!"
Hoắc Thiếu Tường hứng thú nhìn ngắm nó rất lâu, tay thật sự muốn chạm vô nó một lần nhưng lại không dám, anh sợ bàn tay thô ráp của mình sẽ làm xước mất súng đẹp.
"Đây là quà sinh nhật của ba tặng năm em lên bảy tuổi."
*Trời đất, ai lại tặng cho con gái mình cái thứ nguy hiểm như vậy chứ.*
Hoắc Thiếu Tường nghe xong, mắt chữ ô, mồm chữ a, bất ngờ đến nói không lên lời. Mắt anh lấp lánh nhìn Lam Bảo Thy vừa ngưỡng mộ vừa không dám tin.
"Em thích nó lắm luôn á, nó vừa cổ, còn vừa đẹp nữa, nhìn mê thật sự."
Trước sự sốc của Hoắc Thiếu Tường Lam Bảo Thy càng vui sướng, cô nhảy nhót xung quanh cột sách. Kể về từng món đồ cô cất trong đó, về lịch sử, về cấu tạo, về mọi thứ mà vật đó có. Hành động đơn thuần của cô dần mê hoặc tâm trí Hoắc Thiếu Tường. Giờ trong mắt anh, cô chỉ là một cô nàng ngây thơ, đơn thuần, yếu đuối, trong sáng. Tuy nhiên cơ mê mụ thế nào thì người phụ nữ này vốn là người của lão đại, anh tuyệt đối không được có bất kì cảm giác gì. Lam Bảo Thy chính là thuốc độc, loại thuốc một khi uống vô sẽ ch€t ngay tức khắc. Tuyệt đối không thể tùy tiện.