Trong khi Giang Đình Cẩm và Hoắc Thiếu Tường đang cố gắng vặn volume nhỏ hết cỡ để cho Lam Bảo Thy ngủ, đến hai chiếc Lamborghini của Phó Thiếu Thần và Lục Nam cũng chỉ dám nhích nhẹ nhẹ thì không biết từ đâu có một con báo thủ xuất hiện.
Píp píp píp.
Một chiếc Porsches phi ngang qua khu biệt thự của Giang Đình Cẩm, bấm còi inh ỏi, vang vọng khắp cả khu biệt thự của anh.
Tiếng ồn quá lớn quá bất ngờ khiến cho Lam Bảo Thy bừng tỉnh giấc. Cô mơ màng nhìn ra ngoài thì thấy Giang Đình Cẩm đang đứng gần xe mình, cả người bừng bừng sát khí. Liếc nhìn lên phía trước thì thấy Phó Thiếu Thần đang ngồi trong xe, cố gắng re nhẹ nhàng từ tốn.
Trong phút chốc, cô không nhịn được mở dở trò chọc tức họ.
"Ahhh hạ hạ..." Không biết Bảo Thy đã lấy nước mắt từ đâu và bằng cách nào mà tự nhiên hai dòng sông cứ thế chảy dài. Đã thế, hai tay cô còn múa phụ họa, cứ vả bộp bộp vào cái vô lăng.
Pípppppp. Píppppp.
Nghe tiếng còi xe phát ra từ chiếc Lamborghini của Lam Bảo Thy, Giang Đình Cẩm vội cúi xuống nhìn.
Ở trong xe là hình ảnh cô gái nhỏ đang khóc bù lu bù loa. Trông không khác gì một em bé đang ngủ thì bị đánh thức dở chứng.
"Phó Thiếu Thần, Lục Nam, Quý Thành Vân, Hoắc Thiếu Tường, mau đi tóm cổ thằng chó đó về cho tao!" Giang Đình Cẩm tức giận, gằn giọng nêu tên từng thằng một, ra lệnh cho họ đi mời thằng chó kia về uống cà phê.
Nhận lệnh, Phó Thiếu Thần và Lục Nam nhanh chóng đạp mạnh ga rời khỏi khuôn viên biệt thự, còn Hoắc Thiếu Tường thì nhanh chóng chui vào xe của mình, sau đó cũng đuổi theo.
Lam Bảo Thy bất giác phát hiện bản thân vừa vô tình gây rắc rối cho thanh niên xấu số nào đó nên đơ người ra. Còn ông chú Giang Đình Cẩm thì vô cùng sốt ruột, tay hắn gõ liên tục vô cửa kính xe, yêu cầu Lam Bảo Thy mở cửa. Thế nhưng cô nàng lại đang mải ngẩn ngơ nhìn ba chiếc xe phi ra khỏi khu biệt thự, không hề để ý đến ông chú một chút nào cả. Đợi đến khi cô tỉnh táo lại thì Giang Đình Cẩm cũng đã cậy cửa chui vào trong xe rồi.
Giang Đình Cẩm nhẹ ôm cô vào lòng vỗ về. "Đừng sợ, tôi cho người tóm cổ thằng chó đó rồi!"
Lỡ phóng lao rồi thì phải theo lao. Lam Bảo Thy tiếp tục diễn cho tròn vai yếu đuối. Cô dụi mặt vô người Giang Đình Cẩm, giả vờ sụt sịt, màn này xem như dạy dỗ tên kia một bài học, cho hắn chừa cái tội đánh thức cô dậy.
Khoảng chưa đầy năm phút, ba chiếc Lamborghini nhỏ xinh đã kẹp được chiếc Porsche quay lại biệt thự.
Giang Đình Cẩm tức giận nhìn cái tên trong xe, sau đó xoa đầu Lam Bảo Thy, nói: "Đợi tôi xử tên khốn đó xong sẽ đưa con đi làm!" Xong Giang Đình Cẩm lập tức rời khỏi xe. Anh từng bước một đến gần chiếc xe kia.
Gã trên xe không biết sống chết, ngu ngốc ra khỏi xe, mắng thẳng mặt Giang Đình Cẩm.
"Mày là thằng sai đám chó này chặn đường tao à? Mày biết bố tao là ai không?"
"Oh, bố mày là ai?"
"Bố tao là Khuất Phong, là chủ tịch tập đoàn Khuất Đại!"
Khuất Đại? Nghe có vẻ cũng không to lắm!
"Sao? Biết sợ rồi thì quỳ xuống xin lỗi ông ngay!"
*Ô mài gót, không ngờ lại gặp phải thằng liều!* Lam Bảo Thy ngồi trong xe hóng chuyện thôi mà cũng nuốt nước bọt sợ dùm cho hắn. Động ai không động sao lại đi chọc vô cái tên ác ma họ Giang này chứ.
Giang Đình Cẩm nghe hắn nói xong liền cười một cái, sau đó ra hiệu cho Hoắc Thiếu Tường.
"Hôm nay trời đẹp, cho Khuất Đại phá sản đi!"
"Này thằng chó, mày nghĩ mày là Giang Đình Cẩm à mà muốn Khuất Đại của tao phá sản? Cái cỡ mày, có liếm dép cho ông đây cũng không đủ tư cách chứ nói gì đến chuyện cho Khuất Đại phá sản! Bớt ngáo chó lại!"
Lam Bảo Thy ngồi trong xe nghe buồn cười không nhặt được mồm, cái tên này không chỉ liều mà còn ngu nữa! Nhịn không nổi, cô đạp ga lại gần tên ngốc kia, kéo mui xe xuống cười vô mặt hắn.
"Chỉ là một Khuất Đại nhỏ bé, tôi không nghĩ anh lại ngốc như vậy đó chàng trai!"
Bị Lam Bảo Thy kiêu khích, gã kia ngông cuồng lại gần chỉ thẳng mặt cô mà buông lời khiếm nhã.
"Này em gái, cái tên chó má này cho em bao tiền một đêm anh đây cho em gấp mười, đi theo anh..."
Còn chưa đợi hắn nói hết câu, Giang Đình Cẩm liền tặng cho một đấm vô mặt khiến hai cái răng hàm văng xa. Hắn còn chưa kịp hoàn hồn thì Hoắc Thiếu Tường cũng lại gần, đạp cho một phát mạnh đến hộc hết máu.
"Ahhh. Hợ hợ." Tên ngốc họ Khuất kia bị đá ngã sõng soài ra sân, tay ôm chặt bụng, miệng đau đớn rên rỉ.
Cùng lúc này, tiểu Hắc của Giang Đình Cẩm chạy lại, nó theo thói quen mà nhảy thẳng lên người của Bảo Thy. Cô thấy tiểu Hắc cũng vui vẻ, dang tay ôm lấy nó vào lòng.
"..."
"Sếp Giang, sân vườn nhà sếp dơ rồi, lỡ tiểu Hắc nó bị dính bẩn thì mất công em vệ sinh chăm sóc nó lắm!"
Hiểu ý Lam Bảo Thy, Giang Đình Cẩm liền ra hiệu cho đám người làm quét hắn ra khỏi khuôn viên và dọn dẹp sạch sẽ, sau đó anh vẩy tay cho đám đàn em của mình giải tán. Còn anh thì leo lên xe, đưa cô và tiểu Hắc trong lòng đi làm.
Píp píp píp.
Một chiếc Porsches phi ngang qua khu biệt thự của Giang Đình Cẩm, bấm còi inh ỏi, vang vọng khắp cả khu biệt thự của anh.
Tiếng ồn quá lớn quá bất ngờ khiến cho Lam Bảo Thy bừng tỉnh giấc. Cô mơ màng nhìn ra ngoài thì thấy Giang Đình Cẩm đang đứng gần xe mình, cả người bừng bừng sát khí. Liếc nhìn lên phía trước thì thấy Phó Thiếu Thần đang ngồi trong xe, cố gắng re nhẹ nhàng từ tốn.
Trong phút chốc, cô không nhịn được mở dở trò chọc tức họ.
"Ahhh hạ hạ..." Không biết Bảo Thy đã lấy nước mắt từ đâu và bằng cách nào mà tự nhiên hai dòng sông cứ thế chảy dài. Đã thế, hai tay cô còn múa phụ họa, cứ vả bộp bộp vào cái vô lăng.
Pípppppp. Píppppp.
Nghe tiếng còi xe phát ra từ chiếc Lamborghini của Lam Bảo Thy, Giang Đình Cẩm vội cúi xuống nhìn.
Ở trong xe là hình ảnh cô gái nhỏ đang khóc bù lu bù loa. Trông không khác gì một em bé đang ngủ thì bị đánh thức dở chứng.
"Phó Thiếu Thần, Lục Nam, Quý Thành Vân, Hoắc Thiếu Tường, mau đi tóm cổ thằng chó đó về cho tao!" Giang Đình Cẩm tức giận, gằn giọng nêu tên từng thằng một, ra lệnh cho họ đi mời thằng chó kia về uống cà phê.
Nhận lệnh, Phó Thiếu Thần và Lục Nam nhanh chóng đạp mạnh ga rời khỏi khuôn viên biệt thự, còn Hoắc Thiếu Tường thì nhanh chóng chui vào xe của mình, sau đó cũng đuổi theo.
Lam Bảo Thy bất giác phát hiện bản thân vừa vô tình gây rắc rối cho thanh niên xấu số nào đó nên đơ người ra. Còn ông chú Giang Đình Cẩm thì vô cùng sốt ruột, tay hắn gõ liên tục vô cửa kính xe, yêu cầu Lam Bảo Thy mở cửa. Thế nhưng cô nàng lại đang mải ngẩn ngơ nhìn ba chiếc xe phi ra khỏi khu biệt thự, không hề để ý đến ông chú một chút nào cả. Đợi đến khi cô tỉnh táo lại thì Giang Đình Cẩm cũng đã cậy cửa chui vào trong xe rồi.
Giang Đình Cẩm nhẹ ôm cô vào lòng vỗ về. "Đừng sợ, tôi cho người tóm cổ thằng chó đó rồi!"
Lỡ phóng lao rồi thì phải theo lao. Lam Bảo Thy tiếp tục diễn cho tròn vai yếu đuối. Cô dụi mặt vô người Giang Đình Cẩm, giả vờ sụt sịt, màn này xem như dạy dỗ tên kia một bài học, cho hắn chừa cái tội đánh thức cô dậy.
Khoảng chưa đầy năm phút, ba chiếc Lamborghini nhỏ xinh đã kẹp được chiếc Porsche quay lại biệt thự.
Giang Đình Cẩm tức giận nhìn cái tên trong xe, sau đó xoa đầu Lam Bảo Thy, nói: "Đợi tôi xử tên khốn đó xong sẽ đưa con đi làm!" Xong Giang Đình Cẩm lập tức rời khỏi xe. Anh từng bước một đến gần chiếc xe kia.
Gã trên xe không biết sống chết, ngu ngốc ra khỏi xe, mắng thẳng mặt Giang Đình Cẩm.
"Mày là thằng sai đám chó này chặn đường tao à? Mày biết bố tao là ai không?"
"Oh, bố mày là ai?"
"Bố tao là Khuất Phong, là chủ tịch tập đoàn Khuất Đại!"
Khuất Đại? Nghe có vẻ cũng không to lắm!
"Sao? Biết sợ rồi thì quỳ xuống xin lỗi ông ngay!"
*Ô mài gót, không ngờ lại gặp phải thằng liều!* Lam Bảo Thy ngồi trong xe hóng chuyện thôi mà cũng nuốt nước bọt sợ dùm cho hắn. Động ai không động sao lại đi chọc vô cái tên ác ma họ Giang này chứ.
Giang Đình Cẩm nghe hắn nói xong liền cười một cái, sau đó ra hiệu cho Hoắc Thiếu Tường.
"Hôm nay trời đẹp, cho Khuất Đại phá sản đi!"
"Này thằng chó, mày nghĩ mày là Giang Đình Cẩm à mà muốn Khuất Đại của tao phá sản? Cái cỡ mày, có liếm dép cho ông đây cũng không đủ tư cách chứ nói gì đến chuyện cho Khuất Đại phá sản! Bớt ngáo chó lại!"
Lam Bảo Thy ngồi trong xe nghe buồn cười không nhặt được mồm, cái tên này không chỉ liều mà còn ngu nữa! Nhịn không nổi, cô đạp ga lại gần tên ngốc kia, kéo mui xe xuống cười vô mặt hắn.
"Chỉ là một Khuất Đại nhỏ bé, tôi không nghĩ anh lại ngốc như vậy đó chàng trai!"
Bị Lam Bảo Thy kiêu khích, gã kia ngông cuồng lại gần chỉ thẳng mặt cô mà buông lời khiếm nhã.
"Này em gái, cái tên chó má này cho em bao tiền một đêm anh đây cho em gấp mười, đi theo anh..."
Còn chưa đợi hắn nói hết câu, Giang Đình Cẩm liền tặng cho một đấm vô mặt khiến hai cái răng hàm văng xa. Hắn còn chưa kịp hoàn hồn thì Hoắc Thiếu Tường cũng lại gần, đạp cho một phát mạnh đến hộc hết máu.
"Ahhh. Hợ hợ." Tên ngốc họ Khuất kia bị đá ngã sõng soài ra sân, tay ôm chặt bụng, miệng đau đớn rên rỉ.
Cùng lúc này, tiểu Hắc của Giang Đình Cẩm chạy lại, nó theo thói quen mà nhảy thẳng lên người của Bảo Thy. Cô thấy tiểu Hắc cũng vui vẻ, dang tay ôm lấy nó vào lòng.
"..."
"Sếp Giang, sân vườn nhà sếp dơ rồi, lỡ tiểu Hắc nó bị dính bẩn thì mất công em vệ sinh chăm sóc nó lắm!"
Hiểu ý Lam Bảo Thy, Giang Đình Cẩm liền ra hiệu cho đám người làm quét hắn ra khỏi khuôn viên và dọn dẹp sạch sẽ, sau đó anh vẩy tay cho đám đàn em của mình giải tán. Còn anh thì leo lên xe, đưa cô và tiểu Hắc trong lòng đi làm.