• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phí Yên Khanh đứng dưới tán cây phượng cho đỡ nắng, đợi tầm hơn hai mươi phút thì một chiếc Lexus màu đỏ chói dừng trước mặt. Nguyễn Mỹ My không bước xuống, chỉ hạ cửa kính, mùi nước hoa Chanel nồng nặc lan tỏa, ả ra hiệu cho Phí Yên Khanh ngồi vào.

“Hên cho cậu là tớ có việc đi ngang qua đây đó.”

Nguyễn Mỹ My nhìn sang Phí Yên Khanh đánh giá cô một chút. Cách ăn vận vẫn quê mùa như cũ, thời đại nào mà còn mặc váy hoa lòe loẹt, ra ngoài cũng không chịu trang điểm kỹ lưỡng. Chậc! Rùa vàng mù mắt mới cắn câu mày đó!

“Cảm ơn cậu, không có cậu chắc tớ tiêu rồi.” – Phí Yên Khanh ngã người lên ghế, hưởng chút không khí mát mẻ từ máy điều hòa. Cô vuốt lại mái tóc cho gọn, nhìn sang Nguyễn Mỹ My cười hì hì.

“Mà cậu định đi đâu đó, ăn diện lộng lẫy ghê ta ơi!”

“Còn phải nói.” – Nguyễn Mỹ My thầm bĩu môi, ánh mắt chẳng màng nhìn đến Phí Yên Khanh – “Chị đây được mời đến dự tiệc sinh nhật của cậu Khánh, công tử nhà họ Cao Kỳ nức tiếng Sài Gòn này đó! Cậu đi luôn không?”

“Thôi, cậu chở tớ vào khu trung tâm, tớ đón xe buýt về nhà cũng được.” Phí Yên Khanh không rành lắm về mấy tay công tử trong hội nhóm ăn chơi của Nguyễn Mỹ My.

“Con ngốc này, đi luôn với tớ cho vui, rồi tớ giới thiệu vài anh ngon lành cho cậu.” Lâu rồi mới được tham gia party của giới thượng lưu, Nguyễn Mỹ My liền phấn khích, không để ý tới lời từ chối của Phí Yên Khanh mà khăng khăng kéo cô đi cùng.

Chiếc Lexus dừng trước nhà hàng Moon Night tọa lạc trên đường Tôn Đức Thắng. Một nhân viên nam mặc trang phục lính gác Hoàng gia Anh nhanh chóng cúi chào ngay khi hai người vừa bước xuống xe, người nam bên cạnh cũng xin phép lái xe vào bãi đỗ. Một nữ lễ tân mặc áo sơ mi trắng, bên ngoài khoác áo gile đen phối váy ôm cùng màu, trên cổ thắt một chiếc nơ sọc to bản mỉm cười dẫn hai người vào trong.

Căn phòng màu gỗ nâu trầm ấm được bày trí theo phong cách châu Âu cổ điển. Xung quanh phòng là lớp kính trong suốt tạo ảo giác rộng lớn và xa hoa. Rất nhiều chiếc đèn lồng hình bầu dục treo phía trên xen kẽ với những dải lụa màu khói khiến trần nhà bồng bềnh hư ảo. Khách quý đã đến đông đủ, nam thanh mặc âu phục lịch lãm còn nữ tú lộng lẫy trong những chiếc đầm dạ hội lấp lánh. Hương nước hoa pha lẫn với mùi son phấn đắt tiền lan tỏa trong không gian.

Đồ nhà quê, để xem mày mất mặt thế nào!

Nguyễn Mỹ My trong chiếc váy đỏ ôm sát người, khoe trọn từng đường cong mê hoặc, ả liếc sang Phí Yên Khanh thầm bĩu môi khinh bỉ.

Bởi vì khung cảnh tràn ngập trong sự xa xỉ nên Phí Yên Khanh hơi bối rối. Cô vận mỗi chiếc váy hoa màu hồng nhạt ngắn tới gối trông có phần đơn giản. Phí Yên Khanh nhanh nhẹn tháo dải lụa đang buộc tóc xuống, mái tóc màu hạt dẻ chợt buông lơi tựa làn suối bồng bềnh ánh mượt. Cô lấy dải lụa vòng quanh thắt lưng rồi kết thành một chiếc nơ trắng to bản làm tôn lên vòng eo mảnh khảnh. Dưới lớp đèn sáng rỡ, làn da trắng càng trở nên huyền ảo như sương.

“Chào hai em xinh đẹp, rất vui khi hai em đến dự tiệc sinh nhật của anh.”

Một anh chàng mặc bộ vest màu vàng, mái tóc nhuộm ánh kim được vuốt ngược lên trên, cổ tay lúc lắc khoe khéo chiếc đồng hồ Rolex đang bước đến. Vừa nhìn đã biết là một tên công tử lòe loẹt, lấy tài ăn chơi đàn đúm mà vang danh. Hắn ra hiệu cho phục vụ mang rượu mời hai người.

“Tiệc đã hoành tráng mà chủ nhân buổi tiệc, cậu Cao Kỳ Khánh càng bảnh bao quá chừng.” Nguyễn Mỹ My nhanh chóng chào hỏi, ả nhấc ly rượu từ khay rồi cụng ly với hắn.

“Nguyễn Mỹ My càng ngày càng xinh nhỉ, có thể giới thiệu cô em bên cạnh cho anh không?” – Con gái sành sỏi như Nguyễn Mỹ My hắn không thiếu, chỉ có cô em đây khí chất ngây thơ chưa trải đời mới là món lạ hắn đang cần. Hắn cạn ly với Nguyễn Mỹ My nhưng đôi mắt lại suồng sã lướt từ trên xuống dưới thân thể của Phí Yên Khanh.

“Giới thiệu với anh, nó là Phí Yên Khanh, đứa con rơi… à, đứa con thất lạc nhiều năm của nhà họ Phí.” Nguyễn Mỹ My vừa nói vừa tia mắt khắp nơi, ánh mắt dừng tại chiếc salon hình bán nguyệt bên góc phải của căn phòng.

Phía trên đôi giày tây mũi nhọn Berluti tinh tế là đôi chân dài miên man ẩn sau chiếc quần tây đen. Hắn gác chân trái lên chân phải, tay để trên thành ghế lắc nhẹ ly rượu, toàn thân tản ra quý khí cùng mùi vị lãnh khốc mê người. Gương mặt khuất trong bóng tối không lộ rõ ngũ quan, đôi mắt màu hổ phách ung dung nhìn về phía bọn họ.

Tìm thấy rùa vàng rồi! Nguyễn Mỹ My cười đắc ý, như vô tình mà hất vai, đẩy Phí Yên Khanh lên trước, áp sát với Cao Kỳ Khánh.

“Phí Yên Khanh à, tên đẹp mà người cũng đẹp nha.” Đôi móng dê lập tức vươn ra, bề ngoài là đỡ lấy Phí Yên Khanh, nhưng bên trong lại âm thầm chạm lên vùng ngực của Phí Yên Khanh.

“Anh… buông ra!” Phí Yên Khanh cố đẩy hắn ra xa.

Nhưng đôi móng dê được đà càng quá quắt, sờ loạn lên ngực cô, một tay còn luồn xuống vòng ba căng tròn.

“Rầm!”

Phí Yên Khanh đẩy mạnh khiến hắn ngã xuống sàn, ly rượu trên tay theo đà hất thẳng lên mặt hắn, chất lỏng chảy xuống cổ thấm qua lớp áo sơ mi trắng một màu đỏ gai mắt. Tiếng động lớn khiến mọi người lập tức dời tầm mắt về phía họ.

“Con thối chết tiệt!” – Hắn dựa vào hai tên phục vụ nhanh chóng đứng lên, ánh mắt như dao, hắn nghiến răng nói với Phí Yên Khanh – “Xem ông đây xử mày thế nào!”

Hắn ra lệnh, lập tức có ba gã đàn ông áp sát Phí Yên Khanh, khóa cô trong gọng kìm của bọn chúng.

“Người đâu, khui chai rượu mới mang đến đây.” – Hắn cầm chai rượu được người phục vụ đưa tới, rót một ly đầy rồi đưa tới trước mặt Phí Yên Khanh – “Uống! Ông đây nhân từ độ lượng, không chấp kẻ dưới, uống hết chai này coi như lời xin lỗi!”

“Phải đó, uống, uống đi cô em, anh Khánh đang vui mới không chấp em đó!”

“Ai cho con nhỏ giẻ rách này vào đây vậy, quê mùa ti tiện!”

“Phụ nữ như cành hoa, sai thì uống rượu sửa sai, hôn anh một cái anh dạy cách uống cho nào!”

Phí Yên Khanh cố gắng hít sâu giữ bình tĩnh, cô không thân không thế, ở đây toàn đám con cháu danh gia vọng tộc, nếu cô chống đối thì càng lớn chuyện.

“Được, tôi uống. Mong anh đừng thất hứa.”

Phí Yên Khanh nhấc ly rượu từ tay hắn, nâng ly uống cạn, chất lỏng cay nồng rót xuống dạ dày trống rỗng, men say lan tỏa khiến người cô nóng bừng. Một ly, hai ly, ba ly. Dạ dày nhộn nhạo muốn nôn, ánh mắt ươn ướt mơ hồ, làn da ửng hồng trêu ngươi. Phí Yên Khanh cảm giác như có một ánh mắt hung bạo từ xa đang mãnh liệt phóng đến khiến cô chợt rùng mình, gượng thoát khỏi cơn say nhìn về phía đó, thấy được Lê Minh Khôi.

Hóa ra hắn cũng ở đây. Nãy giờ vẫn cùng mọi người xem kịch sao?

Ánh mắt lấy lại chút thần sắc, mê mẩn nhìn về phía hắn, như van lơn như cầu xin giúp đỡ. Mà đáp lại cô chỉ là đôi mắt lạnh lùng quen thuộc, cao ngạo hờ hững, như tất cả đều không liên quan đến hắn.

“Nào, uống tiếp, mới ba ly đã không nổi rồi sao cô em.” Cao Kỳ Khánh đưa tay dốc ngược ly thứ bốn vào miệng cô.

Động tác quá nhanh khiến chất lỏng chảy tràn xuống cần cổ mảnh mai, khiến dục vọng lấp đầy đôi mắt hắn. Cao Kỳ Khánh đưa tay luồn ra sau, ép cô ngả vào người hắn, gương mặt áp sát.

“Gọi một tiếng anh yêu, anh sẽ tha cho em.” Hắn cười khằng khặc đầy khả ố. Không khí càng thêm náo nhiệt thác loạn.

“Chát!”

Phí Yên Khanh tát mạnh lên gương mặt ghê tởm đang cố gắng áp môi lên môi cô. “Buông ra! Mấy người là đồ khốn! Là cầm thú!”

Ăn một cái tát bất ngờ khiến Cao Kỳ Khánh trở nên nóng nảy. Đây là lần thứ hai cô làm hắn mất mặt trong ngày sinh nhật. Không giả vờ quân tử rộng lượng nữa, hắn vung mạnh tay về phía cô. Nhưng rất nhanh liền bị một cánh tay lực lưỡng cản lại.

“Muốn làm gì vợ tôi?” Lê Minh Khôi từ lúc nào đã đến bên Phí Yên Khanh, để cô say khướt tựa vào người hắn. Đôi mắt đầy cảnh cáo nhìn về phía Cao Kỳ Khánh khiến hắn giật bắn.

“Vợ… vợ của cậu sao?” – Giọng hắn lắp bắp – “Có mắt như mù… tôi… cậu tha cho tôi…”

Lê Minh Khôi không nói nhưng hơi lạnh tản ra tứ phía khiến người khác không dám loạn động. Hắn dìu Phí Yên Khanh ra ngoài trong hàng chục ánh mắt ghen tị lẫn châm chọc của người xung quanh. Một đường từ phòng ăn đến bãi xe, Phí Yên Khanh chếnh choáng hơi say dùng đôi mắt chăm chú nhìn hắn, nhìn đến gương mặt điển trai khốc liệt lại vô thức bị hấp dẫn. Hắn mở cửa, đẩy Phí Yên Khanh vào trong xe. Rồi vòng sang bên trái, ngồi vào ghế lái.

Đôi mắt màu hổ phách âm trầm nhìn Phí Yên Khanh, một lát sau mới chậm rãi lên tiếng: “Không được gọi người khác là anh yêu.”

Mắt hạnh dần mở to, chớp chớp rèm mi cong, cánh anh đào ươn ướt mấp máy: “Anh yêu~”

Đôi con ngươi sâu lay láy lóe lên tia sáng của loài thú săn mồi. Một tay ấn nút ngả ghế ra sau, hắn đè lên cơ thể non mềm của Phí Yên Khanh. Hơi thở trở nên dồn dập, hắn áp môi lên hai cánh anh đào hư hỏng kia, đầu lưỡi lướt ngang cảm nhận được từng đường vân môi của người nằm dưới, hắn cắn nhẹ khiến cô phát ra âm thanh ú ớ. Đầu lưỡi nhanh chóng tiến vào khoang miệng cuốn lấy cánh lưỡi của Phí Yên Khanh, lúc tiến lúc lùi trong khúc nhạc tango rực rạo lửa tình.

Bàn tay theo bản năng luồn vào chốn đào nguyên, cách một lớp quần lót ren mỏng, nó nhẹ nhàng khơi dậy từng cơn sóng khoái cảm. Thời cơ đã đến, Lê Minh Khôi thô bạo kéo rách chiếc quần lót.

“Đừng! Nơi này có người…” – Phí Yên Khanh dù say nhưng vẫn biết bọn họ đang ở bãi đỗ xe. Cách một lớp kính dày nhưng vẫn có thể thấy rõ cảnh xuân bên trong.

Lê Minh Khôi làm ngơ, gấp vội kéo khóa quần, áp mãnh thú lên vùng đùi non mịn, chậm rãi ma sát. Hắn híp mắt chìm trong nhục cảm, bàn tay điên cuồng mơn man khắp thân thể nõn nà. Đôi môi đang gặm cắn hai cánh anh đào sưng mọng bất chợt cảm thấy vị mặn. Là máu? Hay nước mắt? Cô khóc sao?

Hắn liếm mấy giọt nước lăn dọc bên khóe môi khiến tiếng khóc mỗi lúc một to, từ rấm rức đến nức nở. “Tôi không muốn…”

Lê Minh Khôi mở mắt, nhìn thấy gương mặt giàn giụa nước mắt của Phí Yên Khanh thì đáy lòng lăn tăn sóng. Hắn bất giác mềm lòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK