• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chủ nhật tới cậu đi shopping với tớ nhé. Tớ nghía được shop này mới về hàng đẹp ghê hồn. Mua xong lại đi ăn lẩu…” – Nói được một lúc nhưng không thấy có tiếng phản hồi từ đầu bên kia, Nguyễn Mỹ My chợt khựng lại, ngập ngừng một lát rồi giở giọng thăm dò – “Yên Khanh à, cậu sao thế?”

“Không sao, tớ choáng đầu tí thôi.” Quả thật Phí Yên Khanh không có tâm trạng tán chuyện, nhưng không thể dập tắt hứng thú của bạn thân, đành ậm ừ nghe cô nói.

“Um… nói đến đâu rồi nhỉ? À đi ăn lẩu, phải rồi tớ đang thèm lẩu ghẹ bên phố người Hoa ở quận 5, chỗ đó nổi tiếng lắm, bọn mình có đi ăn một lần rồi đó.” Nguyễn Mỹ My mải mê nói về món lẩu mà cô yêu thích.

Bất chợt từ ghế trước vang lên giọng nói của Johny Lâm. “Đến nơi rồi cô Yên Khanh, cô đừng để cậu Khôi phải chờ.”

Johny Lâm thả ga chậm dần, rẽ vào trước sảnh lớn của nhà hàng, anh quay đầu giục Phí Yên Khanh mau chóng tắt điện thoại. Trong không gian kín, khoảng cách khá gần, lời nói không to không nhỏ của Johny Lâm vừa vặn lọt vào tai của Nguyễn Mỹ My, cô nhanh chóng dò hỏi:

“Cậu đang ngồi với ai thế? Mà cậu Khôi nào vậy?”

Phí Yên Khanh do dự, tuy thân thiết nhưng cô không muốn Nguyễn Mỹ My biết chuyện cô sắp cưới, còn là ép cưới, lại còn cưới cậu Khôi danh tiếng lừng lẫy vì bệnh khó nói. Cô vội kết thúc cuộc nói chuyện.

“Không… không có gì đâu. Tớ có chút việc nên cúp máy đây, hẹn cậu sáng chủ nhật nhé!”

Hứ! Rõ ràng là tiếng đàn ông, con nhỏ này thế mà ghê gớm, hay là câu được rùa vàng mà giấu mình đây? Chủ nhật gặp lại quyết hỏi nó rõ ràng! Nguyễn Mỹ My chun mũi, không tình nguyện cúp máy.

Phí Yên Khanh cất điện thoại vào túi xách, vừa đưa tay mở cửa thì Johny Lâm đã nhanh chóng xuống xe, vòng ra sau mở cửa giúp cô. Đây là hành động lịch thiệp đầu tiên giữa cô và Johny Lâm sau chặng đường hơn bốn mươi phút, cô mỉm cười nhìn y nói cảm ơn.

Johny Lâm là một anh chàng độ tuổi xấp xỉ ba mươi, với dòng máu lai nên đôi mắt xanh thẳm màu đại dương có độ sâu hun hút khiến người đối diện vô thức bị cuốn vào, chiếc mũi ưng cao thẳng và góc cằm sắc cạnh khiến anh trở nên thật nam tính và phong trần.

Nếu là ngày thường lòng Phí Yên Khanh sẽ gợn chút thao thức của thiếu nữ đôi mươi, nhưng giờ đây lòng cô rối bời, nào để ý được điều gì.

Sau khi người phục vụ lái xe vào tầng hầm rồi quay lại giao chìa khóa cho Johny Lâm, hai người cùng tiến vào bên trong. Hơi lạnh phả nhè nhẹ khắp không khí xoa đi cái oi nồng của tiết trời tháng ba khiến người cô thật thoải mái. Nhà hàng được thiết kế theo phong cách Đại Nam xưa cổ. Trong điệu nhạc cung đình êm nhẹ du dương, một cô gái phục vụ vận chiếc áo dài màu vàng mỉm cười tiến đến, mở lời:

“Xin chào anh Johny Lâm, mời anh chị đi về phía này.”

Vì mới đầu giờ tối nên thực khách còn thưa thớt, Phí Yên Khanh đi theo sự chỉ dẫn tiến đến một chỗ ngồi ngay phía cửa kính, từ nơi đây có thể quan sát được khung cảnh bên ngoài. Cô chậm rãi ngồi vào ghế và thưởng thức không gian xung quanh. Dưới ánh đèn vàng dìu dịu, mọi thứ trở nên thật lung linh và ấm áp.

Mọi cử chỉ và biểu cảm của cô từ nãy giờ đều rơi vào tầm mắt của Johny Lâm. Động tác từ tốn, khiêm nhường, gương mặt bình thản, không lộ rõ vui buồn của Phí Yên Khanh hoàn toàn khác với những cô tiểu thư đỏng đảnh hoặc kiểu phụ nữ chú trọng bề ngoài đến mức giả tạo, điều đó khiến anh có một chút thiện cảm với cô.

“Mời cô Yên Khanh ngồi, các món đặc sản của nhà hàng sắp được đưa lên rồi.”

“Vâng, cảm ơn anh Johny Lâm.”

Phí Yên Khanh gật nhẹ đầu, cô nhìn qua chiếc ghế trống đối diện tỏ ý băn khoăn. Người được mời là cô đã đến, sao người mời nãy giờ vẫn không thấy. Có phải anh nên giải thích cậu Khôi trong truyền thuyết đang ở đâu hay không?

Như hiểu ý của cô, Johny Lâm không nhanh không chậm trả lời: “Cậu Khôi bận việc nên không thể tham dự, mời cô Yên Khanh tự nhiên dùng bữa.”

Phí Yên Khanh cảm thấy buồn cười. Cậu Khôi ơi cậu Khôi, đòn ra oai phủ đầu này quá cao tay rồi. Cậu sợ tôi một bước lên trời mà đắc ý kiêu ngạo? Cậu sợ tôi dùng cái danh mợ Lê mà huênh hoang hống hách? Hay sợ tôi chiếm quyền trong nhà, rồi chiếm luôn vài ba cổ phẩn của tập đoàn Lê Gia?

Một loạt suy nghĩ hiện lên trong đầu Phí Yên Khanh về người đàn ông mang tên cậu Khôi, nhưng cô cố gắng xua đi để bản thân không thất thố. Cô nhẹ gật đầu, đáp:

“Vâng.”

Món ăn cũng đã dọn lên, cô thản nhiên cầm lên dao nĩa. Đoạn như nhớ ra điều gì, cô nhìn Johny Lâm đang đứng đối diện.

“Ngoài ra, tôi có cần làm gì nữa không?”

“Cô Yên Khanh cứ thong thả, sau bữa ăn tôi sẽ chở cô đến biệt thự Thủy Tiên của cậu Khôi.”

Johny Lâm trông thấy cô bình tĩnh ngoài dự đoán thì khá bất ngờ, nhưng là một trợ lý chuyên nghiệp, anh nhanh chóng thu lại cảm xúc, để lời nói ra không nặng không nhẹ. Nói rồi, Johny Lâm đi ra ngoài nhường không gian riêng tư cho Phí Yên Khanh.

Phí Yên Khanh không muốn để bản thân chịu thiệt. Các món ăn dọn lên vừa phong phú vừa hấp dẫn, gồm ba món mặn và một món canh dùng kèm với cơm trắng, vừa nhìn qua đã kích thích khứu giác vô cùng.

Bắt đầu là món măng tây xào nấm đông cô thanh đạm, vị ngọt nhàn nhạt của măng tây khiến tất cả vị giác đều được khơi dậy. Tiếp theo là món cá bống mú hấp tương tàu xì, thịt cá bống săn chắc, hấp với tương tàu xì không tanh mà càng đậm đà bắt cơm. Cô nếm thử món cá tuyết đút lò sốt vang, thịt cá giòn sần sật hòa với vị chua ngọt của sốt vang khiến đầu lưỡi tê dại. Cuối cùng là món canh cá lăng măng chua, nước canh trong nhưng đầy đủ hương vị, vị cá thanh mát, vị măng chua chua, vị ớt cay nồng, vị tỏi phi thơm lừng, tất cả quyện lại tạo nên một dư âm đọng mãi trong khoang miệng.

Phí Yên Khanh vừa dùng bữa vừa đưa mắt ngắm cảnh phố phường bên ngoài. Tâm trạng cũng vì thế mà tốt lên không ít.

Trong lúc đó, sau khi đã yên vị trong chiếc Volvo bạch kim, Johny Lâm thong thả bật điện thoại, ngón tay thon dài nhấn liên tiếp một dãy số. Cuộc gọi được kết nối, từ đầu bên kia vọng lại một giọng nói trầm vang.

“Mọi việc đã xong?”

“Vâng, thưa chủ tịch. Cô Yên Khanh đang dùng bữa, khoảng chín mươi phút nữa tôi sẽ quay lại và đưa cô ấy đến biệt thự.” Johny Lâm nhẹ nhàng đáp lời.

“Tốt.” Cuộc gọi nhanh chóng kết thúc.

Đầu bên kia, một người đàn ông trong chiếc áo sơ mi hằn lên những đường cơ bắp mạnh mẽ đang tựa người vào sofa, một tay nới lỏng cà vạt, một tay lắc nhẹ ly rượu vang. Thứ chất lỏng màu đỏ sóng sánh trong ly khiến hắn nhớ lại vụ tai nạn thảm khốc mười tám năm về trước.

Trong tiếng còi dài ầm ĩ, chiếc xe tải thắng két sau khi tông trúng người. Đám đông hiếu kỳ xôn xao vây kín một góc phố. Bên trong đó, một người phụ nữ trong chiếc váy lanh thanh thoát nằm bất tỉnh, máu tươi không ngừng tuôn ra khắp cơ thể, loang đến vạt váy trắng tinh khiến cảnh tượng vừa tang tóc vừa diễm lệ đến bi ai.

Đứa nhóc bên kia đường khuôn mặt tái mét, sau vài phút sững sờ nó bắt đầu chạy lại. Thân hình nhỏ bé đẩy đám người phía trước để chen vào gặp mẹ nó, nhưng người càng lúc càng đông, họ vây thành một vòng tròn khiến nó không cách nào chen vào nổi.

Nó còn nhỏ lắm nhưng cũng biết cần phải đưa mẹ nó đến ngay bệnh viện. Nhưng bọn họ hoặc vô tình lướt qua hoặc bu đông chỉ trỏ, không một ai có ý định gọi cấp cứu hay đến giúp mẹ nó, càng không ai quan tâm đến nó. Đoàn người mỗi lúc một đông, đẩy nó ra xa mẹ nó. Nó đưa tay quệt nước mắt, mím môi chạy nhanh đến chiếc xe vừa mới đỗ gần đó.

“Chú ơi, giúp cháu… mẹ cháu ở đằng kia… làm ơn… đến bệnh viện.”

“Cút ngay thằng ăn xin gớm ghiếc.”

Người đàn ông đẩy mạnh khiến nó ngã xuống đường. Gả nhanh chóng nâng kính xe và rời đi. Mắt nó ráo hoảnh nhìn trân trân biển số xe vừa chạy đi.

Trong tiếng người huyên náo rốt cuộc cũng vang lên tiếng còi cứu thương. Mẹ nó được bế lên băng ca, chuyển vào trong xe. Nó bó gối ngồi bên lề đường, thầm cầu nguyện mẹ nó được bình an. Mãi đến chiều, người nhà mới đến tìm nó dẫn về nhà. Nó biết được, mẹ nó chết rồi, chết vì mất máu quá nhiều…

Đôi tay siết chặt ly vang đỏ, chợt “rắc” một tiếng, ly rượu vỡ nát, mảnh thủy tinh găm vào lòng bàn tay, chất lỏng đỏ chạy qua khẽ tay không phân rõ là máu hay rượu.

Đôi mắt híp lại đầy âm u, khóe môi mảnh mím lại tựa sợi chỉ bạc.

“Lũ khốn kiếp…”

Hắn cúi xuống nhìn bàn tay rướm máu, khóe mắt lại lia đến dấu cắn trên cổ tay, tâm trí chợt hiện lên hình ảnh hoan ái cuồng nhiệt đêm qua. Đôi con ngươi dần giãn ra, nhớ lại hành động hung hăng ném chiếc thẻ kim cương vào thùng rác của cô gái ấy khiến hắn bật cười.

Mà bên kia, chừng đã hơn chín mươi phút, Johny Lâm nhanh chóng rời khỏi xe, đi vào phòng ăn Vip lúc nãy. Thấy bàn ăn đã được dọn sạch sẽ, còn Phí Yên Khanh đang thả người lên ghế thưởng thức giai điệu nhã nhạc cung đình, Johny Lâm tiến đến gần, tạo ra một tiếng động nhỏ, rồi anh hỏi:

“Món ăn ngon chứ cô Yên Khanh?”

Phí Yên Khanh mở mắt, nhìn về phía Johny Lâm nói: “Cảm ơn anh, ngon lắm.”

Johny Lâm kéo ghế ngồi xuống, hắn lấy ra một tờ giấy chứng nhận kết hôn đã điền đủ thông tin và đóng sẵn dấu mộc, cũng có luôn chữ ký của người chồng.

“Đây là giấy chứng nhận kết hôn, cô kiểm tra lại thông tin và ký ở đây.”

Phí Yên Khanh im lặng ký và điền tên. Kể từ giờ phút này, cô trở thành người đã có chồng, trở thành mợ Lê trên danh nghĩa. Mọi thứ diễn ra gọn gàng nhanh chóng, không hỏi không cưới, không trao nhẫn không bái tổ tông, không mời rượu không chúc phúc. Chỉ có thế, một bữa ăn và một tờ giấy mỏng.

Thủ tục hoàn tất, cô im lặng theo Johny Lâm lên xe. Cô không nói, Johny Lâm cũng chẳng buồn lên tiếng, trong khoang xe yên ắng chỉ còn nghe tiếng thở đều đều của mỗi người. Chạy thêm một quãng khá xa, Johny Lâm chợt lên tiếng:

“Đến nơi rồi cô Yên Khanh.”

Lúc này Phí Yên Khanh mới ngẩng đầu, cô bước xuống xe, tầm mắt bị choáng ngợp. Căn biệt thự màu trắng khắc chữ Thủy Tiên được viền quanh bởi lớp mạ vàng đầy lộng lẫy, nằm phô trương ngay góc phố giao nhau giữa hai con đường lớn tại khu Phú Mỹ Hưng. Như chưa đủ tráng lệ, hai bên cánh cổng gỗ son khắc hoa mai là hai con sư tử bằng ngọc cẩm to lớn với dáng ngồi bệ vệ, màu ngọc cẩm lên nước càng lung linh rạng rỡ trong bóng đêm. Tất cả đủ nói lên sự giàu có nức tiếng của nhà họ Lê.

“Chào Phí Yên Khanh, dì tên Huệ, là người giúp việc ở đây.” – Dì Huệ mỉm cười chào cô, lời nói dung dị như xem cô là đứa trẻ trong nhà khiến Phí Yên Khanh cảm thấy ấm lòng. Dì Huệ nói xong liền dẫn cô đến một căn phòng ở góc lầu ba, nội thất tiện nghi và sang trọng.

“Từ hôm nay, con ở phòng này nhé. Con cần dì phụ gì nữa không?” Dì Huệ niềm nở mở cửa phòng để Phí Yên Khanh bước vào.

“Cảm ơn dì, không cần đâu ạ. Con không mang nhiều đồ đạc lắm đâu.” Phí Yên Khanh trả lời.

Hai người nói thêm vài câu thì dì Huệ liền xin phép xuống lầu để chuẩn bị bữa tối. Phí Yên Khanh vâng dạ, chờ dì Huệ xuống lầu liền đóng chặt cửa phòng. Theo lời dì Huệ thì lát nữa cậu Khôi sẽ về nhưng cô lại quên hỏi cậu Khôi ở phòng nào. Với mấy lời đồn thổi về cậu Khôi mà cô từng nghe, cô biết rằng nên thu nhỏ sự xuất hiện của cô trong căn nhà này. Bớt gặp hắn sẽ bớt gặp phiền phức.

Phí Yên Khanh thả người trên chiếc giường rộng lớn, từ hôm qua đến giờ cô chẳng được một giấc ngủ ngon lành. Cô lim dim mắt, vì thân thể mệt rã rời nên giấc ngủ kéo đến nhanh hơn.

“Cạch.”

Tiếng mở cửa vang lên giữa không gian thanh tĩnh khiến cô lập tức mở mắt. Hình như có người đang tiến vào, nhưng trong bóng đêm cô không thể nhìn thấy người ấy là ai. Là cậu Khôi? Hay một ai khác? Cô bò nhẹ xuống giường, cầm lên chiếc gậy bóng chày nơi góc tường.

“Là ai? Đứng yên đó cho tôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK