"Anh ấy gọi người B bên cạnh là học trưởng... Nhưng tôi chưa từng thấy bao giờ..."
"Quan trọng là B với B luôn là sự kết hợp đúng đắn..."
"Suỵt! Đừng nói đến chuyện này."
Quả nhiên lời kia vừa ra uy áp trong căn-tin lại bốc lên nữa. Mặc dù nó không đến mức là giận chó đánh mèo, đám O chỉ thấy hơi tức ngực, mặt mày trắng bệnh, còn đám A thì tệ hơn, nhiều người đã ngừng lại động tác ăn, cật lực không để mình mất mặt thất thố trước bao người. Trong lòng lại khó nói không oán hận cái tên điên nào dám ngang nhiên phạm luật như vậy trong trường. Mặc dù sự đối đầu giữa các A là chuyện thường ở huyện, luật gì cũng chẳng trói chân nổi họ. Nhưng khi có chuyện khó chịu họ vẫn đem nó ra để nói.
Chỉ là khổ nổi đối phương mạnh quá, họ chỉ dám nói ở trong lòng cùng cam chịu chứ nào dám mở miệng.
BB là sự kết hợp đúng đắn... Hừ!
Tề Giản cười lạnh trong lòng một tiếng. Sau đó trong lúc lửa giận bốc lên tận đỉnh đầu hắn cứ thế ở trước mặt một đám người làm ra hành động không thể tin nổi.
"Ở đây dính cơm rồi." Nói xong hắn liền chồm người tới.
"A..."
Thanh Đường chỉ kịp theo bản năng ngẩng đầu đã bị người nắm cằm hôn lên.
Anh gần như ngay lập tức đờ ra.
Người xung quanh cũng chẳng khác anh là mấy.
Còn đương sự sau khi làm chuyện xấu lại thong dong rời đi vẫn có thể nói lời mập mờ gợi tình được: "Ngọt."
Thanh Đường nháy mắt bị đánh cho cháy xém.
Ngọt... Ngọt cái gì...
Sau đó mặt anh lấy tốc độ mắt thường có thể thấy mà đỏ ửng lên như tôm luộc.
Người này... Người này...
Tức chết anh rồi!
Mặc dù trong lòng nói vậy nhưng hành động tiếp theo mà anh làm ra lại là e thẹn cúi đầu giả bộ ăn cơm. Người trước mặt anh lại nhìn anh nở nụ cười chứa đầy tình nùng mật ý. Trong lúc nhất thời giữa hai người lại vô tình nổi lên những cái bong bóng màu hường chói mù mắt chó người khác.
Giang Tùy bàn tay nắm chặt, đôi mày rậm còn nhíu lại đầy khó chịu tính nói gì lại không thể nói được trước biểu tình của Thanh Đường.
Tề Giản nghĩ không sai, Giang Tùy đúng là mang ý đồ mà đến. Nhưng cũng là đánh chủ ý lên người Thanh Đường đồng thời xác định một chút chứ không phải muốn trêu chọc Tề Giản. Hắn quả thật là thích Thanh Đường nhưng không có quá sâu đậm. Chỉ là lúc nhìn thấy hai người đi chung, hắn nửa cho rằng Thanh Đường bị cưỡng ép, nửa còn lại là... Khó chịu đi, cho nên hắn mới tiến lại bắt chuyện với anh.
Nhìn thấy Tề Giản khó chịu hắn vui. Nhưng đối phương cho hắn áp lực cũng cực đại cho nên hắn nhịn. Áp lực đó chỉ thuần túy là dựa trên bản năng, cảm thấy đối phương đặc biệt nguy hiểm. Tề Giản người này hắn đã từng nghe đến, nhưng không nghĩ lại lợi hại như vậy. Rõ ràng hắn là một B thân hình cũng đồ sộ nhưng đứng trước đối phương lại tự thẹn không bằng.
Một người như vậy lại không chút kiêng dè thể hiện tình cảm của mình với Thanh Đường... Vốn dĩ hắn còn nghĩ nếu học trưởng có tỏ ra chút nào không thích thì hắn còn có thể thể hiện một chút. Dù sao hắn là thích học trưởng thật.
Kết quả...
"Đừng chỉ ăn cơm."
Thanh Đường đang cật lực giảm bớt sự tồn tại của mình vừa nghe thấy lời này đã không nhịn được trừng mắt nhìn người vừa nói.
Ai biết đối phương vẫn gió xuân mơn mởn gắp thịt tôm đã lọt vỏ sẵn đến trong bát anh, còn bày ra bộ dạng hối lỗi không chút thành ý nào nói: "Anh đừng giận, em chỉ là không nhịn được."
"Cậu còn dám nói!"
Nghe, thật khí thế. Nhưng sức lực chẳng có bao nhiêu, công thêm cái trừng mắt như liếc mắt đưa tình kia, hành động của anh chẳng khác nào đang làm nũng.
"Được được, là em sai. Lần sau em sẽ chọn nơi không có người để hôn anh được chưa."
"!!!"
Lần này đến cả tai lẫn cổ Thanh Đường đều đỏ ửng hết lên, nửa muốn đập cho hắn một trận, nửa chỉ muốn bỏ chạy khỏi chỗ này.
"Anh mau ăn đi. Lần sau em sẽ chuẩn bị đồ ăn sẵn, chúng ta không đến đây nữa, nhiều người mất hứng!"
"!"
Ô!!! Lời này nên là họ nói mới đúng chứ!!!
Tiếng lòng của con dân nơi này như nước tràn bờ đê, còn oán hận đầy trời như hóa thành thực thể.
Thanh Đường thiếu điều chỉ muốn nhét đầu vào cổ không dám ngẩng lên nữa, vội vàng dùng hành động ăn cơm để che lấp xấu hổ.
Nhưng anh lại không biết hành động này chẳng khác nào đang hưởng ứng lời nói của Tề Giản, khiến cho vẻ mặt của người bên cạnh còn thêm trầm lặng.
"Quan trọng là B với B luôn là sự kết hợp đúng đắn..."
"Suỵt! Đừng nói đến chuyện này."
Quả nhiên lời kia vừa ra uy áp trong căn-tin lại bốc lên nữa. Mặc dù nó không đến mức là giận chó đánh mèo, đám O chỉ thấy hơi tức ngực, mặt mày trắng bệnh, còn đám A thì tệ hơn, nhiều người đã ngừng lại động tác ăn, cật lực không để mình mất mặt thất thố trước bao người. Trong lòng lại khó nói không oán hận cái tên điên nào dám ngang nhiên phạm luật như vậy trong trường. Mặc dù sự đối đầu giữa các A là chuyện thường ở huyện, luật gì cũng chẳng trói chân nổi họ. Nhưng khi có chuyện khó chịu họ vẫn đem nó ra để nói.
Chỉ là khổ nổi đối phương mạnh quá, họ chỉ dám nói ở trong lòng cùng cam chịu chứ nào dám mở miệng.
BB là sự kết hợp đúng đắn... Hừ!
Tề Giản cười lạnh trong lòng một tiếng. Sau đó trong lúc lửa giận bốc lên tận đỉnh đầu hắn cứ thế ở trước mặt một đám người làm ra hành động không thể tin nổi.
"Ở đây dính cơm rồi." Nói xong hắn liền chồm người tới.
"A..."
Thanh Đường chỉ kịp theo bản năng ngẩng đầu đã bị người nắm cằm hôn lên.
Anh gần như ngay lập tức đờ ra.
Người xung quanh cũng chẳng khác anh là mấy.
Còn đương sự sau khi làm chuyện xấu lại thong dong rời đi vẫn có thể nói lời mập mờ gợi tình được: "Ngọt."
Thanh Đường nháy mắt bị đánh cho cháy xém.
Ngọt... Ngọt cái gì...
Sau đó mặt anh lấy tốc độ mắt thường có thể thấy mà đỏ ửng lên như tôm luộc.
Người này... Người này...
Tức chết anh rồi!
Mặc dù trong lòng nói vậy nhưng hành động tiếp theo mà anh làm ra lại là e thẹn cúi đầu giả bộ ăn cơm. Người trước mặt anh lại nhìn anh nở nụ cười chứa đầy tình nùng mật ý. Trong lúc nhất thời giữa hai người lại vô tình nổi lên những cái bong bóng màu hường chói mù mắt chó người khác.
Giang Tùy bàn tay nắm chặt, đôi mày rậm còn nhíu lại đầy khó chịu tính nói gì lại không thể nói được trước biểu tình của Thanh Đường.
Tề Giản nghĩ không sai, Giang Tùy đúng là mang ý đồ mà đến. Nhưng cũng là đánh chủ ý lên người Thanh Đường đồng thời xác định một chút chứ không phải muốn trêu chọc Tề Giản. Hắn quả thật là thích Thanh Đường nhưng không có quá sâu đậm. Chỉ là lúc nhìn thấy hai người đi chung, hắn nửa cho rằng Thanh Đường bị cưỡng ép, nửa còn lại là... Khó chịu đi, cho nên hắn mới tiến lại bắt chuyện với anh.
Nhìn thấy Tề Giản khó chịu hắn vui. Nhưng đối phương cho hắn áp lực cũng cực đại cho nên hắn nhịn. Áp lực đó chỉ thuần túy là dựa trên bản năng, cảm thấy đối phương đặc biệt nguy hiểm. Tề Giản người này hắn đã từng nghe đến, nhưng không nghĩ lại lợi hại như vậy. Rõ ràng hắn là một B thân hình cũng đồ sộ nhưng đứng trước đối phương lại tự thẹn không bằng.
Một người như vậy lại không chút kiêng dè thể hiện tình cảm của mình với Thanh Đường... Vốn dĩ hắn còn nghĩ nếu học trưởng có tỏ ra chút nào không thích thì hắn còn có thể thể hiện một chút. Dù sao hắn là thích học trưởng thật.
Kết quả...
"Đừng chỉ ăn cơm."
Thanh Đường đang cật lực giảm bớt sự tồn tại của mình vừa nghe thấy lời này đã không nhịn được trừng mắt nhìn người vừa nói.
Ai biết đối phương vẫn gió xuân mơn mởn gắp thịt tôm đã lọt vỏ sẵn đến trong bát anh, còn bày ra bộ dạng hối lỗi không chút thành ý nào nói: "Anh đừng giận, em chỉ là không nhịn được."
"Cậu còn dám nói!"
Nghe, thật khí thế. Nhưng sức lực chẳng có bao nhiêu, công thêm cái trừng mắt như liếc mắt đưa tình kia, hành động của anh chẳng khác nào đang làm nũng.
"Được được, là em sai. Lần sau em sẽ chọn nơi không có người để hôn anh được chưa."
"!!!"
Lần này đến cả tai lẫn cổ Thanh Đường đều đỏ ửng hết lên, nửa muốn đập cho hắn một trận, nửa chỉ muốn bỏ chạy khỏi chỗ này.
"Anh mau ăn đi. Lần sau em sẽ chuẩn bị đồ ăn sẵn, chúng ta không đến đây nữa, nhiều người mất hứng!"
"!"
Ô!!! Lời này nên là họ nói mới đúng chứ!!!
Tiếng lòng của con dân nơi này như nước tràn bờ đê, còn oán hận đầy trời như hóa thành thực thể.
Thanh Đường thiếu điều chỉ muốn nhét đầu vào cổ không dám ngẩng lên nữa, vội vàng dùng hành động ăn cơm để che lấp xấu hổ.
Nhưng anh lại không biết hành động này chẳng khác nào đang hưởng ứng lời nói của Tề Giản, khiến cho vẻ mặt của người bên cạnh còn thêm trầm lặng.