"Rốt cuộc đã chịu đi ra rồi à."
Lục Hạo Đình nhìn thấy Tề Giản liền không nhịn được nói.
"Cô ta đâu?"
Tề Giản vừa nhìn hắn vừa hỏi, cũng không phản ứng với lời vừa rồi của Lục Hạo Đình.
Nhưng mà Lục Hạo Đình vẫn biết hắn đang hỏi ai. Hắn đáp: "Sau đó đã gọi người đưa đi rồi."
Mặc dù rất đáng đời nhưng họ cũng không thể để Nhiếp Phí Nhi như vậy, không khéo cô ta sẽ bị phế.
Nói ra họ còn không thể tin được chỉ trong một khoảng thời điểm ngắn ngủi như vậy mà lại xảy ra chuyện. May sao không có chuyện gì vượt ngoài ý muốn diễn ra. Giang Hâm và Ngôn Chử cũng không có bị sao, sau khi tiêm thuốc ức chế thì vẫn ở lại đây tiếp tục chuyến dã ngoại này.
Tề Giản nghe nói vậy thì cũng không có hỏi nữa. Ngược lại hắn rời khỏi khu vực của họ, hướng khu phức hợp mà đi.
"Cậu đi đâu thế?"
Lục Hạo Đình liền gọi với theo.
"Dặn chút đồ ăn thanh đạm cho anh ấy."
Tề Giản cũng không quay đầu lại mà vừa đi vừa nói.
"Đừng nhìn nữa, đợi hắn về lại hỏi sau."
Giang Hâm vỗ vai hắn tỏ vẻ.
Chuyện họ muốn hỏi đương nhiên là tình huống trước khi Giang Hâm bọn hắn nhìn thấy rồi. Rõ ràng là họ không hiểu tại sao Tề Giản có thể dễ dàng bị ám toán như vậy. Nhưng quả thật là dễ dàng như vậy đó. Bởi vì Tề Giản đâu có ngờ Nhiếp Phí Nhi lại dám liều mạng như thế.
Lại nói lúc đó, thời điểm Tề Giản lên lầu lấy áo cho Thanh Đường. Ban đầu mọi thứ đều rất ổn, ai biết lúc hắn đang cúi người đóng cửa phòng chuẩn bị rời đi, vừa quay lại đã bị một làn sương phun đầy mặt. Sau đó pheromone của hắn liền mất khống chế rồi. Não hắn chỉ kịp hiểu mình bị ám toán, sau đó pheromone của Omega liền bùng nổ, khiến cho hắn càng thêm không ổn. Lúc sau mọi thứ đều là hành động bản năng của hắn, hắn chỉ biết kẻ làm ra chuyện này không phải Thanh Đường của hắn. Mà miễn là không phải Thanh Đường thì ai cũng như nhau thôi.
Chuyện sau đó thì đám người Giang Hâm đã biết rồi.
Còn Thanh Đường, anh bị tên nhóc to xác của anh làm đến mềm nhũn, sau đó hôn ám mà ngủ mất. Giữa chừng anh có tỉnh lại vì đói, nhưng sau đó lại ngủ đến tám giờ mới dậy. Lúc anh ra ngoài bên ngoài vẫn còn đang ăn chơi.
Này cũng phải thôi, họ chỉ còn một đêm nay để chơi, mai phải về rồi. Cho dù trải qua một chuyện trước đó thì cũng không đủ để họ phải giải tán sớm. Chỉ là sau đó họ lại có thêm một chuyện để bà tám với nhau nữa thôi. Nhìn chung thì ai cũng biết Nhiếp Phí Nhi lần này hết đường cứu vãn rồi. Tề Giản tuy không nói gì nhưng trở về hắn nhất định sẽ tính sổ với Nhiếp Phí Nhi.
Đừng có nhìn như người chịu tội là Tề Giản, chỉ vì Nhiếp Phí Nhi là Omega. Miễn là hành vi đủ lớn, vi phạm pháp luật thì Nhiếp Phí Nhi vẫn phải chịu định tội nếu người ta truy cứu thôi. Bọn họ nghe nói bối cảnh của Tề Giản cũng không thấp, hắn lại làm người hung ác, khó mà nghĩ hắn sẽ bỏ qua cho Nhiếp Phí Nhi. Nếu không hắn đã không hỏi đến Nhiếp Phí Nhi sau khi bình phục rồi.
"Học trưởng."
Giang Hâm thấy anh liền gọi một tiếng.
Tề Giản cũng đúng dậy nắm tay kéo anh đến ghế ngồi.
"Anh có muốn ăn thịt dê nướng không? Chúng tôi có để lại cho anh."
Lục Hạo Đình hỏi.
"Đúng là muốn ăn một chút."
Lúc nãy anh đã ăn đồ thanh đạm rồi, hiện tại quả thật muốn ăn cái gì đó có vị một chút. Quan trọng là hoạt động gân cốt xong cơ thể thật sự rất thèm ăn dù anh không thể ăn quá nhiều, không tốt cho quá trình hồi phục. May mà anh không có bị thương.
Nghe anh nói xong Tề Giản liền đứng lên bước đến chỗ con bê vẫn còn đang đặt trên bếp nướng hòng giữ nóng, ở bên trên phần đùi được họ chủ tâm để lại dùng dao xẻo ra từng miếng thịt mỏng bỏ vào cái đĩa rồi đem đến cho anh. Thanh Đường liền ăn kèm với rau cùng nước chấm. Khẩu vị không ngừng bùng nổ khiến anh vô thức nheo mắt lại vì thỏa mãn.
Đám người không khỏi âm thầm cười.
Chỉ là thông qua chuyện lần này họ đã xem như nhìn được rõ tầm quan trọng của Thanh Đường đối với Tề Giản.
Cũng phải thôi, có thể khiến cho Tề Giản chủ động quản kỹ bản thân đến thế thì địa vị của anh không thể nhỏ được rồi. Chỉ là họ không ngờ hai người lại đến trình độ này nhanh thế thôi.
Cứ như vậy, một ngày sóng gió cứ thế qua đi.
Sáng hôm sau đám người khăn gói lên đường trở lại trường đại học.
Chuyện ngày hôm đó Thanh Đường về tới trường thì không quan tâm nữa. Có lẽ trong thâm tâm anh đã quên rồi cũng nên, hoặc là không để bụng mới nhanh chóng quên đi. Bởi vì theo anh nghĩ Nhiếp Phí Nhi không đạt được mục đích còn chịu khổ là đủ để anh hả dạ rồi. Anh vốn chẳng có bao nhiêu khuất mắc với cô ta chứ nói chi là oán hận. Anh cũng không muốn dành tâm lực cho một người chẳng quen chẳng biết, cho dù là oán hận.
Chỉ là anh không biết bởi vì chuyện này mà Tề gia bên kia đã sớm hơn dự định của Tề Giản biết đến sự tồn tại của anh. Mặc dù Tề Giản cũng không có ý định giấu giếm. Nhưng nếu không phải nó được biết dưới một hình thức khác không do chính hắn nói mà từ người khác thì hắn sẽ vui lòng thấy.
Thì ra sau khi họ trở về Tề Giản còn chưa kịp tính sổ với Nhiếp Phí Nhi thì cô ta đã mặt dày chạy đến Tề gia đòi hắn chịu trách nhiệm.
Trách nhiệm? Trách nhiệm gì?? Trò cười gì???
Theo cách nói của Nhiếp Phí Nhi và Nhiếp gia là, ở trong chuyện này kiểu gì cũng là Nhiếp Phí Nhi chịu thiệt...
Quá vô sĩ phải không?
Người đi hãm hại người ta không thành thì quay ra đòi thiệt hơn. Chịu thiệt thòi? Chỉ vì cô ta là Omega liền đại biểu cái tốt đều phải do cô ta hưởng? Thời đại nào rồi.
Bây giờ cơ chế xã hội đã được phân định theo hình thức công bằng bởi vì Omega đã có rất nhiều biện pháp bảo vệ bản thân. Mà pháp luật sau bao nhiêu chuyện gà bay chó sủa đã dần dần dập tắt quyền lợi quá mức tuyệt đối của Omega.
Nhưng chính là vẫn có người nguyện ý ăn cái thiệt này của cô ta.
"Chuyện này là thế nào? Còn Beta kia là sao nữa?"
Tề Giản vừa bước vào nhà đã bị ba Tề chất vấn.
Tề Minh năm nay vừa tới bốn mươi, tinh thần vẫn đặc biệt phấn chấn. Mà với thể chất của Alpha, có lẽ đến năm ông sáu mươi vẫn là dáng vẻ như bây giờ. Bản thân còn là người điều hành tập đoàn Tề thị, sự sắc bén của ông là không thể bàn cãi rồi.
Nhưng Tề Giản đứng trước ông lại không hề có dáng vẻ bị kiềm hãm. Hắn đối với lời chất vấn của ông xem như gió thoảng bên tai mặc dù hắn biết ông đang nói cái gì. Chuyện này mẹ hắn đã nói với hắn qua điện thoại, nhưng không có nghĩa hắn sẽ sợ hãi mà khúm núm giải thích mọi chuyện.
Hắn lại có cái gì để giải thích?
"Chuyện của Nhiếp Phí Nhi ba không cần hỏi. Con đã đệ đơn cho luật sư để họ giải quyết rồi, cô ta cứ đợi mà gặp luật sư nói chuyện. Ba không cần xen vào."
"Hồ đồ mất khôn!"
Ai biết ba Tề vừa nghe xong liền nạt nộ.
Mẹ Tề liền sát lại khuyên can: "Ông bình tĩnh chút đi. Có gì từ từ nói."
"Từ từ cái gì! Nó còn muốn kiện Omega nhà người ta!"
Ba Tề liền quát lên. Sắc mặt Tề Giản liền lạnh lùng.
"Cô ta là Omega thì liền được phép ép buộc người khác phải theo cô ta sao? Đã là thời đại nào rồi, ba còn cho rằng Omega có thể một tay che trời, muốn làm gì thì làm sao?"
Hắn không khỏi mỉa mai bật lại.
"Thì người ta cũng là Omega, con có lỗ lã gì sao?"
Ba Tề giận dữ chỉ vào mặt hắn quát hỏi.
Kết quả lại rước lấy một cái ánh mắt cười nhạo của con trai mình. Nếu không phải mẹ Tề nhanh tay giữ ông lại thì ông đã tiến lên cho hắn mấy cái bạt tai rồi.
Lục Hạo Đình nhìn thấy Tề Giản liền không nhịn được nói.
"Cô ta đâu?"
Tề Giản vừa nhìn hắn vừa hỏi, cũng không phản ứng với lời vừa rồi của Lục Hạo Đình.
Nhưng mà Lục Hạo Đình vẫn biết hắn đang hỏi ai. Hắn đáp: "Sau đó đã gọi người đưa đi rồi."
Mặc dù rất đáng đời nhưng họ cũng không thể để Nhiếp Phí Nhi như vậy, không khéo cô ta sẽ bị phế.
Nói ra họ còn không thể tin được chỉ trong một khoảng thời điểm ngắn ngủi như vậy mà lại xảy ra chuyện. May sao không có chuyện gì vượt ngoài ý muốn diễn ra. Giang Hâm và Ngôn Chử cũng không có bị sao, sau khi tiêm thuốc ức chế thì vẫn ở lại đây tiếp tục chuyến dã ngoại này.
Tề Giản nghe nói vậy thì cũng không có hỏi nữa. Ngược lại hắn rời khỏi khu vực của họ, hướng khu phức hợp mà đi.
"Cậu đi đâu thế?"
Lục Hạo Đình liền gọi với theo.
"Dặn chút đồ ăn thanh đạm cho anh ấy."
Tề Giản cũng không quay đầu lại mà vừa đi vừa nói.
"Đừng nhìn nữa, đợi hắn về lại hỏi sau."
Giang Hâm vỗ vai hắn tỏ vẻ.
Chuyện họ muốn hỏi đương nhiên là tình huống trước khi Giang Hâm bọn hắn nhìn thấy rồi. Rõ ràng là họ không hiểu tại sao Tề Giản có thể dễ dàng bị ám toán như vậy. Nhưng quả thật là dễ dàng như vậy đó. Bởi vì Tề Giản đâu có ngờ Nhiếp Phí Nhi lại dám liều mạng như thế.
Lại nói lúc đó, thời điểm Tề Giản lên lầu lấy áo cho Thanh Đường. Ban đầu mọi thứ đều rất ổn, ai biết lúc hắn đang cúi người đóng cửa phòng chuẩn bị rời đi, vừa quay lại đã bị một làn sương phun đầy mặt. Sau đó pheromone của hắn liền mất khống chế rồi. Não hắn chỉ kịp hiểu mình bị ám toán, sau đó pheromone của Omega liền bùng nổ, khiến cho hắn càng thêm không ổn. Lúc sau mọi thứ đều là hành động bản năng của hắn, hắn chỉ biết kẻ làm ra chuyện này không phải Thanh Đường của hắn. Mà miễn là không phải Thanh Đường thì ai cũng như nhau thôi.
Chuyện sau đó thì đám người Giang Hâm đã biết rồi.
Còn Thanh Đường, anh bị tên nhóc to xác của anh làm đến mềm nhũn, sau đó hôn ám mà ngủ mất. Giữa chừng anh có tỉnh lại vì đói, nhưng sau đó lại ngủ đến tám giờ mới dậy. Lúc anh ra ngoài bên ngoài vẫn còn đang ăn chơi.
Này cũng phải thôi, họ chỉ còn một đêm nay để chơi, mai phải về rồi. Cho dù trải qua một chuyện trước đó thì cũng không đủ để họ phải giải tán sớm. Chỉ là sau đó họ lại có thêm một chuyện để bà tám với nhau nữa thôi. Nhìn chung thì ai cũng biết Nhiếp Phí Nhi lần này hết đường cứu vãn rồi. Tề Giản tuy không nói gì nhưng trở về hắn nhất định sẽ tính sổ với Nhiếp Phí Nhi.
Đừng có nhìn như người chịu tội là Tề Giản, chỉ vì Nhiếp Phí Nhi là Omega. Miễn là hành vi đủ lớn, vi phạm pháp luật thì Nhiếp Phí Nhi vẫn phải chịu định tội nếu người ta truy cứu thôi. Bọn họ nghe nói bối cảnh của Tề Giản cũng không thấp, hắn lại làm người hung ác, khó mà nghĩ hắn sẽ bỏ qua cho Nhiếp Phí Nhi. Nếu không hắn đã không hỏi đến Nhiếp Phí Nhi sau khi bình phục rồi.
"Học trưởng."
Giang Hâm thấy anh liền gọi một tiếng.
Tề Giản cũng đúng dậy nắm tay kéo anh đến ghế ngồi.
"Anh có muốn ăn thịt dê nướng không? Chúng tôi có để lại cho anh."
Lục Hạo Đình hỏi.
"Đúng là muốn ăn một chút."
Lúc nãy anh đã ăn đồ thanh đạm rồi, hiện tại quả thật muốn ăn cái gì đó có vị một chút. Quan trọng là hoạt động gân cốt xong cơ thể thật sự rất thèm ăn dù anh không thể ăn quá nhiều, không tốt cho quá trình hồi phục. May mà anh không có bị thương.
Nghe anh nói xong Tề Giản liền đứng lên bước đến chỗ con bê vẫn còn đang đặt trên bếp nướng hòng giữ nóng, ở bên trên phần đùi được họ chủ tâm để lại dùng dao xẻo ra từng miếng thịt mỏng bỏ vào cái đĩa rồi đem đến cho anh. Thanh Đường liền ăn kèm với rau cùng nước chấm. Khẩu vị không ngừng bùng nổ khiến anh vô thức nheo mắt lại vì thỏa mãn.
Đám người không khỏi âm thầm cười.
Chỉ là thông qua chuyện lần này họ đã xem như nhìn được rõ tầm quan trọng của Thanh Đường đối với Tề Giản.
Cũng phải thôi, có thể khiến cho Tề Giản chủ động quản kỹ bản thân đến thế thì địa vị của anh không thể nhỏ được rồi. Chỉ là họ không ngờ hai người lại đến trình độ này nhanh thế thôi.
Cứ như vậy, một ngày sóng gió cứ thế qua đi.
Sáng hôm sau đám người khăn gói lên đường trở lại trường đại học.
Chuyện ngày hôm đó Thanh Đường về tới trường thì không quan tâm nữa. Có lẽ trong thâm tâm anh đã quên rồi cũng nên, hoặc là không để bụng mới nhanh chóng quên đi. Bởi vì theo anh nghĩ Nhiếp Phí Nhi không đạt được mục đích còn chịu khổ là đủ để anh hả dạ rồi. Anh vốn chẳng có bao nhiêu khuất mắc với cô ta chứ nói chi là oán hận. Anh cũng không muốn dành tâm lực cho một người chẳng quen chẳng biết, cho dù là oán hận.
Chỉ là anh không biết bởi vì chuyện này mà Tề gia bên kia đã sớm hơn dự định của Tề Giản biết đến sự tồn tại của anh. Mặc dù Tề Giản cũng không có ý định giấu giếm. Nhưng nếu không phải nó được biết dưới một hình thức khác không do chính hắn nói mà từ người khác thì hắn sẽ vui lòng thấy.
Thì ra sau khi họ trở về Tề Giản còn chưa kịp tính sổ với Nhiếp Phí Nhi thì cô ta đã mặt dày chạy đến Tề gia đòi hắn chịu trách nhiệm.
Trách nhiệm? Trách nhiệm gì?? Trò cười gì???
Theo cách nói của Nhiếp Phí Nhi và Nhiếp gia là, ở trong chuyện này kiểu gì cũng là Nhiếp Phí Nhi chịu thiệt...
Quá vô sĩ phải không?
Người đi hãm hại người ta không thành thì quay ra đòi thiệt hơn. Chịu thiệt thòi? Chỉ vì cô ta là Omega liền đại biểu cái tốt đều phải do cô ta hưởng? Thời đại nào rồi.
Bây giờ cơ chế xã hội đã được phân định theo hình thức công bằng bởi vì Omega đã có rất nhiều biện pháp bảo vệ bản thân. Mà pháp luật sau bao nhiêu chuyện gà bay chó sủa đã dần dần dập tắt quyền lợi quá mức tuyệt đối của Omega.
Nhưng chính là vẫn có người nguyện ý ăn cái thiệt này của cô ta.
"Chuyện này là thế nào? Còn Beta kia là sao nữa?"
Tề Giản vừa bước vào nhà đã bị ba Tề chất vấn.
Tề Minh năm nay vừa tới bốn mươi, tinh thần vẫn đặc biệt phấn chấn. Mà với thể chất của Alpha, có lẽ đến năm ông sáu mươi vẫn là dáng vẻ như bây giờ. Bản thân còn là người điều hành tập đoàn Tề thị, sự sắc bén của ông là không thể bàn cãi rồi.
Nhưng Tề Giản đứng trước ông lại không hề có dáng vẻ bị kiềm hãm. Hắn đối với lời chất vấn của ông xem như gió thoảng bên tai mặc dù hắn biết ông đang nói cái gì. Chuyện này mẹ hắn đã nói với hắn qua điện thoại, nhưng không có nghĩa hắn sẽ sợ hãi mà khúm núm giải thích mọi chuyện.
Hắn lại có cái gì để giải thích?
"Chuyện của Nhiếp Phí Nhi ba không cần hỏi. Con đã đệ đơn cho luật sư để họ giải quyết rồi, cô ta cứ đợi mà gặp luật sư nói chuyện. Ba không cần xen vào."
"Hồ đồ mất khôn!"
Ai biết ba Tề vừa nghe xong liền nạt nộ.
Mẹ Tề liền sát lại khuyên can: "Ông bình tĩnh chút đi. Có gì từ từ nói."
"Từ từ cái gì! Nó còn muốn kiện Omega nhà người ta!"
Ba Tề liền quát lên. Sắc mặt Tề Giản liền lạnh lùng.
"Cô ta là Omega thì liền được phép ép buộc người khác phải theo cô ta sao? Đã là thời đại nào rồi, ba còn cho rằng Omega có thể một tay che trời, muốn làm gì thì làm sao?"
Hắn không khỏi mỉa mai bật lại.
"Thì người ta cũng là Omega, con có lỗ lã gì sao?"
Ba Tề giận dữ chỉ vào mặt hắn quát hỏi.
Kết quả lại rước lấy một cái ánh mắt cười nhạo của con trai mình. Nếu không phải mẹ Tề nhanh tay giữ ông lại thì ông đã tiến lên cho hắn mấy cái bạt tai rồi.