• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trận thi đấu lần này chiến thắng nghiêng về trường Bắc Tiêu vẫn là tỉ số 1-0, hiệp cuối tiếp tục hoà!

Dương Lãm cùng anh em trong câu lạc bộ đi ăn mừng. Dương La Kỳ phải đi học thêm nên về trước, lúc đi còn nói cố lên với Tử Vân Tử.

Nhà thể thao mấy chốc cũng chẳng còn người, chỉ còn lại đội bóng của trường Nam Tiêu. Tất cả đang thu dọn bóng vào thùng có bánh xe.

Từ góc nhìn đằng xa, Tử Vân Tử quan sát Trương Thời Khuynh một lát mới lấy dũng khí tiến đến.

Bóng rổ lăn đến chỗ cô gái nhỏ, ánh nắng hoàng hôn chiếu vào từ khung cửa lớn của nhà thể chất.

Nụ cười Tử Vân Tử xen lẫn ánh nắng vàng nhạt, vài sợi tóc con lưa thưa quanh kiểu tóc búi tròn ánh lên màu trắng vàng.

“Để em giúp anh một tay”

Cô gái nhỏ nhanh nhảu nhặt bóng thả vào thùng.

Những thành viên khác ngấm ngầm nhìn nhau. Vừa nãy Trương Thời Khuynh nói không quen thì bây giờ gọi là gì?

Bóng thu gọn gàng, Trương Thời Khuynh đẩy thùng đến phòng để dụng cụ. Cô gái nhỏ từng bước nhỏ theo sau đứng bên ngoài cửa phòng dụng cụ thể thao.

“Đàn anh!”

Trương Thời Khuynh hỏi: “Có việc gì không?”

Tử Vân Tử cầm hai tay đưa thẻ học sinh ra trước mặt anh.



“Em trả anh thẻ học sinh…anh làm rơi gần trường em”

“Vứt đi”

Giọng điệu Trương Thời Khuynh vẫn trầm ổn không hề có thái độ gì nhưng mà lời nói không khớp lắm.

Tử Vân Tử không chắc nên hỏi lại: “Dạ?”

“Tôi làm lại rồi”

Tử Vân Tử cười trừ rụt tay về.

Cũng đúng nhỉ? Lâu như vậy rồi mất cũng phải làm lại thôi.

Trong đầu cô lúc này: Làm sao đây? Có phải anh ấy thấy mình ngốc lắm không? Làm việc vô nghĩa thế này làm gì vậy Tử Vân Tử ơi!

“Em còn chuyện gì không?”

Tử Vân Tử im lặng nghĩ một lúc, đột nhiên cảm thấy hồi hộp, cô lấy hết dũng khí trong một lần nói: “Em có thể kết bạn Facebook với anh không?”

“Tôi không có”

“…”

Có lẽ nào Tử Vân Tử cô chưa đánh đã thua rồi không? Chứ trên đời này có người không chơi Facebook nữa hả?

Tử Vân Tử cười hì hì vẫy tay nói: “Không sao! Đàn anh có bút không ạ?”

Trong phòng dụng cụ luôn có bút dạ đánh dấu, Trương Thời Khuynh không hỏi thêm mà mở cửa lấy cho cô.

Tử Vân Tử nhận bút mở sẵn nắp rồi hỏi:”Em có thể viết vào tay anh không?”

“…”

Trương Thời Khuynh vẫn chưa lên tiếng, Tử Vân Tử đành đậy nắp bút lại, gượng gạo nói: “Chắc anh cảm thấy em vô duyên lắm nhỉ? Em xin lỗi”

Đáp lại lời nói chân thành của Tử Vân Tử là hành động đưa tay lên của Trương Thời Khuynh.

Tử Vân Tử đợi vật trong bàn tay anh mở ra nhưng mở ra lại chẳng có gì.



Cô tự hỏi: Anh từ chối cô những hai lần rồi còn trêu cô nữa? Sao con người này không cho cô một chút thể diện nào lần cuối vậy?

Trương Thời Khuynh khẽ cau mày hỏi: “Không viết?”

Anh lên tiếng khiến gương mặt đang âm u của cô tươi tỉnh hẳn lên, nụ cười của cô gái nhỏ tươi rói như hoa nở.

Bàn tay anh to hơn cô nhiều, khối xương thon nhưng rất chắc.

“Đây là nick của em, nếu muốn có thể kết bạn…khi anh có Facebook”

Dòng chữ nhỏ màu đỏ được viết nắn nót, cẩn thận.

“Đứa con của gió?”

Tử Vân Tử gật đầu nói: “Đúng vậy. Vân Tử có nghĩa này!”

Tử Vân Tử xong việc nói chào một tiếng, thoăn thoắt chạy đi.

Anh em trong câu lạc bộ từ đầu đến cuối chứng kiến hết. Cô gái vừa đi tất cả xúm lại hóng hớt.

“Cậu nói không quen cơ mà? Còn biết nói dối cơ à?”

“Hai đứa học đúng hai trường suốt ngày đối địch. Mấy đứa nói xem chuyện tình này giống trong phim ‘Hạ cánh nơi anh’ không?”

“Giống chỗ nào?”

“Thì giống cái kiểu hai nơi đang mâu thuẫn, nam nữ ở hai bên phát sinh tình cảm còn gì?”

“Nhưng đâu phải vì mỗi vậy mà bảo giống? Thật là…”

Trương Thời Khuynh lắc đầu một cái, sải bước đi trước. Bốn con người đằng sau vẫn bàn tán chuyện trò như mọi lần.

Trạm xe vừa dợp được một lát, cổng trường để hờ, nhóm nam sinh dắt xe đạp đi ra.

Trương Thời Khuynh đi ngược hướng nhóm bốn người.

Làn đường chẳng có ngươi, trạm xe cũng vậy. Cô gái nhỏ ngồi gọn một góc, chân đung đưa theo bài hát trên điện thoại.

“Đàn anh!”

Tử Vân Tử vẫy vẫy tay cùng nụ cười đáng yêu.

Trương Thời Khuynh không vội đi còn nán lại chỗ cô tốt bụng nhắc nhở: “Một tiếng nữa mới có xe”

Tử Vân Tử gật đầu đáp: “Cảm ơn anh đã nhắc, em biết rồi!”

“Tôi đi trước”

Tử Vân Tử vẫy tay nói: “Vậy…tạm biệt anh”

Trương Thời Khuynh gật đầu đạp xe đi về hướng mặt trời lặn, con đường làng thu nhỏ bóng dáng của người con trai. Tử Vân Tử cụp mắt theo hình bóng của anh đã đi xa.


Tiếng tin nhắn thu sự chú ý của Tử Vân Tử, dòng tin trên diễn đàn 2T vừa được đăng tải.


Đó là tin tức mới nổi gần đây mà học sinh hai trường đang đặc biệt bàn tán, về một tên biến thái thường mặc đồ đen, hình ảnh lờ mờ của hắn được camera ghi lại vào ban đêm. Dưới bài đăng, chính chủ tự xác thực cùng bình luận mới nhất của vài người khác.


“Nhà tôi bị mất đồ lót đấy!!!”


“Ti vi vừa đưa tin truy nã tội phạm hay hắn tới đây ẩn trốn?”


“Hôm qua tôi dậy lúc nửa đêm nhìn từ tầng hai xuống thấy có một tên đứng trước cửa nhà…Chẳng lẽ hắn đang nhắm đến nhà tôi!?”


“Không phải chứ? Tôi phải mang theo mấy đồ phòng vệ mất thôi!”



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK