Nước rót chưa đầy cốc, Tử Vân Tư ngừng lại nhìn xung quanh đã tối om.
Cúp điện rồi?
Trương Thời Khuynh đẩy ghế đứng dậy không quên nói một câu trấn an cô: “Có máy phát điện, đợi tôi một chút”
Tử Vân Tử gật đầu, mở đàn pin soi sáng. Cô nhìn bóng lưng anh theo tận vào trong nhà kho.
Cô ngồi không yên, quyết định theo anh vào. Nhà kho toàn hàng mới trong thùng chưa mở. Tận cùng bên trong là những công tắc điện.
Cô gái nhỏ đứng bên cạnh soi đèn cho Trương Thời Khuynh.
“Để em soi cho anh”
Công tắc rối rắm, hàng chục nút phím đủ màu.
Trương Thời Khuynh nhìn lên công tắc lại nhìn xuống điện thoại có lưu bảng công tắc chi tiết ông chủ gửi, dò tìm nút cần mở.
Tử Vân Tử trật tự để Trương Thời Khuynh nghiên cứu.
Cô gái nhỏ âm thầm soi đèn vào những công tắc đèn mà tay Trương Thời Khuynh lấn lướt qua. Cô vô thức một chút một xê dịch lại gần, đuổi theo tiến độ của anh.
Qua vài giây, Trương Thời Khuynh tìm được những nút cần mở, cái gạt lên cái gạt xuống.
Ánh đèn bên ngoài nhấp một cái, hai người cùng ngoảnh ra kiểm tra.
Bên ngoài đã sáng đèn nhưng trong này chưa.
Cái cụng đầu vào ngực Trương Thời Khuynh khiến Tử Vân Tử ôm đầu, cô ngoảnh trúng anh rồi.
Trương Thời Khuynh hơi cúi đầu kiểm tra, anh hỏi: “Đau không?”
Tử Vân Tử cười thích thú, cô muốn biết anh có suy nghĩ ra sao nếu cô nói đau?
“Có đau nhưng nếu anh thổi phù phù là hết”
Cô gái nhỏ nghịch ngợm thả thính, Trương Thời Khuynh bất động dán mắt lên trán cô suy nghĩ.
Tử Vân Tử giương mắt chờ đợi, anh vẫn đứng yên làm cô buồn cười. Cô lại trêu anh đến khó xử mất rồi.
Cô gái nhỏ “è hem” một tiếng, cô cảm thấy bản thân mình thật mềm lòng tha thứ cho anh: “Anh không cần…”
“Phù…phù?”
Trương Thời Khuynh cứng nhắc bật ra từng chữ ‘phù phù’ khi thổi.
Tử Vân Tử đúng là bảo anh làm vậy. Nhưng mà cô có cái gan chọc anh lại không có gan lãnh hậu quả.
Cô gái nhỏ bị anh làm đỏ mặt, tim đập thình thịch liên hồi như tiếng trống thùng thùng.
Tử Vân Tử lúng ta lúng túng bỏ ra ngoài, anh theo sau cô rồi đóng cửa nhà kho lại.
Trời mưa mang theo hơi lạnh thế mà mới một chút hành động kia của anh làm nóng cả người.
Tử Vân Tử ấp úng bật ra thành tiếng với mục đích giảm căng thẳng: “Nóng quá nhỉ?”
Cô để ý mục đích nhưng lại không chọn câu để nói thế là Trương Thời Khuynh tóm gọn bằng một câu: “Trời mưa thế này, em mặc thế còn nóng?”
Tử Vân Tử mặc một chiếc áo phong chữ nổi phối với chiếc quần đùi ống rộng chạm gối phong cách retro, để lộ bắp chân thon thon như trẻ con. Nhìn chung với thời tiết thế này không quá nóng đến vậy.
Lúc còn ở trong nhà kho vô tình chạm tay Tử Vân Tử, anh còn thấy tay cô lành lạnh.
Tử Vân Tử gượng cười, mở điện thoại xem dòng tin nhắn, liền mạch nói: “Anh họ nhắn bảo tìm thấy Kỳ Kỳ rồi. Họ đang chú mưa ở nhà lúc nào tạnh sẽ đến”
Trương Thời Khuynh thấy kỳ lạ nên hỏi: “Cái này em nói rồi”
Anh như một cái máy phát hiện nói dối. Dù Tử Vân Tử không nói dối nhưng cô cảm giác bản thân đang kết nối với chiếc máy, đang khai sự thật mà bị phát hiện nói sai. Thật là mất mặt!
Trời bắt đầu thưa hạt rồi ngớt hẳn.
Dương La Kỳ cùng Sở Chính Thành vừa đến. Hai người như bước ra cùng một chỗ nào đó, có mùi ý hệt nhau.
Hai người bị mưa đuổi ướt cả đầu nên có tắm gội một chút mới tới, mùi hương giống là vì cùng gội chung dầu.
Tử Vân Tử tinh ranh soi qua một lượt.
“Hai người mặc đồ đôi à? Dễ thấy thật nha!”
Dương La Kỳ nhìn cô bằng ánh mắt, ngăn chặn ý nghĩ đen tối của cô.
Sở Chính Thành giải thích: “Nhóc Tử, em nghĩ nhiều thế? Dương La Kỳ ướt áo lên thay tạm áo của anh mày”
Tử Vân Tử gật đầu như đúng rồi, tủm tỉm phanh phui: “Nhưng phải cho mượn đồ giống anh mới chịu nha?”
Tủ đồ của anh toàn màu đen là chinh, chỉ có chiếc áo thun trơn đen kia nam nữ có thể mặc.
Sở Chính Thành cảm thấy cô chẳng hiểu gì mà nói linh tinh, anh gõ vào mặt cô một cái, đến chỗ thanh toán.
Trương Thời Khuynh hiểu ý ném cho cho Sở Chính Thành chai nước như mọi khi.
Hai ông con trai đứng nói chuyện với nhau, Dương La Kỳ kéo cô ra chỗ bàn ghế ngồi.
“Thế nào? Nhà anh ấy đẹp không? Gặp được ba mẹ anh ấy không?”
Tử Vân Tử hỏi cứ như cô vừa đi xem mắt về, hỏi xem là có ưng người ta hay không.
Dương La Kỳ dúi ngón tay vào trán Tử Vân Tử, cô thật chỉ biết nói mấy câu gây hiểu lầm.
“Cậu biết rồi còn hỏi?”
Tử Vân Tử khoái chí cười, cô đưa mắt nhìn ra ngoài hỏi: “Xe cậu đâu? Sao không thấy?”
Dương La Kỳ mỉm môi, nhẹ giọng đáp: “Mất rồi”
“Hả?”
Dương La Kỳ thở dài.
“Tên trộm không thấy mặt, báo cáo chính quyền rồi nên chờ đợi thôi”
Sở Chính Thành xoay tròn chìa khoá trên ngón tay, tiến đến chỗ hai cô gái.
“Về thôi hai đứa, nhóc Tử để xe vào cốp khỏi cần đạp về đi?”
Hồi còn bên Anh, Sở Chính Thành đã học và biết lái ô tô, tay lái anh rất chắc là đằng khác.
Dương La Kỳ với Sở Chính Thành đi trước Tử Vân Tử.
Trương Thời Khuynh lấy chiếc áo khoác trường trong hộc bàn quầy thu ngân.
“Tử Vân Tử?”
Cô gái nhỏ dừng bước theo tiếng anh gọi, khi cô ngoảnh lại anh đã đứng ngay trước mặt cô với chiếc áo.
Trương Thời Khuynh đặt áo vào tay đã lạnh của cô, dặn dò: “Cầm lấy”
Tử Vân Tử ngơ ngác nhận áo, cô định hỏi còn anh thì sao lại bị chặn lại.
Sở Chính Thành chậc chậc, nổi hứng đùa một câu: “Lúc nãy còn nói ai mặc đồ đôi bây giờ còn mặc chung áo với người ta rồi kìa?”
Tử Vân Tử bất giác đỏ mặt cầm chặt áo đưa sang cho Trương Thời Khuynh: “Anh không lạnh à?”
Trương Thời Khuynh lắc đầu.
“Ở đây có chăn”
Cô gái nhỏ thu tay về, mỉm cười nhận áo: “Em sẽ dùng thật tốt, cũng sẽ sớm trả anh”
Trương Thời Khuynh sờ mũi một cái, anh đút tay vào túi quần. Lời anh nói như vừa nghĩ ra: “Không vội”
Tử Vân Tử “vâng” một tiếng. Cô vẫy tay chào xong lon ton chạy theo Sở Chính Thành và Dương La Kỳ đã ra trước.