Hai sư đồ đánh nhau đến hoa mắt, chóng mặt, rốt cuộc cũng phân thánh bại.
Hỏi ai thắng sao?
Đương nhiên là sư phụ Cố. Chẳng lẽ hắn đường đường là sư phụ, lại thêm cả cái chức Vương kia mà lại thua bởi đồ đệ mình được sao?
Nhưng mà trận này là trận tốn sức của hắn nhất từ trước đến nay. Sư phụ Cố nghĩ thầm thế này: Vài năm nữa thôi, có khi nàng ấy còn đánh ngang tay với ta cho mà xem! Dù thế nào thì cũng không được để thua, xem ra cần rèn luyện nhiều hơn nữa!!!
Luận bàn xong cũng đến lúc diễn ra cuộc chiến tranh giành ngôi Vương.
Tới đây, hai người bèn tách nhau ra. Cố Mạc Phong đi về phía Vương điện. Lạc Ân hòa vào dòng người đến nơi thi đấu.
Đã tới đây, thì ngôi Vương cũng phải quyết tâm mà giành được. Lạc Ân đã đăng kí vào ba ngày trước. Giờ đây, nàng đang đứng trước bảng danh sách các ứng cử viên dự thi, tên nàng được xếp gần cuối.
Những người xung quanh cảm khái:
“Thế mà năm nay lại nhiều người tham gia vậy sao?”
“Gần gấp đôi năm ngoái rồi?”
“Các ngươi có để ý thấy trên danh sách một nửa là tên nữ nhi rồi không?”
Nghe tiếng người này nói, cả bọn mới để ý, sau đó nhảy dựng cả lên:
“Mẹ nó! Đúng là một nửa là nữ kìa!”
“Những lần trước không phải 10 người thì có hết 9 người là nam nhân, nữ nhân chỉ có một sao? Sao chỉ có mười năm mà thay đổi chóng mặt thế? Lẽ nào bây giờ các nhà ưu tiên sinh nữ, hạn chế sinh nam rồi??”
“Má… Mười năm đó!!! MƯỜI NĂM!!!! Ngươi thấy mười năm ít lắm sao? Chỉ cần một ngày, mọi người đã quên ngươi là ai luôn rồi!”
“Ê..ê đừng có mà đả kích người khác như thế chứ!!”
Thế mà cũng kéo tay áo lên đánh nhau được. Lạc Ân hơi câm nín. Nhưng mà đợt này sao đông nữ thế nhỉ?
Không đợi nàng nghĩ nhiều, đã có người bên cạnh chen vào hai người kia:
“Thôi, hai người lạc đề rồi được không? Tách ra tách ra. Ta đây giải đáp thắc mắc cho các người!”
Hai người kia nghe vậy thì trừng đối phương một cái rồi đồng thời tách nhau ra thật.
Lạc Ân cũng quay sang: Ồ, hóa ra là một công tử anh tuấn nha.
Nghĩ thì nghĩ thế đấy, cơ mà cái mặt vẫn đơ một cục.
“Đông nữ nhân như vậy không phải đến vì Vương của chúng ta sao? Các ngươi quên lực sát thương đối với phái nữ của ngài là đang ở một tầm cao không thể với tới rồi sao???”
Nhìn mọi người lặng ngắt, vị công tử lại tiếp tục nói:
“Chậc chậc, chưa nói đến thực lực. Chỉ cần với cái nhan sắc đó thì cũng đủ để tất cả nữ nhân xếp thành một hàng dài chỉ để tận mắt nhìn thấy luôn đấy. Đã vậy còn có thực lực như vậy. Ai chả muốn lấy ngài.”
Mọi người ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta. Nhìn nhau một hồi, cuối cùng cũng cho ra được kết luận. Thế là một đám nam nhân cùng ồ lên một cái:
“Thật quá hâm mộ Vương”
“Vương đúng là được ông trời ưu ái mà”
“Trời ơi! Còn để cho người khác sống nữa không vậy?”
“Tại sao ta không phải là nữ nhân??? Vậy thì tốt rồi…”
“!!!” Đồ thần kinh!!!
Lạc Ân thấy mình hơi dở hơi, đứng đây cả buổi để nghe ra cái kết luận củ chuối này. Đúng thật là nàng đến vì sư phụ. Nhưng nàng cũng thật sự muốn làm Vương mà, nàng mới không phải là nhan khống như bọn họ nói. Với lại, chẳng lẽ nữ nhân không được tham gia tranh đấu à???
Hừ!! Chưa có Vương là nữ nhân đúng không? Bà đây sẽ làm tiên phong!!!
Lạc Ân lẫn vào đám đông, đi đến cổng tổ chức, đưa tấm thẻ thi đấu, thuận lợi đi vào nơi sắp diễn ra một cuộc tranh đấu đẫm máu.
Lúc này, bên trong đã chật ních người. Người chủ trì đang đứng trên khán đài, tuyên bố lại các vòng thi và luật thi.
Lạc Ân lướt mắt nhìn xung quanh.
Ừm… sư phụ chưa tới?
Cứ thế, nàng tìm đại một vị trí hơi khuất người, quan sát hết một lượt mọi thứ xung quanh. Sau đó đưa ra một kết luận: HOÀNH TRÁNG. Hết.
Nàng không một tiếng động đánh giá các đối thủ. Có người nghênh ngang khoe khoang khả năng của mình, có người thu liễm nhưng khí tràng xuất ra đủ để người khác cảm nhận được công lực của họ không tồi.
Đang nghĩ xem khi nào sư phụ kia mới đến. Bỗng, không khí đang náo nhiệt thì lặng ngắt lại. Sao thế nhỉ?
Lạc Ân ngước mắt ra cửa nhìn thử. Đập vào mắt nàng là thân ảnh yểu điệu của một thiếu nữ. Thiếu nữ này dáng người thon thả, làn da trắng mượt mà như ngọc, mắt tròn lấp lánh ánh nước, đôi môi kiều diễm ngọt mềm.
Đúng là mỹ nhân nha \~ Chỉ không đẹp bằng sư phụ thôi.
Mỹ nhân lúc này mới cất tiếng: “Các vị cứ tiếp tục đi \~”. Ngay cả giọng nói cũng hay như tiếng hót của sơn ca nha.
Nhìn dáng vẻ như chủ nhà của nàng, Lạc Ân hơi ngạc nhiên nhưng cũng không để ý nhiều. Cho đến khi nghe người khác kêu một tiếng Trình Tư Tư, nàng mới khựng lại, nhìn nhiều một chút.
Đây là người trong lời đồn với sư phụ sao? Sư phụ sẽ thích là kiểu người như cô nương này sao?
Có khả năng này lắm nha. Lỡ hắn thích thật thì sao?
Nghĩ tới đây, lòng nàng không khỏi trầm xuống. Hắn là sư phụ của mình, hắn thích ai, yêu ai, nàng không quản được…
Không quản được…
Hỏi ai thắng sao?
Đương nhiên là sư phụ Cố. Chẳng lẽ hắn đường đường là sư phụ, lại thêm cả cái chức Vương kia mà lại thua bởi đồ đệ mình được sao?
Nhưng mà trận này là trận tốn sức của hắn nhất từ trước đến nay. Sư phụ Cố nghĩ thầm thế này: Vài năm nữa thôi, có khi nàng ấy còn đánh ngang tay với ta cho mà xem! Dù thế nào thì cũng không được để thua, xem ra cần rèn luyện nhiều hơn nữa!!!
Luận bàn xong cũng đến lúc diễn ra cuộc chiến tranh giành ngôi Vương.
Tới đây, hai người bèn tách nhau ra. Cố Mạc Phong đi về phía Vương điện. Lạc Ân hòa vào dòng người đến nơi thi đấu.
Đã tới đây, thì ngôi Vương cũng phải quyết tâm mà giành được. Lạc Ân đã đăng kí vào ba ngày trước. Giờ đây, nàng đang đứng trước bảng danh sách các ứng cử viên dự thi, tên nàng được xếp gần cuối.
Những người xung quanh cảm khái:
“Thế mà năm nay lại nhiều người tham gia vậy sao?”
“Gần gấp đôi năm ngoái rồi?”
“Các ngươi có để ý thấy trên danh sách một nửa là tên nữ nhi rồi không?”
Nghe tiếng người này nói, cả bọn mới để ý, sau đó nhảy dựng cả lên:
“Mẹ nó! Đúng là một nửa là nữ kìa!”
“Những lần trước không phải 10 người thì có hết 9 người là nam nhân, nữ nhân chỉ có một sao? Sao chỉ có mười năm mà thay đổi chóng mặt thế? Lẽ nào bây giờ các nhà ưu tiên sinh nữ, hạn chế sinh nam rồi??”
“Má… Mười năm đó!!! MƯỜI NĂM!!!! Ngươi thấy mười năm ít lắm sao? Chỉ cần một ngày, mọi người đã quên ngươi là ai luôn rồi!”
“Ê..ê đừng có mà đả kích người khác như thế chứ!!”
Thế mà cũng kéo tay áo lên đánh nhau được. Lạc Ân hơi câm nín. Nhưng mà đợt này sao đông nữ thế nhỉ?
Không đợi nàng nghĩ nhiều, đã có người bên cạnh chen vào hai người kia:
“Thôi, hai người lạc đề rồi được không? Tách ra tách ra. Ta đây giải đáp thắc mắc cho các người!”
Hai người kia nghe vậy thì trừng đối phương một cái rồi đồng thời tách nhau ra thật.
Lạc Ân cũng quay sang: Ồ, hóa ra là một công tử anh tuấn nha.
Nghĩ thì nghĩ thế đấy, cơ mà cái mặt vẫn đơ một cục.
“Đông nữ nhân như vậy không phải đến vì Vương của chúng ta sao? Các ngươi quên lực sát thương đối với phái nữ của ngài là đang ở một tầm cao không thể với tới rồi sao???”
Nhìn mọi người lặng ngắt, vị công tử lại tiếp tục nói:
“Chậc chậc, chưa nói đến thực lực. Chỉ cần với cái nhan sắc đó thì cũng đủ để tất cả nữ nhân xếp thành một hàng dài chỉ để tận mắt nhìn thấy luôn đấy. Đã vậy còn có thực lực như vậy. Ai chả muốn lấy ngài.”
Mọi người ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta. Nhìn nhau một hồi, cuối cùng cũng cho ra được kết luận. Thế là một đám nam nhân cùng ồ lên một cái:
“Thật quá hâm mộ Vương”
“Vương đúng là được ông trời ưu ái mà”
“Trời ơi! Còn để cho người khác sống nữa không vậy?”
“Tại sao ta không phải là nữ nhân??? Vậy thì tốt rồi…”
“!!!” Đồ thần kinh!!!
Lạc Ân thấy mình hơi dở hơi, đứng đây cả buổi để nghe ra cái kết luận củ chuối này. Đúng thật là nàng đến vì sư phụ. Nhưng nàng cũng thật sự muốn làm Vương mà, nàng mới không phải là nhan khống như bọn họ nói. Với lại, chẳng lẽ nữ nhân không được tham gia tranh đấu à???
Hừ!! Chưa có Vương là nữ nhân đúng không? Bà đây sẽ làm tiên phong!!!
Lạc Ân lẫn vào đám đông, đi đến cổng tổ chức, đưa tấm thẻ thi đấu, thuận lợi đi vào nơi sắp diễn ra một cuộc tranh đấu đẫm máu.
Lúc này, bên trong đã chật ních người. Người chủ trì đang đứng trên khán đài, tuyên bố lại các vòng thi và luật thi.
Lạc Ân lướt mắt nhìn xung quanh.
Ừm… sư phụ chưa tới?
Cứ thế, nàng tìm đại một vị trí hơi khuất người, quan sát hết một lượt mọi thứ xung quanh. Sau đó đưa ra một kết luận: HOÀNH TRÁNG. Hết.
Nàng không một tiếng động đánh giá các đối thủ. Có người nghênh ngang khoe khoang khả năng của mình, có người thu liễm nhưng khí tràng xuất ra đủ để người khác cảm nhận được công lực của họ không tồi.
Đang nghĩ xem khi nào sư phụ kia mới đến. Bỗng, không khí đang náo nhiệt thì lặng ngắt lại. Sao thế nhỉ?
Lạc Ân ngước mắt ra cửa nhìn thử. Đập vào mắt nàng là thân ảnh yểu điệu của một thiếu nữ. Thiếu nữ này dáng người thon thả, làn da trắng mượt mà như ngọc, mắt tròn lấp lánh ánh nước, đôi môi kiều diễm ngọt mềm.
Đúng là mỹ nhân nha \~ Chỉ không đẹp bằng sư phụ thôi.
Mỹ nhân lúc này mới cất tiếng: “Các vị cứ tiếp tục đi \~”. Ngay cả giọng nói cũng hay như tiếng hót của sơn ca nha.
Nhìn dáng vẻ như chủ nhà của nàng, Lạc Ân hơi ngạc nhiên nhưng cũng không để ý nhiều. Cho đến khi nghe người khác kêu một tiếng Trình Tư Tư, nàng mới khựng lại, nhìn nhiều một chút.
Đây là người trong lời đồn với sư phụ sao? Sư phụ sẽ thích là kiểu người như cô nương này sao?
Có khả năng này lắm nha. Lỡ hắn thích thật thì sao?
Nghĩ tới đây, lòng nàng không khỏi trầm xuống. Hắn là sư phụ của mình, hắn thích ai, yêu ai, nàng không quản được…
Không quản được…