Cả hai người đều không chú ý các bạn học, hoặc có thể nói là không để tâm, dù sao họ cũng đã bên nhau, thông báo chút cũng được.
Cố Mạc Phong đưa Lạc Ân đến một quán ăn mang phong cách cổ xưa nho nhỏ, nơi đây giống như một ngôi nhà cổ hơn là một quán ăn. Tuy nằm ở nơi vắng vẻ, nhưng vẫn vô cùng có sinh ý, khách ngồi chật kín. Lạc Ân cũng không tỏ thái độ gì, chỉ đi theo Cố Mạc Phong, thấy hắn gọi điện thoại, sau một lúc thì có một người, trông dáng vẻ có lẽ là quản lý nơi này ra tiếp đón.
"Cậu Cố, chúng tôi đã chuẩn bị phòng cho cậu, mời cậu cùng bạn học này đi theo tôi." Nói rồi, cung kính xoay người dẫn đường.
Cố Mạc Phong quay người lại: "Đói rồi phải không? Chỗ này thức ăn khá ngon, lát nữa cho em ăn thỏa thích!"
Lạc Ân hơi buồn cười, cô đâu tham ăn đến mức đó chứ? Nhưng đúng là cô hơi đói rồi. Ban nãy có gọi điện cho mẹ Cố nói mình không ăn cơm tối, không biết giờ họ có ăn chưa nữa. Cô sợ hai người ở nhà lo lên lo xuống lại ăn không ngon miệng nên vừa rồi lại gọi một cuộc nữa cho dì Lục, dặn gì làm mấy món cha mẹ Lạc yêu thích nhất, dì Lạc đã đồng ý nhưng Lạc Ân vẫn thấy hơi lo. Cô cũng không biết từ khi nào mình lại quan tâm họ đến như vậy, sợ họ buồn dù chỉ một chút. Đây, có lẽ là tình thân đi?
Đang mãi suy nghĩ, bỗng không biết từ đâu, có một người đang bưng một phần canh nóng lao tới trước mặt cô, nhìn góc độ kia, nếu cô không tránh kịp, thứ bị bỏng sẽ là gương mặt này mất! Lạc Ân quay sang nhìn Mạc Phong, phát hiện hắn cũng đang nhìn mình, hai người không nói gì, chỉ nhìn lướt qua nhau một cái, lập tức ăn ý cùng hành động.
Cố Mạc Phong dùng tốc độ nhanh nhanh đến đáng ngạc nhiên xuất hiện đằng sau người phục vụ, giơ tay túm lấy cổ áo người kia, kéo ngược lại. Lạc Ân ở đằng trước, ngay tại lúc Cố Mạc Phong kéo người, nước canh cũng đổi hướng chuẩn bị đổ về hướng ngược lại thì cô đã lấy tấm thực đơn bằng da kịp thời đậy lại phần canh nóng, tay còn lại đặt lên vai người phục vụ, để hắn đứng vững.
Cả quán ăn im lặng như tờ. Một giây...hai giây...ba giây, lập tức, xung quanh vang lên tiếng vỗ tay ầm ầm.
"Hai bạn học sinh, giỏi lắm!"
"Tốc độ nhanh thật!"
"Mẹ ơi, thật giống với siêu nhân!"
"..."
Thấy người phục vụ đã đứng vững, hai người đồng thời buông hắn ra. Cố Mạc Phong bước đến, lo lắng nhìn cô từ trên xuống dưới, phát hiện cô không có bị bỏng thì khuôn mặt giãn ra, trở tay nắm lấy tay cô, hai tay đan chặt lấy nhau.
Bây giờ, trái tim trong lồng ngực của hắn vẫn còn đập rộn ràng. Bọn họ vậy mà lại ăn ý với nhau như vậy! Hắn cảm thấy cứ như mình và cô đã cùng nhau hành động rất nhiều lần vậy. Cảm giác quen thuộc trước đây lại càng gia tăng hơn nữa. Lần này, hắn chắc chắn giữa mình và cô có một mối liên hệ nào đó! Đúng là càng ngày, cô càng làm hắn yêu thích hơn mà.
Người phục vụ cũng hoàng hồn lại, hắn cảm thấy vừa rồi có gì đó ngán chân mình, chưa kịp tránh đi thì đã vấp phải mà lao về phía trước rồi. Nếu không nhờ hai học sinh này, hắn không biết mình sẽ gây ra hậu quả gì nữa! Nghĩ đến đây, người phục vụ nhanh chóng cuối người, chân thành cảm ơn hai người: "Hai bạn học này, rất cảm ơn hai người! Vừa rồi là lỗi của tôi, tôi cũng vô cùng xin lỗi!". Lần này xong hắn rồi, không biết bà chủ có đuổi việc hắn không nữa.
Lạc Ân vẫn lạnh nhạt như thường, chỉ nói: "Lần sau chú ý hơn". Dù sao cũng đã xin lỗi, cô có thể nhìn ra người nọ không cố ý, vậy nên cũng không truy cứu sâu. Nhưng Cố Mạc Phong không bỏ qua được, nếu không phải hắn và cô hành động nhanh, không phải bây giờ cô đã bị thương rồi sao, vừa nhìn đã biết bát canh kia rất nóng! Vừa rồi hắn cũng nhìn thấy, rõ ràng người này đi đường rất cẩn thận, dáng đi cũng ổn trọng, không thể trong chớp mắt đã ngã được, trừ khi có thứ gì đó bất ngờ nhảy ra làm hắn vấp phải mà thôi!
Nghĩ tới đây, hắn mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm người quản lý đang hoảng hốt đi đến, nói: "Thức ăn thì từ từ đem lên, trước hết, đưa tôi đi đến phòng an ninh, tôi muốn xem camera ở đây, sẽ nhanh thôi, nên làm phiền mọi người nán lại chốc lát...Tôi sẽ...".
Hắn còn chưa nói hết câu, bốn bề đã lập tức ồn ào cả lên.
"Đây là loại đàn ông gì vậy? Chuyện cũng đã xong rồi thì thôi đi, còn chuyện bé xe ra to, làm phiền đến người khác!". Một người phụ nữ ở gần họ đứng lên bất bình, giọng nói to như hận không thể hét lên cho tất cả mọi người nghe vậy.
Lạc Ân lập tức nhíu mày: "Thím này cũng thật mau quên, thím quên mất mình ngồi ở vị trí nào sao? Chính là sau lưng chúng tôi, nếu lúc nãy anh ấy không ra tay kịp thời, thím nghĩ mình vẫn còn ngồi đây ăn uống được hay sao? Thím có chắc là thím sẽ né được không? Chúng tôi dù sao cũng chỉ là tự bảo vệ mình nhưng cũng không phải cũng là giúp thím tránh được rồi sao? Giờ đây, chúng tôi chỉ xin của thím mấy phút để xem camera giám sát, thím không cho vì tốn thời gian tôi còn hiểu được, nhưng lời lẽ của thím bất lịch sự như vậy, thím thấy mình có phúc hậu quá rồi không?"
Lạc Ân thật ra muốn chửi người hơn, nhưng như vậy sẽ ảnh hưởng không tốt đến Cố Mạc Phong, vậy nên cô cố gắng kiềm chế, dùng những lời cô cho là nhẹ nhất để mắng người phụ nữ này rồi đó!
Cố Mạc Phong đúng lúc cô vừa nói xong thì tiếp lại: "Tôi cũng chưa nói xong, tôi sẽ trả toàn bộ tiền ăn cho mọi người nếu chúng tôi làm mất hơn 10 phút thời gian, vậy có được không?"
Lúc này, nét mặt của mọi người đều đã giãn ra, cũng không còn bao nhiêu tức giận nữa. Trừ hai người, một là 'thím' trong miệng của Lạc Ân, một còn lại, vậy mà là hoc sinh trường họ!
Cố Mạc Phong đưa Lạc Ân đến một quán ăn mang phong cách cổ xưa nho nhỏ, nơi đây giống như một ngôi nhà cổ hơn là một quán ăn. Tuy nằm ở nơi vắng vẻ, nhưng vẫn vô cùng có sinh ý, khách ngồi chật kín. Lạc Ân cũng không tỏ thái độ gì, chỉ đi theo Cố Mạc Phong, thấy hắn gọi điện thoại, sau một lúc thì có một người, trông dáng vẻ có lẽ là quản lý nơi này ra tiếp đón.
"Cậu Cố, chúng tôi đã chuẩn bị phòng cho cậu, mời cậu cùng bạn học này đi theo tôi." Nói rồi, cung kính xoay người dẫn đường.
Cố Mạc Phong quay người lại: "Đói rồi phải không? Chỗ này thức ăn khá ngon, lát nữa cho em ăn thỏa thích!"
Lạc Ân hơi buồn cười, cô đâu tham ăn đến mức đó chứ? Nhưng đúng là cô hơi đói rồi. Ban nãy có gọi điện cho mẹ Cố nói mình không ăn cơm tối, không biết giờ họ có ăn chưa nữa. Cô sợ hai người ở nhà lo lên lo xuống lại ăn không ngon miệng nên vừa rồi lại gọi một cuộc nữa cho dì Lục, dặn gì làm mấy món cha mẹ Lạc yêu thích nhất, dì Lạc đã đồng ý nhưng Lạc Ân vẫn thấy hơi lo. Cô cũng không biết từ khi nào mình lại quan tâm họ đến như vậy, sợ họ buồn dù chỉ một chút. Đây, có lẽ là tình thân đi?
Đang mãi suy nghĩ, bỗng không biết từ đâu, có một người đang bưng một phần canh nóng lao tới trước mặt cô, nhìn góc độ kia, nếu cô không tránh kịp, thứ bị bỏng sẽ là gương mặt này mất! Lạc Ân quay sang nhìn Mạc Phong, phát hiện hắn cũng đang nhìn mình, hai người không nói gì, chỉ nhìn lướt qua nhau một cái, lập tức ăn ý cùng hành động.
Cố Mạc Phong dùng tốc độ nhanh nhanh đến đáng ngạc nhiên xuất hiện đằng sau người phục vụ, giơ tay túm lấy cổ áo người kia, kéo ngược lại. Lạc Ân ở đằng trước, ngay tại lúc Cố Mạc Phong kéo người, nước canh cũng đổi hướng chuẩn bị đổ về hướng ngược lại thì cô đã lấy tấm thực đơn bằng da kịp thời đậy lại phần canh nóng, tay còn lại đặt lên vai người phục vụ, để hắn đứng vững.
Cả quán ăn im lặng như tờ. Một giây...hai giây...ba giây, lập tức, xung quanh vang lên tiếng vỗ tay ầm ầm.
"Hai bạn học sinh, giỏi lắm!"
"Tốc độ nhanh thật!"
"Mẹ ơi, thật giống với siêu nhân!"
"..."
Thấy người phục vụ đã đứng vững, hai người đồng thời buông hắn ra. Cố Mạc Phong bước đến, lo lắng nhìn cô từ trên xuống dưới, phát hiện cô không có bị bỏng thì khuôn mặt giãn ra, trở tay nắm lấy tay cô, hai tay đan chặt lấy nhau.
Bây giờ, trái tim trong lồng ngực của hắn vẫn còn đập rộn ràng. Bọn họ vậy mà lại ăn ý với nhau như vậy! Hắn cảm thấy cứ như mình và cô đã cùng nhau hành động rất nhiều lần vậy. Cảm giác quen thuộc trước đây lại càng gia tăng hơn nữa. Lần này, hắn chắc chắn giữa mình và cô có một mối liên hệ nào đó! Đúng là càng ngày, cô càng làm hắn yêu thích hơn mà.
Người phục vụ cũng hoàng hồn lại, hắn cảm thấy vừa rồi có gì đó ngán chân mình, chưa kịp tránh đi thì đã vấp phải mà lao về phía trước rồi. Nếu không nhờ hai học sinh này, hắn không biết mình sẽ gây ra hậu quả gì nữa! Nghĩ đến đây, người phục vụ nhanh chóng cuối người, chân thành cảm ơn hai người: "Hai bạn học này, rất cảm ơn hai người! Vừa rồi là lỗi của tôi, tôi cũng vô cùng xin lỗi!". Lần này xong hắn rồi, không biết bà chủ có đuổi việc hắn không nữa.
Lạc Ân vẫn lạnh nhạt như thường, chỉ nói: "Lần sau chú ý hơn". Dù sao cũng đã xin lỗi, cô có thể nhìn ra người nọ không cố ý, vậy nên cũng không truy cứu sâu. Nhưng Cố Mạc Phong không bỏ qua được, nếu không phải hắn và cô hành động nhanh, không phải bây giờ cô đã bị thương rồi sao, vừa nhìn đã biết bát canh kia rất nóng! Vừa rồi hắn cũng nhìn thấy, rõ ràng người này đi đường rất cẩn thận, dáng đi cũng ổn trọng, không thể trong chớp mắt đã ngã được, trừ khi có thứ gì đó bất ngờ nhảy ra làm hắn vấp phải mà thôi!
Nghĩ tới đây, hắn mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm người quản lý đang hoảng hốt đi đến, nói: "Thức ăn thì từ từ đem lên, trước hết, đưa tôi đi đến phòng an ninh, tôi muốn xem camera ở đây, sẽ nhanh thôi, nên làm phiền mọi người nán lại chốc lát...Tôi sẽ...".
Hắn còn chưa nói hết câu, bốn bề đã lập tức ồn ào cả lên.
"Đây là loại đàn ông gì vậy? Chuyện cũng đã xong rồi thì thôi đi, còn chuyện bé xe ra to, làm phiền đến người khác!". Một người phụ nữ ở gần họ đứng lên bất bình, giọng nói to như hận không thể hét lên cho tất cả mọi người nghe vậy.
Lạc Ân lập tức nhíu mày: "Thím này cũng thật mau quên, thím quên mất mình ngồi ở vị trí nào sao? Chính là sau lưng chúng tôi, nếu lúc nãy anh ấy không ra tay kịp thời, thím nghĩ mình vẫn còn ngồi đây ăn uống được hay sao? Thím có chắc là thím sẽ né được không? Chúng tôi dù sao cũng chỉ là tự bảo vệ mình nhưng cũng không phải cũng là giúp thím tránh được rồi sao? Giờ đây, chúng tôi chỉ xin của thím mấy phút để xem camera giám sát, thím không cho vì tốn thời gian tôi còn hiểu được, nhưng lời lẽ của thím bất lịch sự như vậy, thím thấy mình có phúc hậu quá rồi không?"
Lạc Ân thật ra muốn chửi người hơn, nhưng như vậy sẽ ảnh hưởng không tốt đến Cố Mạc Phong, vậy nên cô cố gắng kiềm chế, dùng những lời cô cho là nhẹ nhất để mắng người phụ nữ này rồi đó!
Cố Mạc Phong đúng lúc cô vừa nói xong thì tiếp lại: "Tôi cũng chưa nói xong, tôi sẽ trả toàn bộ tiền ăn cho mọi người nếu chúng tôi làm mất hơn 10 phút thời gian, vậy có được không?"
Lúc này, nét mặt của mọi người đều đã giãn ra, cũng không còn bao nhiêu tức giận nữa. Trừ hai người, một là 'thím' trong miệng của Lạc Ân, một còn lại, vậy mà là hoc sinh trường họ!