Đình nghỉ mát được dọn dẹp sạch sẽ, Túy Nguyệt Hiên khôi phục lại sự yên tĩnh.
Tô Mộc Nguyệt đứng đó, vẻ mặt lạnh lùng, giống như đang hồi tưởng lại những chuyện vừa xảy ra.
“Cô nương đang suy nghĩ gì vậy?” Một ông lão đi đến, không nhịn được lên tiếng hỏi.
“Ta đang nghĩ đến Lục Trường Sinh!”
“Hắn ta có chỗ nào không đúng sao?” Ông lão hỏi.
Tô Mộc Nguyệt nói: “Kỳ lão, ngươi cảm thấy hắn thế nào?”
Ông lão suy nghĩ hồi lâu nhưng chỉ nói được một câu.
“Hắn ta là một kẻ ăn chơi!”
“Ngươi cũng cảm thấy như vậy sao?”
“Tạm thời không đề cập đến chuyện đã xảy ra ngày hôm nay, toàn bộ Thương Vân Tông không ai là không biết, lúc trước cũng nghĩ hắn đang che giấu gì đó, ta cũng từng âm thầm theo dõi hắn, nhưng hắn ngoài uống trà đi ngủ, thì cũng chỉ có đi loanh quanh, gần như không làm chuyện gì nghiêm túc cả!”
Điều mà ông lão đang nhắc đến chính là những gì ông lão phát hiện được sau khoảng thời gian dài rình mò cả ngày lẫn đêm.
Hơn nữa ở ngay hành lang phía trước còn có một pháp trận đặc biệt, người đi qua đó sẽ bị cảm ứng, có thể lộ ra tu vi.
Lục Trường Sinh đã đến đây nhiều lần như vậy, cũng không có bất kỳ thay đổi gì.
Từ mấy năm trước hắn đã đến Luyện Khí tầng chín, rồi đến Tụ Linh tầng một, tầng hai, khoảng thời gian gần đây rốt cuộc cũng đã lên tới Tụ Linh tầng ba.
Đừng nói là đệ tử thân truyền, thậm chí còn có phần kém hơn phần lớn đệ tử nội môn của Thương Vân Tông.
Tô Mộc Nguyệt nói: “Ta luôn cảm thấy người này không đơn giản, rất thú vị!”
Ông lão không nói gì, chỉ nhắc nhở: “Cô nương cảm thấy có hứng thú cũng không sao, chỉ cần đừng quên việc chính là được rồi, nhất định phải lấy được Thương Vân Đồ!”
“Ta biết!”
Tô Mộc Nguyệt gật đầu.
Cùng lúc đó, Lục Trường Sinh lặng lẽ quan sát đám người Kết Đan kia.
Lúc đầu không có ai lên tiếng, nhưng một lúc sau lại nhìn thấy Thạch Phong được người ta khiêng vào trong viện.
Nhìn thấy dáng vẻ này của hắn ta, mấy người bọn họ đều cau mày.
Một người trong số bọn họ nói: “Khiêng hắn ta xuống dưỡng thương đi!”
“Vâng!”
Nhìn Thạch Phong rời đi, có người lên tiếng: “Tên Lục Trường Sinh này thật đúng là... không giống người thường!”
Hắn ta cũng không biết hình dung chuyện vừa rồi như thế nào.
Rõ ràng là tiết mục hai thiếu niên tranh giành tình cảm của một nữ tử, nếu như bình thường thì chắc chắn không thể tránh khỏi động tay động chân.
Kết quả cuối cùng thật sự đã động tay động nhân, nhưng mà là một đám người vây đánh Thạch Phong.
“Vốn dĩ muốn đánh Lục Trường Sinh một trận, dụ Chu Thanh Vũ ra ngoài, thăm dò trình độ thử xem, không ngờ vậy mà hắn lại gọi người đánh ẩu đả tập thể!”
“Thật ra cũng không có gì kỳ lạ, là do chúng ta chưa suy xét kỹ lưỡng!”
“Tại sao?”
“Tu vi của Lục Trường Sinh cùng lắm chỉ ở Tụ Linh tầng ba, không động tay động chân với Thạch Phong, chứng tỏ hắn không ngu ngốc, hơn nữa loại người như hắn thì có khí phách gì, làm sao có thể tự mình ra tay?”
“Cũng đúng!”
Nghe vậy, Lục Trường Sinh hơi nhướng mày, tự nhủ: “Ta là loại người gì?”
Sau đó ba người liếc nhìn nhau, một người nói: “Bỏ đi, chuyện thử Chu Thanh Vũ nói sau, chuyện trước mặt quan trọng hơn!”
“Ừm!”
“Hôm nay người đi tuần tra thành Thương Vân sẽ thay đổi, sau khi bọn họ trở về Thương Vân mới có người khác đến, chúng ta có thời gian nửa canh giờ để ra tay!”
“Như vậy cũng đủ rồi, lần này Ninh gia chỉ mang theo một Kết Đan, ta sẽ dẫn hắn ta đi, các người chọn thời cơ ra tay!”
Bọn họ bàn xong.
Tính tò mò của Lục Trường Sinh lại nổi lên, hóa ra đám người này nhắm vào Ninh gia, chẳng lẽ chuyện khiêu khích hắn chỉ là ngẫu nhiên?
“Cơ hội chỉ có một lần, ngày mai bọn họ sẽ đến Thanh Vân Phong, đến lúc đó sẽ không còn cơ hội nữa, đợi lát nữa sau khi ta dẫn người rời đi, các ngươi hãy ra tay giết chết hai tỷ đệ Ninh gia, bọn họ bị giết ở thành Thương Vân, chắc chắn Ninh gia sẽ không chịu để yên!”
“Đến lúc đó, chắc chắn Thương Vân sẽ hỗn loạn, có Ninh gia giúp đỡ, chúng ta có cơ hội diệt trừ hoàn toàn!”
Ách!
Nghe thấy những lời này, Lục Trường Sinh cảm thấy vô cùng bất ngờ.
Không ngờ hóa ra những người này có chủ ý.
Ninh Vũ Hinh đến Thương Vân là muốn đến Thanh Vân Phong, nếu tỷ đệ bọn họ chết ở thành Thương Vân, chắc chắn tông môn sẽ không thoát khỏi dính líu.
Đến lúc đó, nếu như lại có người đổ thêm dầu vào lửa, kích động Ninh gia và Thương Vân Tông xích mích, sẽ là rắc rối lớn.
“Tâm tư độc ác như vậy sao?”
Lục Trường Sinh không ngờ mình lại gặp phải chuyện như thế.
Vốn dĩ bọn họ muốn giết ai cũng không liên quan đến hắn.
Nhưng một khi tỷ đệ Ninh gia bị giết, Thương Vân sẽ đại loạn, như vậy có thể sẽ ảnh hưởng đến hắn.
Nếu không có tông môn bảo vệ, chuyện gì có thể xảy ra?
Đây rõ ràng là đang đạp đổ bát cơm của hắn!
Sau đó, một người trong số bọn họ bắt đầu khởi hành đến Túy Tiên Lâu.
Ngay cả chuyện Thương Vân Tông thay ca tuần tra mà bọn họ cũng đã điều tra rất rõ ràng, khi nào Ninh Vũ Hinh lên Thanh Vân Phong cũng biết rõ, xem ra đã tính toán kỹ càng.
Chẳng bao lâu sau, phía xa vang lên động tĩnh, hai bóng người lần lượt rời khỏi Túy Tiên Lâu, lao ra khỏi thành.
Bọn họ không muốn rút dây động rừng, thu hút sự chú ý của trưởng lão Thương Vân Tông.
Thấy kế hoạch thành công, hai tên cao thủ Kết Đan chuẩn bị lên đường.
Nhưng lúc bọn họ vừa đứng dậy, lại nhìn thấy một bóng người xuất hiện từ trên trời, chậm rãi hạ xuống.
Khi bọn họ nhìn kỹ lại, là một thiếu niên đang bay trên không trung, y phục màu trắng không dính chút bụi, hai tay chắp sau lưng, đáp xuống trước mặt hai người.
“Lục Trường Sinh!”
Hai người kêu lên, vô cùng kinh ngạc.
Lục Trường Sinh đứng ở trước mặt bọn họ, cười nói: “Thương Vân Tông của ta đắc tội các ngươi từ khi nào, mà lại khiến các ngươi muốn hại tông môn của ta đến mức độ này?”
“Ngươi đã nghe thấy?”
Lục Trường Sinh gật đầu.
Hai người lập tức trở nên cảnh giác, ánh mắt nhìn chung quanh, bắt đầu khuếch tán thần niệm.
Vốn cho rằng kế hoạch đã bị bại lộ, bị người ta bao vây, nhưng lại phát hiện ngoại trừ người trước mặt ra thì không còn ai khác.
“Chỉ có Lục Trường Sinh thôi, không phải sợ!”
Một người lên tiếng.
Người còn lại nói: “Nếu ngươi không xuất hiện, có thể giữ được mạng sống, nhưng chính ngươi lại muốn tìm cái chết!”
“Nói nhảm với hắn làm gì, giết!”
Người nọ vừa dứt lời, pháp lực trong tay dâng trào, kiếm quyết trong tay người nọ lao vụt lên, hoàn toàn không để Lục Trường Sinh vào mắt.
Nhìn thấy bọn họ muốn động tay động chân, Lục Trường Sinh cau mày: “Lấy một chọi hai có hơi miễn cưỡng, nhưng mà ta có thể thử xem!”
“Thử xem?”
“Ngươi còn muốn đối phó với bọn ta sao?”
Hai người kia không khỏi bật cười thành tiếng, coi lời hắn nói như trò đùa.
Vừa dứt lời đã bắt đầu ra tay.
Nhưng ngay khi kiếm quyết đến gần, một sức mạnh không thể giải thích được bất chợt xuất hiện, trực tiếp nghiền nát sát phạt.
“Sao lại như vậy?”
Người vừa ra tay cau mày, không đợi hắn ta kịp phản ứng, Lục Trường Sinh nâng tay lên, một đạo kiếm khí xuất hiện, xuyên qua không trung, chém đứt cổ người nọ trong nháy mắt.
Bùm!
Bóng người ngã xuống, trong mắt người còn lại lộ ra kinh hãi.
“Kết Đan, sao có thể như vậy...”
Ông lão nhìn lại, không dám tin vào tu vi mà bản thân vừa cảm nhận được.
Thiếu niên trước mặt chẳng qua chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, đã có tu vi Kết Đan, hơn nữa loại khí tức khủng bố này đã hoàn toàn vượt xa bọn họ.
Nhân tài kiệt xuất trẻ tuổi của Thương Châu gì đó, tiểu Kiếm Tiên Chu Thanh Vũ, đứng trước mặt thiếu niên này cũng chẳng là gì cả....
Ông lão kia lập tức xoay người thi triển độn thuật để chạy trốn.
Dù thế nào đi nữa, chỉ cần cảm nhận khí tức kia đã biết chắc chắn không phải thứ lão có thể đối phó được.
Nhưng Lục Trường Sinh vừa tiến về trước một bước, bóng dáng giống như tan biến giữa không trung, chặn đường chạy của lão ta.
Lúc này, hắn không nói gì, vừa nâng tay lên, pháp lực biến hóa, sau đó chặt đứt đường sống của lão ta.
Đến tận lúc chết ông lão vẫn không thể tin được, đến giờ phút này lão ta mới hiểu, kẻ đáng sợ nhất Thương Vân không phải tông môn, cũng không phải Chu Thanh Vũ, mà chính là thiếu niên trước mặt!
Lục Trường Sinh nhìn hai thi thể kia, trầm ngâm trong chốc lát, hỏa quyết bùng lên trong tay, thiêu rụi bọn họ sạch sẽ, chỉ còn lại tro bụi.
Sau đó hắn vung tay áo, làm bụi bay tung tóe bốn phía, khi hoàn toàn không còn dấu vết gì nữa mới quay người rời đi.
Nhưng lúc nhìn về hướng bên ngoại thành, hắn vẫn suy tư giây lát, cuối cùng đầu ngón tay khẽ cử động, một tia linh quang phản chiếu trên bầu trời cao.
Đó là tín hiệu cầu cứu của Thương Vân Tông.
…