Trên Thương Châu, núi non trùng trùng điệp điệp, là chốn địa linh nhân kiệt, một tông môn cổ xưa đã ở đây tận mấy ngàn năm.
Có hai bóng người đang đi trên đường, hướng về phía đỉnh núi trước mặt.
Đó là một thanh niên anh tuấn, cao ráo, trên người tỏa ra phong thái xuất trần.
Người đi bên cạnh là một nam nhân trung niên khoảng bốn mươi tuổi, mặc áo gấm, nét mặt bình thản, khóe môi mỉm cười nhìn thanh niên đi bên cạnh.
“Thiên Dịch, nhiều năm không gặp, không ngờ ngươi đã tới Ngưng Nguyên tầng sáu, sư thúc thực sự thán phục!” Nam tử trung niên mở miệng.
Người thanh niên này tên là Diệp Thiên Dịch, còn nơi này là Thương Vân Tông.
Tông môn này có bảy ngọn chủ phong, mỗi ngọn có một vị phong chủ tọa trấn.
Hai người đang đi lên Thanh Vân Phong, một trong bảy ngọn chủ phong.
Diệp Thiên Dịch chính là đệ tử thân truyền của Thanh Vân Phong.
Lúc này, Diệp Thiên Dịch nghe lời khen xong, lắc đầu nói: “Lâm Phá sư thúc quá khen, cảnh giới của ta có là gì đâu!”
“Ngươi không cần phải khiêm tốn, đám đệ tử thân truyền của ta thua kém ngươi rất nhiều, thật hâm mộ sư phụ của ngươi, thu được các ngươi làm đệ tử thì Thanh Vân Phong ngàn năm không lo!”
Lâm Phá nói với giọng cực kỳ hâm mộ, không hề tâng bốc chút nào.
Diệp Thiên Dịch nghe vậy không khỏi hỏi: “Phải rồi, sư thúc, mười năm trước, khi sư phụ trở về tông môn đã từng nhận thêm một vị đệ tử, nói rằng tiểu sư đệ này có tư chất thông minh, thiên tài thông thường hoàn toàn không thể sánh bằng, cả Thương Châu này trong vòng trăm năm cũng khó có nổi một người như vậy, sự thực có đúng như sư phụ ta nói không?”
“Ai cơ? Lục Trường Sinh?”
“Đúng vậy!”
Nhắc tới cái tên này, Lâm Phá bất giác nhíu mày, nhất thời không biết phải trả lời thế nào.
Sau một hồi trầm ngâm, ông ấy mới chậm rãi đáp:
“Chuyện này ta khó lòng đánh giá được, tốt nhất là ngươi nên tự mình tiếp xúc nhưng có một câu này rất đúng!”
“Câu gì?”
“Đừng nói là một trăm năm, cho dù là năm trăm năm, Thương Châu cũng khó xuất hiện thêm một ai như vậy!”
Nghe vậy, Diệp Thiên Dịch tò mò nói: “Xem ra tiểu sư đệ này của ta thật không đơn giản!”
“Đúng là không đơn giản...”
“Hiện tại, hắn có đang ở trong tông môn không?” Diệp Thiên Dịch hỏi.
“Hắn ở ngay kia kìa!”
Lâm Phá sững người, chỉ vào một chỗ gần đó, ngay dưới gốc cây tùng già.
Trên một chiếc ghế xếp, một vị thanh niên mặc áo trắng đang nằm khoan thai, phe phẩy chiếc quạt trong tay, nhấp một ngụm trà xanh.
Dáng vẻ cực kỳ thoải mái.
Có mấy người đứng trước mặt hắn, trước mặt bày những chiếc bao tải sáng lấp lánh dưới ánh nắng, đựng đầy linh thạch trắng bóc.
“Trường Sinh sư huynh, thành Thương Vân chuyển linh thạch tháng này tới rồi, sư huynh kiểm tra xem sao.”
Có người mở miệng, nở nụ cười nịnh bợ.
Lục Trường Sinh nhấp một hớp trà, vẫn thong thả nói: “Không cần kiểm tra, các ngươi làm việc thì ta yên tâm rồi!”
Mấy người nghe vậy, nét mặt đều phấn khởi.
Lục Trường Sinh nói tiếp: “Có điều có một chuyện các ngươi cần phải lưu ý một chút!”
“Chuyện gì ạ?”
“Hình như có một vài cửa hàng đã tìm được chỗ dựa mới, hai tháng rồi không thấy nộp linh thạch, việc này giao cho các ngươi!”
“Bọn họ đúng là chán sống rồi, ngay cả linh thạch của sư huynh mà cũng dám nợ!”
“Đồ khốn, ngày mai ta sẽ tới đốt cửa hàng của bọn họ!”
Người nào người nấy đều tỏ ra căm phẫn, bức xúc thay cho Lục Trường Sinh, rất ra dáng sư đệ bảo vệ sư huynh đáng kính.
Lục Trường Sinh phẩy tay, nói: “Không cần phải vậy, tính ta mềm lòng, không muốn đổ máu, chỉ cần bọn họ nộp linh thạch trong vòng ba ngày là được!”
“Nếu bọn họ không nộp thì sao?”
“Nếu bọn họ không nộp, chẳng lẽ các ngươi không biết tự lấy? Không biết bọn họ có thứ gì đáng tiền hay sao? Còn cần ta phải dạy à?” Lục Trường Sinh nhíu mày.
Cả bọn sực hiểu ra, đúng vậy, người ta không đưa, chẳng lẽ bọn họ không biết tự cướp hay sao? Nếu ngay cả chuyện này mà còn không biết thì tu vi chỉ là để trang trí thôi ư?
Thế nhưng, những lời này lại lọt vào tai Diệp Thiên Dịch và Lâm Phá.
Lâm Phá đã quen với chuyện này rồi nên không lấy làm lạ, nhưng trán Diệp Thiên Dịch thì lại sầm lại.
“Sư thúc, hắn thật sự là vị sư đệ kia của ta ư?”
“Yên tâm, chắc chắn là hắn đấy!”
“Yên tâm...” Khóe môi Diệp Thiên Dịch giật một cái, vừa rồi hắn ta đã nghe thấy những gì vậy?
Không phải bảo là thiên phú nổi bật, trăm năm hiếm thấy hay sao?
Người khác thì lo tu luyện hết ngày dài lại đêm thâu, mất ăn mất ngủ, ngay cả Đại sư huynh là tấm gương sáng của Thương Vân cũng vậy.
Vậy mà vị tiểu sư đệ này lại sống như dưỡng lão, đi ngủ, đi dạo, uống trà, không đọc điển tịch, thuật pháp, không màng tới chuyện tu hành, thỉnh thoảng mới tranh thủ tu luyện một chút…
Chỉ vậy thôi thì cũng đành nhưng hắn lại còn dạy hư một đám đệ tử, tới thành Thương Vân đòi linh thạch cho hắn?
Lâm Phá thấy vậy bèn trấn an Diệp Thiên Dịch: “Sư điệt à, cứ từ từ rồi ngươi sẽ quen thôi!”
“Bình thường hắn chỉ làm mấy chuyện này thôi sao?” Diệp Thiên Dịch vẫn còn ôm tâm lý cầu may hỏi.
Lâm Phá trầm ngâm một lát, nghiêm túc đáp: “Đương nhiên là thỉnh thoảng hắn còn làm một số chuyện khác nữa!”
“Chuyện gì?”
“Chẳng hạn như hằng tháng, tới ngày đệ tử ngoại môn được phát linh mễ, chắc chắn hắn sẽ tới đúng giờ, cõng hai bao về; tới ngày đệ tử nội môn được phát linh đan, hắn cũng có mặt từ rất sớm, cõng một sọt đi, khi đệ tử thân truyền được cấp linh thạch, hắn sẽ tới nhận thay cho sư huynh của ngươi, hơn nữa, cứ cách nửa tháng, chắc chắn hắn sẽ lại tới gặp trưởng lão, nói rằng sư huynh tu luyện tới giai đoạn quan trọng, cần phải có thêm linh thạch…”
Lâm Phá kể lại cuộc sống của Lục Trường Sinh suốt mười năm nay, không hề vắng bóng một ngày nào.
Nghe vậy, mặt Diệp Thiên Dịch vừa đen vừa đỏ, hắn ta không nhịn được nói: “Lẽ nào không ai ngăn cản hắn ư? Sư huynh cũng mặc kệ à?”
“Quả là chưa từng thấy ai ngăn cản hắn, có điều hắn là đệ tử thân truyền, cõng hai bao linh mễ cũng không có vấn đề gì lớn, trưởng lão ngoại môn không dám không nể mặt sư phụ ngươi, còn đan dược thì tông môn cũng đủ sức cho hắn, về phần linh thạch, có lẽ đúng là sư huynh ngươi lấy cũng chưa biết chừng!”
Lâm Phá an ủi Diệp Thiên Dịch.
Khóe mắt Diệp Thiên Dịch giật lia lịa, tính hắn ta vốn chính trực, khẳng khái, tự nhận là gia giáo nghiêm khắc, vậy mà phong nhà hắn ta lại xuất hiện một nhân tài như vậy…
“Thiên Dịch, ngươi chớ để bụng chuyện này, sư phụ ngươi đi vắng, bọn họ lại bận tu luyện, bỏ bê việc dạy dỗ hắn nên mới thành ra như vậy, giờ ngươi về rồi, sau này từ từ dạy bảo là được!” Lâm Phá an ủi.
Diệp Thiên Dịch gật đầu, quyết định nhất định phải dạy dỗ vị sư đệ này thật tử tế.
Lâm Phá thấy thế, lập tức nói: “Trường Sinh!”
Nghe thấy tiếng gọi, mấy người dưới tán cây tới tấp quay đầu lại nhìn.
Những người còn lại nhìn thấy Lâm Phá, lập tức rùng mình, sợ hãi, khiêng ngay bao tải chạy lên núi.
Lục Trường Sinh lại chẳng hề sợ hãi, thong thả đứng dậy, nụ cười luôn nở trên môi.
“Sao hôm nay Lâm sư thúc lại có thời gian rảnh tới Thanh Vân Phong thế này, sư thúc có chuyện gì cần gặp sư huynh ta ư?”
Lục Trường Sinh nghe vậy chậm rãi đi về phía này.
Diệp Thiên Dịch nghiêm túc quan sát Lục Trường Sinh, không khỏi cảm thấy bất ngờ.
Đối phương là một thiếu niên chừng mười bảy, mười tám tuổi, mặt mày tuấn tú, áo trắng toàn thân, hàng mày lưỡi mác, mắt sáng như sao, thoát tục, kỳ ảo khó tả thành lời.
Nhưng hắn ta thực sự không sao hiểu nổi, vì sao một người xuất chúng như vậy lại là một… Nhân tài như thế.
Lâm Phá thấy vậy không khỏi nói: “Chẳng qua là trên đường về tông môn, ta gặp được Nhị sư huynh của ngươi nên tiện đường trò chuyện với hắn ta mà thôi!”
“Nhị sư huynh?” Lục Trường Sinh nhướng mày, nhìn về phía thanh niên đứng bên cạnh.
Lục Trường Sinh vốn không hề biết mặt vị sư huynh này.
“Còn không mau bái kiến Nhị sư huynh của ngươi đi!”
Lâm Phá mở miệng, Diệp Thiên Dịch chắp hai tay sau lưng đầy kiêu ngạo, quả thực đã tức tới lú lẫn, không buồn nhìn hắn, muốn ra oai phủ đầu để sau này tiện bề dạy bảo hắn.
Kết quả Lục Trường Sinh lại toét miệng cười, chậm rãi nói: “Nhị sư huynh đã ăn cơm chưa?”
Nháy mắt, Diệp Thiên Dịch ngẩn người, hắn ta mấp máy môi một lúc lâu không nói nên lời.
...