Editor Mặc Mặc (Dtruyen)
Trên đường tới y quán, Cung Tử Vũ rất săn sóc cho Vân Vi Sam, ánh mắt nhìn nàng ta đăm đăm, đúng là có người trời sinh mệnh tốt.
Ở kiếp trước lúc nàng bị nghi ngờ là mật thám của Vô Phong, đã bị bắt vào nhà giam, Cung Nhị tự mình dụng hình với nàng.
Nhưng Vân Vi Sam bị vạch trần thân phận, ba đại gia tộc Hoa Tuyết Nguyệt ở núi sau làm chỗ dựa cho nàng ta, Cung Tử Vũ suốt đêm dẫn người cướp ngục.
Khác biệt giữa người với người, thật là lớn.
Ánh mắt của nàng rơi vào trên người Cung Tử Vũ, nàng nhớ ở kiếp trước, nàng muốn tới y quán, Vân Vi Sam nói muốn đi thả đèn trên sông, hẳn là đã thổ lộ tình cảm với gã Cung Tử Vũ ngu xuẩn kia vào lúc đó.
Lúc Cung Tử Vũ lần đầu tiên tới nhà giam dưới đất, trong mắt chỉ có nàng.
Đúng là tự nàng cứ thế bỏ lỡ.
Ánh mắt của nàng chuyển tới một người khác, ở kiếp này nàng cũng sẽ không vì người đàn ông này mà bỏ qua bất kỳ vật gì.
Nói đến chuyện này, lúc trước Vân Vi Sam cố ý chạy trốn trong đội ngũ tân nương, làm cho Cung Tử Vũ đuổi theo, lại cầm mặt nạ quý báu của hắn không trả hắn, làm cho hắn tìm đến lần nữa, về sau thì lúc thả đèn sông bèn thuận nước đẩy thuyền 【 Vô tình gặp gỡ 】, làm cho Cung Tử Vũ tưởng rằng là mệnh trời định sẵn, quá kì quái, không giống như trùng hợp, giống như là Vân Vi Sam từ đầu đến cuối đã trăm phương ngàn kế làm ra.
Bản thân nàng vì sống lại một đời, mới biết rõ Cung Tử Vũ là Chấp Nhận tương lai.
Còn Vân Vi Sam thì vì sao?
Cứ như có một bàn tay trong bóng tối, nâng đỡ Cung Tử Vũ vô dụng lên vị trí chủ nhân, thời gian ngắn như vậy đã thông qua thử trách Tam Vực, thời gian ngắn như vậy công lực đã tăng lớn, mỗi người đều cẩn thận thiên vị giúp đỡ hắn, may mắn đến không thể may hơn, giống như trên người có vận mệnh gì đó. Mà Vân Vi Sam, một Yêu cấp thấp, đến cả Cung Hoán Vũ cũng không mê hoặc được, vậy mà có thể chiếm được lợi thế vì tấn công bất ngờ, trở thành người độc nhất vô nhị trong lòng Cung Tử Vũ, quả thực ——như có thần tiên hỗ trợ.
Nàng ta dựa vào cái gì chứ.
Giết chết Vân Vi Sam, số mệnh của nàng, là làm cho người ta không vui.
"Tuy nói đã tìm ra một gã thích khách Vô Phong, nhưng khó có thể đảm bảo không có tên thứ hai."
Ánh mắt của Cung Thượng Giác nhìn xuống từ trên cao liếc qua Vân Vi Sam, đảo tới Thượng Quan Thiển: "Viễn Chủy đệ đệ."
Cố nhân gặp nhau, chú cún con Cung Viễn Chủy này, vẫn cứ trà xanh như vậy, làm cho người ta sinh ghét.
Cung Viễn Chủy là chủ nhân của Chủy Cung ở Cung gia, chịu trách nhiệm phần độc dược ám khí, là một kỳ tài chưa xuất thế, ở kiếp trước thành công trồng ra bốn gốc Xuất Vân Trùng Liên, là Xuất Vân Trùng Liên có thể khởi tử hồi sinh.
Nàng mang trên mặt nụ cười hiền lành, khom người về phía Cung Viễn Chủy, dịu dàng gọi một tiếng: "Chủy công tử."
Chăm cún nhiều một chút, có thêm một con đường.
Thêm đóa Xuất Vân Trùng Liên, có thêm một cái mạng.
Sự cung kính của nàng rất thỏa mãn lòng tự trọng của một người còn tuổi trẻ ngạo mạn như Cung Viễn Chủy, chú chó nhỏ này không còn chĩa mũi nhọn về phía nàng ở khắp nơi giống như kiếp trước, nụ cười tà khí treo ở trên khuôn mặt hồn nhiên trẻ con, như cún con nhìn thấy thịt, nhưng chú chó này rất điên, nàng đã biết rõ rồi.
Cún con loay hoay độc dược của hắn: "Vậy Giác ca ca, bắt đầu từ người nào đây?"
Cung Thượng Giác vẫn giống như ở kiếp trước, trong mắt không có bất kỳ người nào, hắn không quan tâm ai, mặc kệ sống chết của bất kể kẻ nào ngoài người Cung gia. Chỉ cần nàng không mang họ Cung, nàng sẽ vĩnh viễn là một người ngoài.
Chẳng qua hiện nay nàng là Thiếu chủ phu nhân, Cung Thượng Giác cũng không đến mức thật sự muốn mạng của nàng.
Giờ phút này ánh mắt của Cung Thượng Giác cũng đã rơi trên mặt nàng.
Hình ảnh trong đầu dần dần rõ ràng, chính là trong y quán này, nàng áo trắng thanh lịch, cầm theo một chiếc đèn cung đình, dịu dàng đi tới từ đằng xa, nói chuyện không nóng không vội, dịu dàng nhã nhặn.
"Châu đại phu giúp ta bắt mạch, nói ta thuộc thể hàn, thể chất thiên về tính lạnh, ứ đọng ẩm ướt, không biết có phải là bởi vì nguyên nhân này hay không, ta chỉ nhận được lệnh bài bạch ngọc. Ta tới đây tìm ông ấy, là muốn hỏi xem một chút, có đơn thuốc gì, có thể trị thể chất thiên lạnh của ta hay không."
"Chấp Nhận hiện tại, Cung Tử Vũ, trong mắt ta, căn bản không xứng."
"Người có tư cách làm Chấp Nhận nhất, là Cung Nhị tiên sinh, Cung Thượng Giác."
Cái cằm hơi hơi hất lên, sức mạnh trong lời nói làm cho người ta ghé mắt, mang theo vui vẻ nói tên của hắn ra miệng, ngưỡng mộ lưu luyến trong đó, rõ rành rành.
Trên đường tới y quán, Cung Tử Vũ rất săn sóc cho Vân Vi Sam, ánh mắt nhìn nàng ta đăm đăm, đúng là có người trời sinh mệnh tốt.
Ở kiếp trước lúc nàng bị nghi ngờ là mật thám của Vô Phong, đã bị bắt vào nhà giam, Cung Nhị tự mình dụng hình với nàng.
Nhưng Vân Vi Sam bị vạch trần thân phận, ba đại gia tộc Hoa Tuyết Nguyệt ở núi sau làm chỗ dựa cho nàng ta, Cung Tử Vũ suốt đêm dẫn người cướp ngục.
Khác biệt giữa người với người, thật là lớn.
Ánh mắt của nàng rơi vào trên người Cung Tử Vũ, nàng nhớ ở kiếp trước, nàng muốn tới y quán, Vân Vi Sam nói muốn đi thả đèn trên sông, hẳn là đã thổ lộ tình cảm với gã Cung Tử Vũ ngu xuẩn kia vào lúc đó.
Lúc Cung Tử Vũ lần đầu tiên tới nhà giam dưới đất, trong mắt chỉ có nàng.
Đúng là tự nàng cứ thế bỏ lỡ.
Ánh mắt của nàng chuyển tới một người khác, ở kiếp này nàng cũng sẽ không vì người đàn ông này mà bỏ qua bất kỳ vật gì.
Nói đến chuyện này, lúc trước Vân Vi Sam cố ý chạy trốn trong đội ngũ tân nương, làm cho Cung Tử Vũ đuổi theo, lại cầm mặt nạ quý báu của hắn không trả hắn, làm cho hắn tìm đến lần nữa, về sau thì lúc thả đèn sông bèn thuận nước đẩy thuyền 【 Vô tình gặp gỡ 】, làm cho Cung Tử Vũ tưởng rằng là mệnh trời định sẵn, quá kì quái, không giống như trùng hợp, giống như là Vân Vi Sam từ đầu đến cuối đã trăm phương ngàn kế làm ra.
Bản thân nàng vì sống lại một đời, mới biết rõ Cung Tử Vũ là Chấp Nhận tương lai.
Còn Vân Vi Sam thì vì sao?
Cứ như có một bàn tay trong bóng tối, nâng đỡ Cung Tử Vũ vô dụng lên vị trí chủ nhân, thời gian ngắn như vậy đã thông qua thử trách Tam Vực, thời gian ngắn như vậy công lực đã tăng lớn, mỗi người đều cẩn thận thiên vị giúp đỡ hắn, may mắn đến không thể may hơn, giống như trên người có vận mệnh gì đó. Mà Vân Vi Sam, một Yêu cấp thấp, đến cả Cung Hoán Vũ cũng không mê hoặc được, vậy mà có thể chiếm được lợi thế vì tấn công bất ngờ, trở thành người độc nhất vô nhị trong lòng Cung Tử Vũ, quả thực ——như có thần tiên hỗ trợ.
Nàng ta dựa vào cái gì chứ.
Giết chết Vân Vi Sam, số mệnh của nàng, là làm cho người ta không vui.
"Tuy nói đã tìm ra một gã thích khách Vô Phong, nhưng khó có thể đảm bảo không có tên thứ hai."
Ánh mắt của Cung Thượng Giác nhìn xuống từ trên cao liếc qua Vân Vi Sam, đảo tới Thượng Quan Thiển: "Viễn Chủy đệ đệ."
Cố nhân gặp nhau, chú cún con Cung Viễn Chủy này, vẫn cứ trà xanh như vậy, làm cho người ta sinh ghét.
Cung Viễn Chủy là chủ nhân của Chủy Cung ở Cung gia, chịu trách nhiệm phần độc dược ám khí, là một kỳ tài chưa xuất thế, ở kiếp trước thành công trồng ra bốn gốc Xuất Vân Trùng Liên, là Xuất Vân Trùng Liên có thể khởi tử hồi sinh.
Nàng mang trên mặt nụ cười hiền lành, khom người về phía Cung Viễn Chủy, dịu dàng gọi một tiếng: "Chủy công tử."
Chăm cún nhiều một chút, có thêm một con đường.
Thêm đóa Xuất Vân Trùng Liên, có thêm một cái mạng.
Sự cung kính của nàng rất thỏa mãn lòng tự trọng của một người còn tuổi trẻ ngạo mạn như Cung Viễn Chủy, chú chó nhỏ này không còn chĩa mũi nhọn về phía nàng ở khắp nơi giống như kiếp trước, nụ cười tà khí treo ở trên khuôn mặt hồn nhiên trẻ con, như cún con nhìn thấy thịt, nhưng chú chó này rất điên, nàng đã biết rõ rồi.
Cún con loay hoay độc dược của hắn: "Vậy Giác ca ca, bắt đầu từ người nào đây?"
Cung Thượng Giác vẫn giống như ở kiếp trước, trong mắt không có bất kỳ người nào, hắn không quan tâm ai, mặc kệ sống chết của bất kể kẻ nào ngoài người Cung gia. Chỉ cần nàng không mang họ Cung, nàng sẽ vĩnh viễn là một người ngoài.
Chẳng qua hiện nay nàng là Thiếu chủ phu nhân, Cung Thượng Giác cũng không đến mức thật sự muốn mạng của nàng.
Giờ phút này ánh mắt của Cung Thượng Giác cũng đã rơi trên mặt nàng.
Hình ảnh trong đầu dần dần rõ ràng, chính là trong y quán này, nàng áo trắng thanh lịch, cầm theo một chiếc đèn cung đình, dịu dàng đi tới từ đằng xa, nói chuyện không nóng không vội, dịu dàng nhã nhặn.
"Châu đại phu giúp ta bắt mạch, nói ta thuộc thể hàn, thể chất thiên về tính lạnh, ứ đọng ẩm ướt, không biết có phải là bởi vì nguyên nhân này hay không, ta chỉ nhận được lệnh bài bạch ngọc. Ta tới đây tìm ông ấy, là muốn hỏi xem một chút, có đơn thuốc gì, có thể trị thể chất thiên lạnh của ta hay không."
"Chấp Nhận hiện tại, Cung Tử Vũ, trong mắt ta, căn bản không xứng."
"Người có tư cách làm Chấp Nhận nhất, là Cung Nhị tiên sinh, Cung Thượng Giác."
Cái cằm hơi hơi hất lên, sức mạnh trong lời nói làm cho người ta ghé mắt, mang theo vui vẻ nói tên của hắn ra miệng, ngưỡng mộ lưu luyến trong đó, rõ rành rành.