Hắn bất giác giơ tay lên, như muốn lau khô nước mắt cho nàng.
Nàng nhìn hắn như vậy, hận thù trong ánh mắt làm cho hắn như rơi vào hầm băng, vì sao.
"Ca, huynh làm sao vậy."
Cung Viễn Chủy nhìn đôi mắt anh mình ửng hồng, đã cực kỳ lâu rất nhiều năm rồi hắn chưa từng nhìn thấy anh mình có vẻ mặt như thế, lần đầu tiên trước đó, là vào cái ngày mà anh hắn nhận hắn làm đệ đệ.
Thượng Quan Thiển này, hạ độc cho anh hắn?
Thượng Quan Thiển quay mặt, lau khô nước mắt trên mặt, như lá hương bồ, lá hương bồ mềm dai như tơ.
Sắt đá không lung lay.
Tay của hắn khựng lại giữa không trung, không chạm tới mặt của nàng.
Bởi vì nhiều năm luyện đao, ngón tay của hắn thô ráp. Khuôn mặt của nàng rất non, trong đầu của hắn đã hiện lên một ít hình ảnh thật thật giả giả: Tay của hắn nhéo mặt nàng, để lại dấu tay đỏ thẫm trên gương mặt nàng.
Những thứ này là gì.
Ảo giác, hay là trí nhớ.
Hắn thu tay lại, nheo mắt nói ra: "Đường đột rồi, Thượng Quan cô nương."
Đây là tân nương Cung Hoán Vũ đã chọn, Thiếu chủ phu nhân của Cung Môn, sắc mặt hắn đã khôi phục như thường, hắn không nên có bất kỳ liên quan nào cùng nàng.
"Móng tay của Vân cô nương."
Thượng Quan Thiển dùng ống tay áo che mặt lau nước mắt, nhẹ nhàng mím môi.
Ở kiếp này Cung Nhị cũng rất dễ xiêu lòng bởi bộ dạng nước mắt lưng tròng của nàng. Ở kiếp này nàng không nhắc nhở Vân Vi Sam, loại độc mãnh liệt khiến cho mặt người thối rữa kia, hẳn là vẫn còn giấu ở trong móng tay của nàng ta. Vân tỷ tỷ, giấu đầu lòi đuôi, cũng bị bắt được thôi.
Thanh dao găm khéo léo tinh xảo xoay một vòng trên đầu ngón tay Cung Viễn Chủy, mũi dao sắc bén chỉ vào Vân Vi Sam: "Vươn tay ra.”
Cung Tử Vũ căm giận ngăn trở: "Cung Viễn Chủy, ngươi muốn cái gì?"
"Cung Tử Vũ, ngươi nghe không hiểu sao, nếu như các nàng uống trà, vậy độc kia hơn phân nửa là ở trong trà, có thể thần không biết quỷ không hay, hạ độc trong trà ngay dưới mí mắt như vậy, độc này chắc chắn là ở trên tay. Ta thấy móng tay sơn đỏ tươi của Vân cô nương, không biết là tô lên thứ độc mãnh liệt gì, để ta cắt xuống xem xem."
Hắn nói ra nhẹ nhàng dễ dàng như vậy, cứ như đang nói đến một khúc hành tây một miếng gừng, cắt một cành hoa ngọn cỏ.
Nụ cười của hắn rạng rỡ, Cung Tử Vũ ngăn trước người Vân Vi Sam: "Không cho phép ngươi tổn thương Vân cô nương."
Thượng Quan Thiển nhìn bọn họ với vẻ bình tĩnh, thật là tốt, có người che chở phía trước nàng ta.
Lại có người gác đao ở trên cổ nàng, quả thật là khác biệt.
Bây giờ Cung Tử Vũ không phải Chấp Nhận, không có bất kỳ quyền nói chuyện nào, võ công lại vô cùng thấp kém, đánh không lại cả Cung Viễn Chủy, dễ dàng bị Cung Viễn Chủy đoạt người, hắn bắt lấy cổ tay Vân Vi Sam, đặt trên thớt cắt thảo dược.
Đồ vô dụng, đến cả người trong lòng của mình cũng không bảo vệ được.
Trước đây nàng lại càng vô dụng, nàng không thể trở thành người trong lòng của bất luận kẻ nào.
Ở kiếp này nàng đổi một đồ ngu dễ lừa gạt hơn, chẳng lẽ không phải dễ như trở bàn tay.
Ánh mắt Cung Thượng Giác xéo qua tầm mắt đang chăm chú dán trên người Cung Tử Vũ của Thượng Quan Thiển, nàng là tân nương của Cung Hoán Vũ, vì sao chú ý Cung Tử Vũ như thế, ánh nhìn chòng chọc nhất định phải có được, thực là kỳ lạ.
"Viễn Chủy đệ đệ."
Hắn lên tiếng ngăn trở Viễn Chủy đệ đệ, Thượng Quan Thiển muốn mượn tay Viễn Chủy đệ đệ diệt trừ Vân Vi Sam. Không biết vì sao, hắn không phải rất muốn làm cho Thượng Quan Thiển như nguyện.
Cung Viễn Chủy không hổ là thần giao cách cảm với anh trai mình, mũi dao vòng một góc độ, không cắt đứt móng tay Vân Vi Sam, chỉ là tước mất một tầng sơn móng tay.
Bột phấn màu đỏ rơi trên thớt, Cung Viễn Chủy đeo bao tay vê tầng bột phấn kia lên, nhẹ ngửi trên chóp mũi.
Mặt Vân Vi Sam như màu đất, run như cầy sấy.
"Ca, không có độc."
Ánh mắt Thượng Quan Thiển bắn về phía Vân Vi Sam, nàng ta lại rửa sạch móng tay.
Xem ra Vân Vi Sam thông minh hơn nhiều so với suy nghĩ của nàng.
Nhưng không tìm thấy chứng cứ, người Cung Môn sẽ mãi truy xét, không dứt, không thể chấm dứt.
Vân Vi Sam chỉ biết rửa móng tay đi, nhưng không có tìm một người chịu tội thay phù hợp để làm chứng cứ, thật sự là ngu xuẩn.
Nàng nhìn hắn như vậy, hận thù trong ánh mắt làm cho hắn như rơi vào hầm băng, vì sao.
"Ca, huynh làm sao vậy."
Cung Viễn Chủy nhìn đôi mắt anh mình ửng hồng, đã cực kỳ lâu rất nhiều năm rồi hắn chưa từng nhìn thấy anh mình có vẻ mặt như thế, lần đầu tiên trước đó, là vào cái ngày mà anh hắn nhận hắn làm đệ đệ.
Thượng Quan Thiển này, hạ độc cho anh hắn?
Thượng Quan Thiển quay mặt, lau khô nước mắt trên mặt, như lá hương bồ, lá hương bồ mềm dai như tơ.
Sắt đá không lung lay.
Tay của hắn khựng lại giữa không trung, không chạm tới mặt của nàng.
Bởi vì nhiều năm luyện đao, ngón tay của hắn thô ráp. Khuôn mặt của nàng rất non, trong đầu của hắn đã hiện lên một ít hình ảnh thật thật giả giả: Tay của hắn nhéo mặt nàng, để lại dấu tay đỏ thẫm trên gương mặt nàng.
Những thứ này là gì.
Ảo giác, hay là trí nhớ.
Hắn thu tay lại, nheo mắt nói ra: "Đường đột rồi, Thượng Quan cô nương."
Đây là tân nương Cung Hoán Vũ đã chọn, Thiếu chủ phu nhân của Cung Môn, sắc mặt hắn đã khôi phục như thường, hắn không nên có bất kỳ liên quan nào cùng nàng.
"Móng tay của Vân cô nương."
Thượng Quan Thiển dùng ống tay áo che mặt lau nước mắt, nhẹ nhàng mím môi.
Ở kiếp này Cung Nhị cũng rất dễ xiêu lòng bởi bộ dạng nước mắt lưng tròng của nàng. Ở kiếp này nàng không nhắc nhở Vân Vi Sam, loại độc mãnh liệt khiến cho mặt người thối rữa kia, hẳn là vẫn còn giấu ở trong móng tay của nàng ta. Vân tỷ tỷ, giấu đầu lòi đuôi, cũng bị bắt được thôi.
Thanh dao găm khéo léo tinh xảo xoay một vòng trên đầu ngón tay Cung Viễn Chủy, mũi dao sắc bén chỉ vào Vân Vi Sam: "Vươn tay ra.”
Cung Tử Vũ căm giận ngăn trở: "Cung Viễn Chủy, ngươi muốn cái gì?"
"Cung Tử Vũ, ngươi nghe không hiểu sao, nếu như các nàng uống trà, vậy độc kia hơn phân nửa là ở trong trà, có thể thần không biết quỷ không hay, hạ độc trong trà ngay dưới mí mắt như vậy, độc này chắc chắn là ở trên tay. Ta thấy móng tay sơn đỏ tươi của Vân cô nương, không biết là tô lên thứ độc mãnh liệt gì, để ta cắt xuống xem xem."
Hắn nói ra nhẹ nhàng dễ dàng như vậy, cứ như đang nói đến một khúc hành tây một miếng gừng, cắt một cành hoa ngọn cỏ.
Nụ cười của hắn rạng rỡ, Cung Tử Vũ ngăn trước người Vân Vi Sam: "Không cho phép ngươi tổn thương Vân cô nương."
Thượng Quan Thiển nhìn bọn họ với vẻ bình tĩnh, thật là tốt, có người che chở phía trước nàng ta.
Lại có người gác đao ở trên cổ nàng, quả thật là khác biệt.
Bây giờ Cung Tử Vũ không phải Chấp Nhận, không có bất kỳ quyền nói chuyện nào, võ công lại vô cùng thấp kém, đánh không lại cả Cung Viễn Chủy, dễ dàng bị Cung Viễn Chủy đoạt người, hắn bắt lấy cổ tay Vân Vi Sam, đặt trên thớt cắt thảo dược.
Đồ vô dụng, đến cả người trong lòng của mình cũng không bảo vệ được.
Trước đây nàng lại càng vô dụng, nàng không thể trở thành người trong lòng của bất luận kẻ nào.
Ở kiếp này nàng đổi một đồ ngu dễ lừa gạt hơn, chẳng lẽ không phải dễ như trở bàn tay.
Ánh mắt Cung Thượng Giác xéo qua tầm mắt đang chăm chú dán trên người Cung Tử Vũ của Thượng Quan Thiển, nàng là tân nương của Cung Hoán Vũ, vì sao chú ý Cung Tử Vũ như thế, ánh nhìn chòng chọc nhất định phải có được, thực là kỳ lạ.
"Viễn Chủy đệ đệ."
Hắn lên tiếng ngăn trở Viễn Chủy đệ đệ, Thượng Quan Thiển muốn mượn tay Viễn Chủy đệ đệ diệt trừ Vân Vi Sam. Không biết vì sao, hắn không phải rất muốn làm cho Thượng Quan Thiển như nguyện.
Cung Viễn Chủy không hổ là thần giao cách cảm với anh trai mình, mũi dao vòng một góc độ, không cắt đứt móng tay Vân Vi Sam, chỉ là tước mất một tầng sơn móng tay.
Bột phấn màu đỏ rơi trên thớt, Cung Viễn Chủy đeo bao tay vê tầng bột phấn kia lên, nhẹ ngửi trên chóp mũi.
Mặt Vân Vi Sam như màu đất, run như cầy sấy.
"Ca, không có độc."
Ánh mắt Thượng Quan Thiển bắn về phía Vân Vi Sam, nàng ta lại rửa sạch móng tay.
Xem ra Vân Vi Sam thông minh hơn nhiều so với suy nghĩ của nàng.
Nhưng không tìm thấy chứng cứ, người Cung Môn sẽ mãi truy xét, không dứt, không thể chấm dứt.
Vân Vi Sam chỉ biết rửa móng tay đi, nhưng không có tìm một người chịu tội thay phù hợp để làm chứng cứ, thật sự là ngu xuẩn.