Nhân vật như vậy thường thì vạn người không có một.
Diệp Huyền khác với người ta, chưa chờ Luyện Hồn Sư tẩy lễ vào lúc tám tuổi đã tự thức tỉnh võ hồn, thiên phú như thế trong Lưu Vân quốc trăm năm khó gặp.
Lúc trước Diệp Huyền được dân chúng Thanh Sơn trấn cho rằng là kỳ tài ngút trời, thành tựu sau này không thể đo lường, chắc chắn vượt qua phụ thân thậm chí tổ phụ, trở thành một thiên chi kiêu tử.
Bởi vậy người Diệp gia ký thác kỳ vọng rất cao vào Diệp Huyền, cho rằng y sẽ quang tông diệu tổ, chấn hưng gia tộc. Diệp gia mời Võ Sư tốt nhất trong thành dạy dỗ Diệp Huyền, nhiều người thầm tán thán y không uổng là nhi tử của Diệp Triển Vân.
Làm mọi người giật mình là sau khi thức tỉnh võ hồn rất nhanh Diệp Huyền đả thông huyền mạch thứ nhất, nhưng sau đó mặc cho y tu luyện cỡ nào mãi không thể đả thông huyền mạch thứ hai. Các thiếu niên mười tuổi trải qua tẩy lễ thức tỉnh võ hồn từng người đả thông huyền mạch thứ ba, bốn, cô dọng huyền khí rèn luyện thân thể, nhưng Diệp Huyền vẫn dừng bước tại chỗ. Diệp gia rất sốt ruột.
Dù Diệp Huyền không có võ hồn thì Diệp gia có thể chờ hắn đột phá Võ Sĩ nhất giai rồi tìm cách mời Luyện Hồn Sư đưa huyền thú võ hồn vào cho hắn. Nhưng không cách nào tu luyện huyền khí thì dù có võ hồn nghịch thiên cũng không thể trở thành cường giả, vì hắn không thành Võ Sĩ nhất giai được.
Diệp gia hao phí nhiều tài nguyên mời nhiều đại sư luyện hồn trong thành nhưng đành bó tay. Có luyện hồn đại sư ra kết luận Diệp Huyền bẩm sinh là phế mạch, cả đời không cách nào tu luyện, tám tuổi thức tỉnh võ hồn là võ hồn chết.
Diệp Huyền từ ngôi sao tương lai của Diệp gia nháy mắt thành tai nạn cho Diệp gia. Mặc dù Diệp gia cố gắng che giấu sự thực nhưng trong một đêm tin Diệp Huyền bẩm sinh phế mạch, có võ hồn chết không chỉ Thanh Sơn trấn biết, người nguyên Lam Nguyệt thành đều biết. Diệp gia hào cường Thanh Sơn trấn ra một phế vật, Diệp gia mất hết mặt mũi thành trò cười của Lam Nguyệt thành.
Dù Diệp gia dựa vào quyền thế đưa Diệp Huyền vào Tinh Huyền học viện nhưng biệt danh phế vật mãi mãi treo trên đầu hắn.
Lật ký ức đến đây Diệp Huyền kinh kêu, sợ toát mồ hôi lạnh:
- Cái này không phải thật đi!
Kiếp trước thiên phú của Diệp Huyền rất kém, mấy lần đều không thể thức tỉnh võ hồn, mãi đến năm mười sáu tuổi thức tỉnh một phế võ hồn nên trước khi chết hắn chỉ là Võ Hoàng bát giai. Không ngờ đời này sống lại càng thảm, thức tỉnh võ hồn chết thì thôi đi còn là mạch chết.
Võ hồn có linh, cái gọi là võ hồn chết tức là võ hồn không thể sinh trưởng. Mạch chết càng nghiêm trọng, người có mạch chết căn bản không thể tu luyện huyền khí, đời này không thể nào trở thành một Võ Sĩ dù là đẳng cấp thấp nhất.
Với Diệp Huyền không thể tu luyện chẳng khác nào giết hắn.
Diệp Huyền bình tĩnh lại, sợ muốn chết tập trung cảm giác vào huyền mạch đã được đả thông trong người. Lát sau Diệp Huyền thở phào, chỉ muốn chạy vào thành lăng trì Luyện Hồn Sư đã phán kết quả.
Trong huyền mạch không có chút khí cảm nhưng kinh mạch thông suốt, vách mạch bóng loáng mà dày chắc, nhìn sao cũng không giống phế mạch. Mỗi tội cuối huyền mạch tắc nghẽn rất nghiêm trọng khó mà đả thông.
Luyện hồn đại sư cái con khỉ, thứ đơn giản vậy nguyên Lam Nguyệt thành không ai nhìn ra, chắc không phải ăn phân lớn lên thành luyện hồn đại sư đi? Hại hắn sợ đến tim rớt ra khỏi ngực, muốn nín thở!
Diệp Huyền kiểm tra tỉ mỉ rốt cuộc hoàn toàn hiểu rõ thân thể của mình, thầm cười khổ.
- Hèn gì bị người gọi là phế vật, thân thể này quá yếu, huyền mạch chỉ thông một cái, không có chút huyền khí gì, cơ bắp cũng lỏng lẻo, chất xương thì rã rời, ngũ tạng mệt mỏi. Việc gấp bây giờ là điều dưỡng tốt thân thể này rồi nghĩ cách đả thông huyền mạch khác, nếu nôn nóng tu luyện thì thân thể này sẽ tan vỡ ngay.
Võ giả tập võ, tôi thân thể, ngưng huyền khí, hai thứ không thể thiếu một. Chỉ lo đả thông huyền mạch sẽ khiến căn cơ không ổn định, cuối cùng không thể đến cảnh giới càng cao, đây là vấn đề nhiều võ giả dễ phạm vào.
- Đáng tiếc không có huyền khí, chẳng được cơ hội thăm dò võ hồn. Nhưng võ hồn này rất kỳ lạ, là một đốm đen không chút động tĩnh, hèn gì người ta nói là phế võ hồn.
Diệp Huyền cảm giác võ hồn của mình là một đốm đen, hắn không cảm nhận được chút động tĩnh nào, không nhúc nhích tựa như ngủ say. Kiếp trước Diệp Huyền đã thấy rất nhiều loại võ hồn, lần đầu tiên gặp võ hồn quỷ dị như thế.
Nếu có huyền khí thì Diệp Huyền sẽ thử thúc đẩy võ hồn, nhưng bây giờ hắn không có cách nào. Diệp Huyền bản năng cảm giác võ hồn của mình hơi khác với cái khác.
Đối với Diệp Huyền kiếp trước là Hồn Hoàng bát phẩm thì dù thức tỉnh võ hồn chết cũng không sao, khi nào lấy lại chút thực lực hắn không sợ thiếu võ hồn. Trên thế giới này không phải mỗi người đều có thể thức tỉnh võ hồn, nhiều Võ Sư sở hữu võ hồn đều là luyện hồn đại sư săn giết huyền thú đưa vào trong người đối phương hình thành võ hồn. Toàn Lưu Vân quốc không ai biết rõ điều này hơn Diệp Huyền kiếp trước làm Hồn Hoàng bát phẩm.
Nghĩ đến đây Diệp Huyền thả lỏng tinh thần.
Chốc lát sau trong xe ngựa xóc nảy Diệp Huyền ngủ ngon lành.
Giữa trưa ngày thứ hai, đoàn người Tinh Huyền học viện trở lại Lam Nguyệt thành. Xảy ra việc ngoài ý muốn nên lão sư dẫn đội lập tức đi học viện báo cáo, đám đệ tử Diệp Huyền được cho nghỉ một ngày.
Trong khi đệ tử khác hoan hô thì Diệp Huyền một mình đi trên đường cái Lam Nguyệt thành.
Chốc lát sau một kiến trúc hùng vĩ đập vào mắt Diệp Huyền, trên kiến trúc có bốn chữ to ánh vàng: Chợ giao dịch.
Diệp Huyền mỉm cười thầm nghĩ, đầu mày lộ nét tự tin:
- Không biết chợ giao dịch của Lam Nguyệt thành có cái gì, nhưng hết cách, ta bây giờ chỉ có thể điều dưỡng chờ thân thể đủ tiêu chuẩn mới tu luyện được, võ hồn thì tạm gác lại từ từ tính.
Võ giả bình thường phải điều dưỡng ba, năm tháng mới bổ dưỡng lại cơ thể bị hao hụt nghiêm trọng. Nhưng Diệp Huyền kiếp trước là Hồn Hoàng bát phẩm thì khác, miễn có đủ tài liệu hắn có thể cho mình phục hồi trong thời gian ngắn nhất.
Diệp Huyền vào chợ giao dịch, các tiếng ồn đập vào tai. Nơi này như chợ lớn, bên trong người đến người đi rất náo nhiệt.
Lam Nguyệt thành là thành thị biên cảnh Lưu Vân quốc, nơi này dựa vào Hắc Phong Lĩnh, có rừng cây nguyên thủy mấy ngàn dặm, có nhiều yêu thú. Nghe đồn chỗ sâu trong có huyền thú ẩn hiện, hấp dẫn nhiều mạo hiểm giả tìm đến, vì vậy chợ giao dịch trong Lam Nguyệt thành vàng thau lẫn lộn, có đủ thứ. Đăng bởi: Sói Già
Diệp Huyền khác với người ta, chưa chờ Luyện Hồn Sư tẩy lễ vào lúc tám tuổi đã tự thức tỉnh võ hồn, thiên phú như thế trong Lưu Vân quốc trăm năm khó gặp.
Lúc trước Diệp Huyền được dân chúng Thanh Sơn trấn cho rằng là kỳ tài ngút trời, thành tựu sau này không thể đo lường, chắc chắn vượt qua phụ thân thậm chí tổ phụ, trở thành một thiên chi kiêu tử.
Bởi vậy người Diệp gia ký thác kỳ vọng rất cao vào Diệp Huyền, cho rằng y sẽ quang tông diệu tổ, chấn hưng gia tộc. Diệp gia mời Võ Sư tốt nhất trong thành dạy dỗ Diệp Huyền, nhiều người thầm tán thán y không uổng là nhi tử của Diệp Triển Vân.
Làm mọi người giật mình là sau khi thức tỉnh võ hồn rất nhanh Diệp Huyền đả thông huyền mạch thứ nhất, nhưng sau đó mặc cho y tu luyện cỡ nào mãi không thể đả thông huyền mạch thứ hai. Các thiếu niên mười tuổi trải qua tẩy lễ thức tỉnh võ hồn từng người đả thông huyền mạch thứ ba, bốn, cô dọng huyền khí rèn luyện thân thể, nhưng Diệp Huyền vẫn dừng bước tại chỗ. Diệp gia rất sốt ruột.
Dù Diệp Huyền không có võ hồn thì Diệp gia có thể chờ hắn đột phá Võ Sĩ nhất giai rồi tìm cách mời Luyện Hồn Sư đưa huyền thú võ hồn vào cho hắn. Nhưng không cách nào tu luyện huyền khí thì dù có võ hồn nghịch thiên cũng không thể trở thành cường giả, vì hắn không thành Võ Sĩ nhất giai được.
Diệp gia hao phí nhiều tài nguyên mời nhiều đại sư luyện hồn trong thành nhưng đành bó tay. Có luyện hồn đại sư ra kết luận Diệp Huyền bẩm sinh là phế mạch, cả đời không cách nào tu luyện, tám tuổi thức tỉnh võ hồn là võ hồn chết.
Diệp Huyền từ ngôi sao tương lai của Diệp gia nháy mắt thành tai nạn cho Diệp gia. Mặc dù Diệp gia cố gắng che giấu sự thực nhưng trong một đêm tin Diệp Huyền bẩm sinh phế mạch, có võ hồn chết không chỉ Thanh Sơn trấn biết, người nguyên Lam Nguyệt thành đều biết. Diệp gia hào cường Thanh Sơn trấn ra một phế vật, Diệp gia mất hết mặt mũi thành trò cười của Lam Nguyệt thành.
Dù Diệp gia dựa vào quyền thế đưa Diệp Huyền vào Tinh Huyền học viện nhưng biệt danh phế vật mãi mãi treo trên đầu hắn.
Lật ký ức đến đây Diệp Huyền kinh kêu, sợ toát mồ hôi lạnh:
- Cái này không phải thật đi!
Kiếp trước thiên phú của Diệp Huyền rất kém, mấy lần đều không thể thức tỉnh võ hồn, mãi đến năm mười sáu tuổi thức tỉnh một phế võ hồn nên trước khi chết hắn chỉ là Võ Hoàng bát giai. Không ngờ đời này sống lại càng thảm, thức tỉnh võ hồn chết thì thôi đi còn là mạch chết.
Võ hồn có linh, cái gọi là võ hồn chết tức là võ hồn không thể sinh trưởng. Mạch chết càng nghiêm trọng, người có mạch chết căn bản không thể tu luyện huyền khí, đời này không thể nào trở thành một Võ Sĩ dù là đẳng cấp thấp nhất.
Với Diệp Huyền không thể tu luyện chẳng khác nào giết hắn.
Diệp Huyền bình tĩnh lại, sợ muốn chết tập trung cảm giác vào huyền mạch đã được đả thông trong người. Lát sau Diệp Huyền thở phào, chỉ muốn chạy vào thành lăng trì Luyện Hồn Sư đã phán kết quả.
Trong huyền mạch không có chút khí cảm nhưng kinh mạch thông suốt, vách mạch bóng loáng mà dày chắc, nhìn sao cũng không giống phế mạch. Mỗi tội cuối huyền mạch tắc nghẽn rất nghiêm trọng khó mà đả thông.
Luyện hồn đại sư cái con khỉ, thứ đơn giản vậy nguyên Lam Nguyệt thành không ai nhìn ra, chắc không phải ăn phân lớn lên thành luyện hồn đại sư đi? Hại hắn sợ đến tim rớt ra khỏi ngực, muốn nín thở!
Diệp Huyền kiểm tra tỉ mỉ rốt cuộc hoàn toàn hiểu rõ thân thể của mình, thầm cười khổ.
- Hèn gì bị người gọi là phế vật, thân thể này quá yếu, huyền mạch chỉ thông một cái, không có chút huyền khí gì, cơ bắp cũng lỏng lẻo, chất xương thì rã rời, ngũ tạng mệt mỏi. Việc gấp bây giờ là điều dưỡng tốt thân thể này rồi nghĩ cách đả thông huyền mạch khác, nếu nôn nóng tu luyện thì thân thể này sẽ tan vỡ ngay.
Võ giả tập võ, tôi thân thể, ngưng huyền khí, hai thứ không thể thiếu một. Chỉ lo đả thông huyền mạch sẽ khiến căn cơ không ổn định, cuối cùng không thể đến cảnh giới càng cao, đây là vấn đề nhiều võ giả dễ phạm vào.
- Đáng tiếc không có huyền khí, chẳng được cơ hội thăm dò võ hồn. Nhưng võ hồn này rất kỳ lạ, là một đốm đen không chút động tĩnh, hèn gì người ta nói là phế võ hồn.
Diệp Huyền cảm giác võ hồn của mình là một đốm đen, hắn không cảm nhận được chút động tĩnh nào, không nhúc nhích tựa như ngủ say. Kiếp trước Diệp Huyền đã thấy rất nhiều loại võ hồn, lần đầu tiên gặp võ hồn quỷ dị như thế.
Nếu có huyền khí thì Diệp Huyền sẽ thử thúc đẩy võ hồn, nhưng bây giờ hắn không có cách nào. Diệp Huyền bản năng cảm giác võ hồn của mình hơi khác với cái khác.
Đối với Diệp Huyền kiếp trước là Hồn Hoàng bát phẩm thì dù thức tỉnh võ hồn chết cũng không sao, khi nào lấy lại chút thực lực hắn không sợ thiếu võ hồn. Trên thế giới này không phải mỗi người đều có thể thức tỉnh võ hồn, nhiều Võ Sư sở hữu võ hồn đều là luyện hồn đại sư săn giết huyền thú đưa vào trong người đối phương hình thành võ hồn. Toàn Lưu Vân quốc không ai biết rõ điều này hơn Diệp Huyền kiếp trước làm Hồn Hoàng bát phẩm.
Nghĩ đến đây Diệp Huyền thả lỏng tinh thần.
Chốc lát sau trong xe ngựa xóc nảy Diệp Huyền ngủ ngon lành.
Giữa trưa ngày thứ hai, đoàn người Tinh Huyền học viện trở lại Lam Nguyệt thành. Xảy ra việc ngoài ý muốn nên lão sư dẫn đội lập tức đi học viện báo cáo, đám đệ tử Diệp Huyền được cho nghỉ một ngày.
Trong khi đệ tử khác hoan hô thì Diệp Huyền một mình đi trên đường cái Lam Nguyệt thành.
Chốc lát sau một kiến trúc hùng vĩ đập vào mắt Diệp Huyền, trên kiến trúc có bốn chữ to ánh vàng: Chợ giao dịch.
Diệp Huyền mỉm cười thầm nghĩ, đầu mày lộ nét tự tin:
- Không biết chợ giao dịch của Lam Nguyệt thành có cái gì, nhưng hết cách, ta bây giờ chỉ có thể điều dưỡng chờ thân thể đủ tiêu chuẩn mới tu luyện được, võ hồn thì tạm gác lại từ từ tính.
Võ giả bình thường phải điều dưỡng ba, năm tháng mới bổ dưỡng lại cơ thể bị hao hụt nghiêm trọng. Nhưng Diệp Huyền kiếp trước là Hồn Hoàng bát phẩm thì khác, miễn có đủ tài liệu hắn có thể cho mình phục hồi trong thời gian ngắn nhất.
Diệp Huyền vào chợ giao dịch, các tiếng ồn đập vào tai. Nơi này như chợ lớn, bên trong người đến người đi rất náo nhiệt.
Lam Nguyệt thành là thành thị biên cảnh Lưu Vân quốc, nơi này dựa vào Hắc Phong Lĩnh, có rừng cây nguyên thủy mấy ngàn dặm, có nhiều yêu thú. Nghe đồn chỗ sâu trong có huyền thú ẩn hiện, hấp dẫn nhiều mạo hiểm giả tìm đến, vì vậy chợ giao dịch trong Lam Nguyệt thành vàng thau lẫn lộn, có đủ thứ. Đăng bởi: Sói Già