Buổi chiều ngày hôm sau, Tiểu Nam khoác trên mình chiếc balo đựng sách vở và máy tính đến phòng tự học.
Đi qua khu nhà của hội sinh viên, cô dừng lại trước cây giáng hương thẳng lối ra của tòa nhà. Hiện tại đang là mùa thu nên không có hoa, chỉ có những tán lá dày tỏa bóng lớn che một khoảng không gian khỏi ánh nắng mặt trời.
Nửa năm nữa mới đến mùa hoa nở, có lẽ sẽ đẹp lắm…..
Hoa giáng hương có màu vàng nghệ và mùi hương rất thơm, khiến cô vẫn luôn lưu luyến từ mùa hoa nở đến bây giờ. Cô cũng lưu luyến cả khuôn mặt ấy nữa, khuôn mặt sáng ngời tựa ánh dương ẩn ẩn hiện hiện trước mắt Tiểu Nam trong khoảnh khắc những cánh hoa lũ lượt rơi xuống.
Không biết vì sao cô lại nghĩ đến chàng trai ấy rồi, vừa đi vừa nhớ đến bóng hình anh cho tới tận khi bước vào căn phòng tự học.
Bây giờ cũng chưa đến mùa thi nên phòng tự học cũng không đông người lắm, Tiểu Nam đi thẳng đến một chiếc bàn trống, nhẹ nhàng đẩy ghế ra rồi ngồi vào một cách thoải mái.
Lấy máy tính và sách vở ra, Tiểu Nam định đeo tai nghe vào chuẩn bị luyện nghe Tiếng Anh thì tình cờ nghe thấy cuộc hội thoại của hai người ngồi ở bàn phía trước.
“Ôi trời! Giáo trình dày như vậy, tôi cũng khâm phục chính mình đã học lên đến năm thứ ba rồi đấy.”
Ngay sau đó là một giọng nói vô cùng quen thuộc, chỉ cần mới nghe từ đầu tiên Tiểu Nam liền nhận ra được.
“Vậy thì cậu còn phải cố dài dài, khoa của cậu còn cần một năm để lấy bằng Kỹ sư nữa. Ráng mà học cho tốt.”
Cô ngẩng đầu lên, thấy Tạ Vũ đang ngồi ở bàn ngay trước bàn Tiểu Nam.
Duyên phận quả thực là thứ thần kỳ, khi mình càng muốn gặp thì sẽ càng không gặp được, lúc buông lỏng không chút cảnh giác thì người ấy lại xuất hiện, còn ở rất gần nữa.
Tiểu Nam nhìn bóng lưng anh đến ngẩn người, đôi môi khẽ mỉm cười. Hình như cây giáng hương kia rất hiểu lòng cô, mỗi một lần đều là vô tình bắt gặp anh như vậy.
Đối với mỗi người, tình yêu đều của họ đều mang theo một dấu ấn tượng trưng cho mối tình đẹp đẽ của riêng mình. Với Tiểu Nam, đó có lẽ chính là sắc vàng của hoa giáng hương.
Cô tiếp tục đeo tai nghe nhưng lại không mở một file nghe nào, thay vào đó là mở một quyển sách luyện đọc hiểu ra làm. Sau khi làm xong một đề, Tiểu Nam lại ngước mặt lên nhìn người phía trước.
Đã lâu rồi cô mới có thể tự do ngắm nhìn anh nhiều đến như vậy. Dù chỉ là từ phía sau, nhưng cô vẫn thấy dáng vẻ anh khi nghiêm túc học bài thật đẹp, đẹp đến độ cô không thể rời mắt.
Anh chàng ngồi bên cạnh Tạ Vũ bất ngờ quay đầu ra phía sau làm Tiểu Nam vội vã cúi đầu xuống nhìn quyển vở trước mặt. Dường như chỉ cần anh ta quay lại nhanh hơn một chút là hai mắt sẽ giao nhau rồi.
“Hôm nay có vẻ không đông lắm nhỉ, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có vài người.” Chàng trai đó cứ cách vài phút lại than vãn mấy câu.
Tạ Vũ dang tay khoác lấy vai anh ta vỗ vỗ, “Cậu mà cứ như vậy thì đến mai cũng không xong được giáo trình này đâu, rồi lại kêu ca nữa.”
Anh ta nhìn có vẻ hơi quen mắt. Hình như đó chính là người đi cùng Tạ Vũ ở nhà ăn hôm trước.
Đến khi trời chập tối, người kia không chịu được nữa, dứt khoát đứng dậy, nói:
“Tôi chịu hết nổi rồi, không thể học được nữa. Chúng ta đi ăn tối thôi.”
“Cậu đói thì cứ đi trước đi. Đợi tôi làm xong chỗ này rồi đi sau.” Tạ Vũ từ chối.
Sau khi chàng trai kia đi khỏi, những người khác cũng lần lượt dọn sách ra về. Hai tiếng sau đó, cả phòng chỉ còn lại Tạ Vũ và Tiểu Nam.
Suốt hai tiếng ấy, cô luôn cố gắng nhắn nhủ lòng mình không ngắm nhìn anh, vô cùng chăm chỉ làm hết mấy đề Tiếng Anh.
Hoàn thành hết chỉ tiêu đã đặt ra trong ngày, Tiểu Nam mới vươn vai dễ chịu. Khi cô vừa phát ra âm thanh thì tức khắc mình che miệng lại, sợ rằng sẽ khiến anh chú ý đến mà quay lại.
Nhìn lên phía trước, Tạ Vũ đã ngủ quên mất từ lúc nào, cô mới thở một hơi nhẹ nhõm.
Tiểu Nam thu dọn sách vở cất vào balo rồi rời khỏi ghế, bước nhẹ từng bước đến gần anh, không tạo ra chút tiếng động nào.
Quả nhiên là Tạ Vũ, đến cả khi ngủ thiếp đi cũng vẫn hoàn mỹ như vậy.
Cô khom người ngắm ngẩn ngơ ngắm nhìn anh, từng đường nét trên khuôn mặt anh đều không có khuyết điểm. Trên thế gian lại có một người hoàn hảo như vậy sao? Từ ngoại hình đến học vấn hay tính cách của anh, cô chẳng tìm ra điểm thiếu sót nào.
Hoặc là, bởi vì đó là Tạ Vũ, là người mà cô yêu nên trong mắt cô, anh luôn hoàn hảo như vậy.
Tiểu Nam vốn định tiến đến gần hơn thì tiếng chuông điện thoại của anh bất ngờ reo lên. Cô chẳng kịp nghĩ ngợi liền quay lại bàn mình ôm theo balo vội vã rời khỏi phòng.
Vì đi quá vội Tiểu Nam không chú ý mà xô trúng vào cửa, tạo thành một âm thanh khá lớn.
Tạ Vũ bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại, còn chưa tỉnh táo hắn, nghe thấy có tiếng người phía sau liền quay đầu lại nheo mắt nhìn.
Thật may khi lúc anh quay ra phía cửa ra vào, cô đã kịp ra ngoài hành lang.
Đi qua khu nhà của hội sinh viên, cô dừng lại trước cây giáng hương thẳng lối ra của tòa nhà. Hiện tại đang là mùa thu nên không có hoa, chỉ có những tán lá dày tỏa bóng lớn che một khoảng không gian khỏi ánh nắng mặt trời.
Nửa năm nữa mới đến mùa hoa nở, có lẽ sẽ đẹp lắm…..
Hoa giáng hương có màu vàng nghệ và mùi hương rất thơm, khiến cô vẫn luôn lưu luyến từ mùa hoa nở đến bây giờ. Cô cũng lưu luyến cả khuôn mặt ấy nữa, khuôn mặt sáng ngời tựa ánh dương ẩn ẩn hiện hiện trước mắt Tiểu Nam trong khoảnh khắc những cánh hoa lũ lượt rơi xuống.
Không biết vì sao cô lại nghĩ đến chàng trai ấy rồi, vừa đi vừa nhớ đến bóng hình anh cho tới tận khi bước vào căn phòng tự học.
Bây giờ cũng chưa đến mùa thi nên phòng tự học cũng không đông người lắm, Tiểu Nam đi thẳng đến một chiếc bàn trống, nhẹ nhàng đẩy ghế ra rồi ngồi vào một cách thoải mái.
Lấy máy tính và sách vở ra, Tiểu Nam định đeo tai nghe vào chuẩn bị luyện nghe Tiếng Anh thì tình cờ nghe thấy cuộc hội thoại của hai người ngồi ở bàn phía trước.
“Ôi trời! Giáo trình dày như vậy, tôi cũng khâm phục chính mình đã học lên đến năm thứ ba rồi đấy.”
Ngay sau đó là một giọng nói vô cùng quen thuộc, chỉ cần mới nghe từ đầu tiên Tiểu Nam liền nhận ra được.
“Vậy thì cậu còn phải cố dài dài, khoa của cậu còn cần một năm để lấy bằng Kỹ sư nữa. Ráng mà học cho tốt.”
Cô ngẩng đầu lên, thấy Tạ Vũ đang ngồi ở bàn ngay trước bàn Tiểu Nam.
Duyên phận quả thực là thứ thần kỳ, khi mình càng muốn gặp thì sẽ càng không gặp được, lúc buông lỏng không chút cảnh giác thì người ấy lại xuất hiện, còn ở rất gần nữa.
Tiểu Nam nhìn bóng lưng anh đến ngẩn người, đôi môi khẽ mỉm cười. Hình như cây giáng hương kia rất hiểu lòng cô, mỗi một lần đều là vô tình bắt gặp anh như vậy.
Đối với mỗi người, tình yêu đều của họ đều mang theo một dấu ấn tượng trưng cho mối tình đẹp đẽ của riêng mình. Với Tiểu Nam, đó có lẽ chính là sắc vàng của hoa giáng hương.
Cô tiếp tục đeo tai nghe nhưng lại không mở một file nghe nào, thay vào đó là mở một quyển sách luyện đọc hiểu ra làm. Sau khi làm xong một đề, Tiểu Nam lại ngước mặt lên nhìn người phía trước.
Đã lâu rồi cô mới có thể tự do ngắm nhìn anh nhiều đến như vậy. Dù chỉ là từ phía sau, nhưng cô vẫn thấy dáng vẻ anh khi nghiêm túc học bài thật đẹp, đẹp đến độ cô không thể rời mắt.
Anh chàng ngồi bên cạnh Tạ Vũ bất ngờ quay đầu ra phía sau làm Tiểu Nam vội vã cúi đầu xuống nhìn quyển vở trước mặt. Dường như chỉ cần anh ta quay lại nhanh hơn một chút là hai mắt sẽ giao nhau rồi.
“Hôm nay có vẻ không đông lắm nhỉ, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có vài người.” Chàng trai đó cứ cách vài phút lại than vãn mấy câu.
Tạ Vũ dang tay khoác lấy vai anh ta vỗ vỗ, “Cậu mà cứ như vậy thì đến mai cũng không xong được giáo trình này đâu, rồi lại kêu ca nữa.”
Anh ta nhìn có vẻ hơi quen mắt. Hình như đó chính là người đi cùng Tạ Vũ ở nhà ăn hôm trước.
Đến khi trời chập tối, người kia không chịu được nữa, dứt khoát đứng dậy, nói:
“Tôi chịu hết nổi rồi, không thể học được nữa. Chúng ta đi ăn tối thôi.”
“Cậu đói thì cứ đi trước đi. Đợi tôi làm xong chỗ này rồi đi sau.” Tạ Vũ từ chối.
Sau khi chàng trai kia đi khỏi, những người khác cũng lần lượt dọn sách ra về. Hai tiếng sau đó, cả phòng chỉ còn lại Tạ Vũ và Tiểu Nam.
Suốt hai tiếng ấy, cô luôn cố gắng nhắn nhủ lòng mình không ngắm nhìn anh, vô cùng chăm chỉ làm hết mấy đề Tiếng Anh.
Hoàn thành hết chỉ tiêu đã đặt ra trong ngày, Tiểu Nam mới vươn vai dễ chịu. Khi cô vừa phát ra âm thanh thì tức khắc mình che miệng lại, sợ rằng sẽ khiến anh chú ý đến mà quay lại.
Nhìn lên phía trước, Tạ Vũ đã ngủ quên mất từ lúc nào, cô mới thở một hơi nhẹ nhõm.
Tiểu Nam thu dọn sách vở cất vào balo rồi rời khỏi ghế, bước nhẹ từng bước đến gần anh, không tạo ra chút tiếng động nào.
Quả nhiên là Tạ Vũ, đến cả khi ngủ thiếp đi cũng vẫn hoàn mỹ như vậy.
Cô khom người ngắm ngẩn ngơ ngắm nhìn anh, từng đường nét trên khuôn mặt anh đều không có khuyết điểm. Trên thế gian lại có một người hoàn hảo như vậy sao? Từ ngoại hình đến học vấn hay tính cách của anh, cô chẳng tìm ra điểm thiếu sót nào.
Hoặc là, bởi vì đó là Tạ Vũ, là người mà cô yêu nên trong mắt cô, anh luôn hoàn hảo như vậy.
Tiểu Nam vốn định tiến đến gần hơn thì tiếng chuông điện thoại của anh bất ngờ reo lên. Cô chẳng kịp nghĩ ngợi liền quay lại bàn mình ôm theo balo vội vã rời khỏi phòng.
Vì đi quá vội Tiểu Nam không chú ý mà xô trúng vào cửa, tạo thành một âm thanh khá lớn.
Tạ Vũ bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại, còn chưa tỉnh táo hắn, nghe thấy có tiếng người phía sau liền quay đầu lại nheo mắt nhìn.
Thật may khi lúc anh quay ra phía cửa ra vào, cô đã kịp ra ngoài hành lang.