“Ting…. Ting” Tiếng thông báo từ điện thoại của Tiểu Nam vang lên.
Cô mở điện thoại lên xem, nhìn thấy dòng tin nhắn “Chị, em đã về rồi. Ngày mai chúng ta gặp nhau đi! Em đợi chị 9 giờ ở quán café cũ.”
Chủ nhân của tin nhắn này là em gái của Tiểu Nam.
Lúc nhận được tin nhắn của em gái, Tiểu Nam hơi bất ngờ. Cô chần chừ nửa muốn đi nửa không, nhưng không biết nên từ chối thế nào, cuối cùng gửi đi một dòng tin nhắn hết sức lịch sự. “Ngày mai chị sẽ đến đúng giờ.”
Rõ ràng người kia là em gái cô, cô đối với đứa em này lại luôn có khoảng cách, không thân thiết giống như chị em bình thường.
Tiểu Nam cũng chỉ là bỗng nhiên có một đứa em gái từ trên trời rơi xuống mà thôi, bất đắc dĩ mới trở thành chị.
Năm cô ba tuổi, ba mẹ ly hôn, cô sống cùng mẹ từ sau đó cho đến tận bây giờ. Ba của Tiểu Nam chưa đầy ba tháng sau khi ly hôn đã tái hôn với một người phụ nữ giàu có.
Cô vẫn còn nhớ rõ, ngày người phụ nữ đó đến thông báo với mẹ cô rằng mình sắp kết hôn với ba, bà ta mặc một chiếc váy nhung đen đắt tiền, đeo vòng tay và hoa tai vàng, trang điểm rất đậm, từ trên xuống dưới đều toát lên vẻ cao quý.
Lúc mẹ và người phụ nữ đó nói chuyện, cô đứng nấp ở một góc nghe lén họ. Khi đó Tiểu Nam còn quá nhỏ nên không còn nhớ được toàn bộ cuộc nói chuyện, hiện tại chỉ còn sót lại vài mảnh ký ức rời rạc chẳng thể ghép thành một câu chuyện có đầu có cuối.
Nhưng cô không bao giờ quên được hình ảnh người phụ nữ đó cùng một câu nói duy nhất của bà ta đã in sâu vào tâm trí của cô.
“Cô có biết vì sao anh ấy chịu nhường lại quyền nuôi con cho cô không? Là vì chúng tôi đã có con của riêng mình rồi.” Người phụ nữ đó nói một cách ngạo nghễ, đưa tay xuống bụng vuốt nhẹ.
Từ khoảnh khắc khi ấy, cô đã đặt mục tiêu cho chính mình, sau này phải thành công để người phụ nữ đó không thể nhìn mẹ bằng cái nhìn khinh miệt như vậy.
Suốt bao năm đi học, thành tích của Tiểu Nam đều vô cùng xuất sắc, vượt trội hoàn toàn so với bạn bè cùng lứa.
Năm ấy cô được mười tuổi, cô đã tận mắt nhìn thấy bóng dáng quen thuộc mà cô đã rất nhiều năm rồi không gặp, đang nắm tay một đứa trẻ chừng bảy tuổi đi lướt qua.
Người đàn ông mà cô từng gọi là “ba” dắt tay đứa bé gái đến một xe kem bên đường mua cho đứa bé đó một chiếc kem ốc quế vị dâu.
Tiểu Nam khi ấy cũng coi như đã lớn rồi, đủ hiểu chuyện để biết rằng ba đã đối xử với mẹ như thế nào.
Cô mãi mãi cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho người đó và cả gia đình đó.
Có lẽ đó là lần đầu tiên cô dám vùng vẫy ra khỏi hình ảnh của một đứa bé ngoan ngoãn, chạy đến trước mặt người đàn ông hét lên rằng: “Ông là đồ tồi.”
Chỉ một câu ngắn gọn như vậy, người đàn ông còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình, Tiểu Nam đã chạy đi khỏi tầm mắt.
Lúc đầu, ông ta cho rằng là đứa trẻ hư của gia đình nào đó quậy phá, cho đến một lát sau lại giống như nhận ra điều gì liền ôm con gái đuổi theo. Nhưng cũng không còn kịp rồi, đứa bé khi nãy sớm đã biến mất.
Và có lẽ cô cũng sẽ không bao giờ liên quan đến gia đình đó nữa, cô cũng nghĩ như thế, nếu như năm năm sau đó con gái của họ tìm đến cô.
“Chị chính là con gái của ba đúng không?” Một cô bé nhỏ hơn cô khoảng ba bốn tuổi, mặc chiếc váy dạ đỏ rực, trên đầu còn cài chiếc kẹp tóc lấp lánh bất ngờ xuất hiện, nói với Tiểu Nam những lời lẽ kỳ lạ.
Tiểu Nam hờ hững hỏi “Em là ai?”
Vừa nghe qua câu hỏi kia cô đã đoán được thân thế của cô bé rồi, nhưng vẫn cố tình hỏi lại.
Đôi mắt cô bé liền sáng rỡ, nở nụ cười thật tươi, một nụ cười ngây thơ non nớt “Tên em là Tiểu Du, còn chị tên là gì?”
Quả nhiên là con gái của gia đình đó!
“Tiểu Nam.”
“Vậy đúng là chị rồi, em kiếm đúng là không thể sai được.”
Cô vốn cho rằng bản thân mình rất căm ghét gia đình đó, nhưng suy cho cùng trẻ con không có tội, đứa trẻ này cho dù là con gái của họ thì cô vẫn không nỡ ghét bỏ nụ cười hồn nhiên đó.
Tiểu Nam dẫn Tiểu Du đến một quán mì nhỏ mà cô vẫn thường hay ăn. Tiểu Du trước giờ chưa từng có cơ hội trải nghiệm ăn ở một quán bình dân như vậy, ban đầu có hơi ngần ngại.
Sau khi nếm thử miếng đầu tiên, cô bé liền cảm thán “Ngon thật đó!” rồi ăn liên tục không ngừng nghỉ.
Tiểu Nam ngồi đối diện nhìn thấy sự hoạt bát ngây ngô đó, khẽ mỉm cười. Trong lòng cô cũng dần chấp nhận cô em gái cùng cha khác mẹ này.
Mặc dù ba mẹ của Tiểu Du vẫn luôn là những người cô vô cùng căm ghét, cũng sẽ không bao giờ chấp nhận bỏ qua, nhưng cũng không ảnh hưởng đến mối quan hệ của hai chị em.
Sau khi gia đình đó sang nước ngoài sinh sống, cô và Tiểu Du vẫn luôn giữ liên lạc, nhắn tin cũng khá thường xuyên.
Cho đến khi Tiểu Nam vào đại học, cô bắt đầu không còn nhắn tin với Tiểu Du nữa, bất kể là tin nhắn nào gửi tới cô cũng đều xem nhưng không có hồi âm, dần dần cô cũng tắt thông báo tin nhắn của Tiểu Du, không có chút liên hệ nào.
Tin nhắn ngày hôm nay là tin nhắn đầu tiên kể từ khi Tiểu Nam học ở đại học A, cô trả lời quá lịch sự, như càng muốn đẩy em gái ra xa.
Cô mở điện thoại lên xem, nhìn thấy dòng tin nhắn “Chị, em đã về rồi. Ngày mai chúng ta gặp nhau đi! Em đợi chị 9 giờ ở quán café cũ.”
Chủ nhân của tin nhắn này là em gái của Tiểu Nam.
Lúc nhận được tin nhắn của em gái, Tiểu Nam hơi bất ngờ. Cô chần chừ nửa muốn đi nửa không, nhưng không biết nên từ chối thế nào, cuối cùng gửi đi một dòng tin nhắn hết sức lịch sự. “Ngày mai chị sẽ đến đúng giờ.”
Rõ ràng người kia là em gái cô, cô đối với đứa em này lại luôn có khoảng cách, không thân thiết giống như chị em bình thường.
Tiểu Nam cũng chỉ là bỗng nhiên có một đứa em gái từ trên trời rơi xuống mà thôi, bất đắc dĩ mới trở thành chị.
Năm cô ba tuổi, ba mẹ ly hôn, cô sống cùng mẹ từ sau đó cho đến tận bây giờ. Ba của Tiểu Nam chưa đầy ba tháng sau khi ly hôn đã tái hôn với một người phụ nữ giàu có.
Cô vẫn còn nhớ rõ, ngày người phụ nữ đó đến thông báo với mẹ cô rằng mình sắp kết hôn với ba, bà ta mặc một chiếc váy nhung đen đắt tiền, đeo vòng tay và hoa tai vàng, trang điểm rất đậm, từ trên xuống dưới đều toát lên vẻ cao quý.
Lúc mẹ và người phụ nữ đó nói chuyện, cô đứng nấp ở một góc nghe lén họ. Khi đó Tiểu Nam còn quá nhỏ nên không còn nhớ được toàn bộ cuộc nói chuyện, hiện tại chỉ còn sót lại vài mảnh ký ức rời rạc chẳng thể ghép thành một câu chuyện có đầu có cuối.
Nhưng cô không bao giờ quên được hình ảnh người phụ nữ đó cùng một câu nói duy nhất của bà ta đã in sâu vào tâm trí của cô.
“Cô có biết vì sao anh ấy chịu nhường lại quyền nuôi con cho cô không? Là vì chúng tôi đã có con của riêng mình rồi.” Người phụ nữ đó nói một cách ngạo nghễ, đưa tay xuống bụng vuốt nhẹ.
Từ khoảnh khắc khi ấy, cô đã đặt mục tiêu cho chính mình, sau này phải thành công để người phụ nữ đó không thể nhìn mẹ bằng cái nhìn khinh miệt như vậy.
Suốt bao năm đi học, thành tích của Tiểu Nam đều vô cùng xuất sắc, vượt trội hoàn toàn so với bạn bè cùng lứa.
Năm ấy cô được mười tuổi, cô đã tận mắt nhìn thấy bóng dáng quen thuộc mà cô đã rất nhiều năm rồi không gặp, đang nắm tay một đứa trẻ chừng bảy tuổi đi lướt qua.
Người đàn ông mà cô từng gọi là “ba” dắt tay đứa bé gái đến một xe kem bên đường mua cho đứa bé đó một chiếc kem ốc quế vị dâu.
Tiểu Nam khi ấy cũng coi như đã lớn rồi, đủ hiểu chuyện để biết rằng ba đã đối xử với mẹ như thế nào.
Cô mãi mãi cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho người đó và cả gia đình đó.
Có lẽ đó là lần đầu tiên cô dám vùng vẫy ra khỏi hình ảnh của một đứa bé ngoan ngoãn, chạy đến trước mặt người đàn ông hét lên rằng: “Ông là đồ tồi.”
Chỉ một câu ngắn gọn như vậy, người đàn ông còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình, Tiểu Nam đã chạy đi khỏi tầm mắt.
Lúc đầu, ông ta cho rằng là đứa trẻ hư của gia đình nào đó quậy phá, cho đến một lát sau lại giống như nhận ra điều gì liền ôm con gái đuổi theo. Nhưng cũng không còn kịp rồi, đứa bé khi nãy sớm đã biến mất.
Và có lẽ cô cũng sẽ không bao giờ liên quan đến gia đình đó nữa, cô cũng nghĩ như thế, nếu như năm năm sau đó con gái của họ tìm đến cô.
“Chị chính là con gái của ba đúng không?” Một cô bé nhỏ hơn cô khoảng ba bốn tuổi, mặc chiếc váy dạ đỏ rực, trên đầu còn cài chiếc kẹp tóc lấp lánh bất ngờ xuất hiện, nói với Tiểu Nam những lời lẽ kỳ lạ.
Tiểu Nam hờ hững hỏi “Em là ai?”
Vừa nghe qua câu hỏi kia cô đã đoán được thân thế của cô bé rồi, nhưng vẫn cố tình hỏi lại.
Đôi mắt cô bé liền sáng rỡ, nở nụ cười thật tươi, một nụ cười ngây thơ non nớt “Tên em là Tiểu Du, còn chị tên là gì?”
Quả nhiên là con gái của gia đình đó!
“Tiểu Nam.”
“Vậy đúng là chị rồi, em kiếm đúng là không thể sai được.”
Cô vốn cho rằng bản thân mình rất căm ghét gia đình đó, nhưng suy cho cùng trẻ con không có tội, đứa trẻ này cho dù là con gái của họ thì cô vẫn không nỡ ghét bỏ nụ cười hồn nhiên đó.
Tiểu Nam dẫn Tiểu Du đến một quán mì nhỏ mà cô vẫn thường hay ăn. Tiểu Du trước giờ chưa từng có cơ hội trải nghiệm ăn ở một quán bình dân như vậy, ban đầu có hơi ngần ngại.
Sau khi nếm thử miếng đầu tiên, cô bé liền cảm thán “Ngon thật đó!” rồi ăn liên tục không ngừng nghỉ.
Tiểu Nam ngồi đối diện nhìn thấy sự hoạt bát ngây ngô đó, khẽ mỉm cười. Trong lòng cô cũng dần chấp nhận cô em gái cùng cha khác mẹ này.
Mặc dù ba mẹ của Tiểu Du vẫn luôn là những người cô vô cùng căm ghét, cũng sẽ không bao giờ chấp nhận bỏ qua, nhưng cũng không ảnh hưởng đến mối quan hệ của hai chị em.
Sau khi gia đình đó sang nước ngoài sinh sống, cô và Tiểu Du vẫn luôn giữ liên lạc, nhắn tin cũng khá thường xuyên.
Cho đến khi Tiểu Nam vào đại học, cô bắt đầu không còn nhắn tin với Tiểu Du nữa, bất kể là tin nhắn nào gửi tới cô cũng đều xem nhưng không có hồi âm, dần dần cô cũng tắt thông báo tin nhắn của Tiểu Du, không có chút liên hệ nào.
Tin nhắn ngày hôm nay là tin nhắn đầu tiên kể từ khi Tiểu Nam học ở đại học A, cô trả lời quá lịch sự, như càng muốn đẩy em gái ra xa.